Chap 22
Yến Nguyên và Diệu Anh cùng Thi hướng từ phòng thay choàng khăn đồ đi ra, đẹp như mỹ nữ. Da vừa trắng vừa mịn như trứng gà bóc. Tóc búi cao để lộ cái cổ hấp dẫn. Chân dài, số do chuẩn đến từng milimet, cả hai khiến cái hồ bơi đứng yên bất động bởi độ “ Hot” của mình.
Yến Nguyên mặt đồ bơi một mảnh màu vàng nhạt, màu sắc ấm nóng, đối lập với vẻ mặt của cô. Diệu Anh thì đồ bơi màu hồng phấn, nhẹ nhàng thanh tao. Thi mang 1 bộ đồ bơi màu xanh dương như đại dương và tự do nhưng khá cô độc! Đây là ba mẫu đồ bơi mới nhất của thương hiệu nhất nhì thế giới, giá cả cũng lên đến ngàn đô.
- Phong! Phong! Nơ! Nơ! Nhìn kìa! – Bảo Khánh lay lay bắp tay Nam Phong và Nơ , mắt nhìn Diệu Anh quên cả chớp.
- Assiiia! Cái quái…
Nam Phong giật dây phone ra, bực mình bật dậy, còn tính mắng cho Bảo Khánh vài câu nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng “ Hot hơn siêu mẫu” của Yến Nguyên mà chả ứ ới được cái mô tê gì nữa.
Còn Nơ thì bất động vs vẻ đẹp của Thi vóc dáng cùng nét đẹp khiến người khác phải mê người!
Nam Phong chợt thấy có một thứ chất lỏng gì đó âm ấm đang chảy ra từ mũi mình, đưa tay lên quẹt thì “ hết hồn” vì đó là máu mũi. Nhìn qua Bảo Khánh và Nơ thì cậu cũng đang chảy máu mũi mà bản thân chẳng hay biết gì.
- Khánh! Nơ! Chảy-máu-mũi!
Nam Phong nhấn mạnh từng chữ nhưng chẳng ăn nhập gì với cậu liền đưa tay véo vào hông Bảo Khánh Nơ một cái.
- Ây dà! Đau!
Bảo Khánh nhăn nhó. Nơ cũng ko khá hơn là bao nhiu Nam Phong lắc đầu thở dài, lấy một tay bịt mũi, tay còn lại rút ra một nùi khăn giấy dúi vào tay Bảo Khánh và Nơ rồi anh cũng rút ra mấy tờ nhét vào mũi mình.
- Bị làm sao đó? Đứa tớ làm trò gì? – Bảo Khánh y như “ con giai tơ”.
-Ừ cầm khăn giấy làm gì?
- Chảy-máu-mũi! – Nam Phong lạnh lùng nói.
Lúc này Bảo Khánh mới đưa tay lên quệt thử thì tá hỏa, quơ luôn cả hộp lau mũi rối rít với cái suy nghĩ: “ Không thể để Diệu Anh thấy được!?”.
Nơ hoảng hốt cầm giấy lau đi ròi phút chốc sửa lại hình tượng
Nam Phong cầm máu xong thì nhìn xung quanh. Yến Nguyên và Diệu Anh Thi đang đi về phía họ, còn phần lớn học sinh vẫn đang bất động. Đột nhiên cậu nóng máu khi thấy có mấy nam sinh cũng bị… chảy máu mũi.
Còn kia nữa, chẳng phải là Hội trưởng hội học sinh sao? Anh ta cũng bị chảy máu mũi nữa kìa! Thật là bực mình, ai cho nhìn người của mình! Trời ạ! Mày nghĩ lung tung gì đó hả Nơ? Mày điên rồi!
Nơ tức giận
Không khí hồ bơi bị hâm lên đến gần 100 độ C làmYến Nguyên Thi và Diệu Anh bực mình.
- Khụ… khụ! – Diệu Anh vờ ho khan một tiếng khiến mọi người bình thường lại, có cả 3 người là Khải Hoàng, Thanh Thúy và Yến Vy.
-Sau tiếng ho khan của Diệu Anh, bây giờ mọi thứ có vẻ là khá bình thường rồi. Bảo Khánh chạy tọt qua bên kia, mặc kệ Nam Phong và Nơ để được ngồi cạnh Diệu Anh, cô thì cũng chẳng quan gì mấy đến cậu.
Do là hôm nay không được khỏe nên Yến Nguyên và Thi vừa tới đã nằm xuống, lấy chăn đắp ngang thân dưới rồi khép mắt mệt mọi. Diệu Anh thì lấy tay gối đầu nhìn mọi người xung quanh.
Khải Hoàng định đi qua bắt chuyện với Thi nên tranh thủ phân công công việc cho mọi người. Thanh Thúy cũng chẳng khác mấy, tình cách gây chú ý cho Nơ
Chào Nơ! Hai ngày rồi không đi học, hôm nay đi bơi à? – Nhỏ ngồi xuống cái ghế cạnh Nam Phong thì tim như muốn nhảy cả ra ngoài vì cái “ Nice Body” của anh.
- Có vấn đề gì? – Nơ lạnh lùng hỏi ngược lại làm Thanh Thúy sượng người.
- Khô… không có gì? Cậu không định khởi động à? – Nhỏ dài dòng dây dưa níu kéo cuộc trò chuyện.
- Không! – Lại lạnh lùng.
- Ơ… Vậy thì…
- Nếu không có gì thì cậu có thể đi! Tớ muốn yên tĩnh! – Nơ.
- À! Vậy thì không phiền cậu nữa! – Thanh Thúy nói rồi xụ mặt quay đi, quá hớ độ là khác.
- Hey! Chào em! – Bảo Khánh te tửng.
-Em thích học bơi lắm à?
- Cũng có một chút! Còn anh?
- Thích, rất thích!
Bảo Khánh và Diệu Anh cứ thế mà trò chuyện khiến cho đám fan của Bảo Khánh tức đến độ đỏ mặt, cở sức được cấu xé Diệu Anh mới hả dạ. Nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Báo Khánh thì cả bọn đã chạy toán loạn.
Bên cạnh hai người họ thì có hai tảng băng to đùng nằm đó. Một tảng băng đang ngày càng đông lại, một tảng thì đang tan chảy dưới “ ánh mặt trời” chói chang.
SPONSORED/QUẢNG CÁO
- Chào em! – Khải Hoàng từ đâu đi tới, trên mặt nở nụ cười sát gái.
Thi không trả lời, chỉ mở mắt nhìn sượt qua anh một cái rồi tiếp tục nhắm mắt làm Khải Hoàng tụt cả hứng.
Nơ nhìn thấy bộ mặt “ sượng ngắt” của Khải Hoàng thì cười nhết mép. Đường đường là học sinh năm cuối, lại là Hội trưởng hội học sinh mà cả bắt chuyện với một nữ sinh lớp dưới cũng khó khăn tới như vậy! Đáng khinh!
- A! Em tên là Thi…
Phét! Phét!
Vừa lúc Khải Hoàng định nói thêm câu nữa thì tiếng còi của huấn luyện viên lớp anh. Khải Hoàng vội vả nói:
- Anh là Khải Hoàng lớp 12a3! Rất vui được gặp em! – Nói xong anh liền chạy về lớp.
Thi vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ cảm thấy phiền toái với “ thằng cha” chết tiệt đó. Người gì mà vô duyên, cô đã không thích tiếp xúc mà cứ nỉ non rồi lại ỷ ôi.
- Vừa vào trường mà được Hội trưởng thích, sướng nhỉ? – Nơ nói giọng bông đùa.
Anh ta thích tôi khiến cậu đau lòng à? Thích anh ta thì cứ nói, tôi giới thiệu giúp, nhá!?
Thi nói rồi cười nửa miệng bước đi, bỏ lại Nơ tức muốn xì khói.
Thi và Nguyên chọn một hồ bơi chưa có ai dùng rồi bước xuống. Cả đám con gái thấy vậy liền nhìn cô một cách kỳ lạ. Nước chỉ thấp hơn ngực Yến Nguyên một tí nên cô chỉ ngâm mình mà không tắm.
Yến Nguyên và Thi đang ngã người tận hưởng làn nước mát thì đột nhiên nước bị chấn động mạnh, buộc cô phải mở mắt ra tìm nguyên nhân. Cái gì thế kia? Cô ả Thanh Thúy và một đám con gái chung lớp kéo xuống bơi! Tình hình gì đây, cô ghét như thế, mất vệ sinh chết đi được!
- Làm cái gì thế? – Yến Nguyên đứng dưới hồ bơi hỏi, gây sự chú ý không ít cho một tốp người.
- Tất nhiên là bơi! – Một nhỏ mặt đồ bơi màu tím nói.
- Đi lên! – Yến Nguyên lạnh lùng ra lệnh, ngay lập tức cả Yến Vy cũng kéo lại “ xem trò vui”.
- Tại sao? – Một nhỏ mặt đồ bơi màu cam nói.
- Các cô làm ô nhiễm nước trong hồ!
- Ý cậu là gì hả? – Thanh Thúy giả giọng “ nai tơ” hỏi.
-Ý Nguyên nói là các người bẩn! -Thi nhăn mày
Thi thì ngược lại, không kiên kị trả lời ngay. Diệu Anh nhìn thấy chỉ có nước lắc đầu ngán ngẩm rồi mở khăn tắm đứng dậy bước nhẹ nhàng xuống hồ. Cô biết Yến Nguyên và Thi không khỏe nên tốt nhất không nên để cậu ấy tức giận được, bằng chứng là sắc mặt của Yến Nguyên và Thi ngày càng kém đi.
- Nguyên,Thi để tao! …* Quay qua bọn kia*… Tôi khuyên các cậu, tốt nhất nên đi lên đi! Yến Nguyên và Thi không thích như thế này!
- Này! Ba cậu thật quá đáng! Đây là hồ bơi ở Noble School chứ không phải hồ bơi tại gia đâu mà lại cư xử như thế! – Thanh Thúy cố gây sự chú ý về phía yến Nguyên.
-Vậy thì sao? Tôi nói lần cuối, các cô có tránh không thì bảo? – Yến Nguyên đanh giọng.
- Chúng tôi không...
- Trật tự! Đại diện cho Hội Học sinh, tôi nhắc nhở các em không được làm loạn trong phạm vi nhà trường! Bằng không sẽ giao Ban Kỷ luật xử lí! – Khải Hoàng chen qua đám đông nói một mạch. Bản thân anh cũng không biết mình đang bênh vực cho Thanh Thúy hay cho người khác nữa đây.
- ĐI LÊN! – Yến Nguyên đến cả một cái nhìn cũng không nhìn Khải Hoàng, tay chỉ thẳng và đám bạn của Thanh Thúy và nhỏ như ra lệnh.
Khải Hoàng như bị cái gì đó kích thích, chạy lại cầm điện thoại lên nhấn gọi cho Trưởng Ban Kỷ luật.
Cuộc gọi kết thúc, anh lại chen qua đám đông một lần nữa để tiếp cận “ Chiến trường”. Một bên là hai cô gái có vẻ rất lạnh lùng. Một bên thì cứ như một con thỏ đang đứng giữa những tấm lá chắn.
- Tôi đã gọi cho Ban Kỷ luật rồi đấy! Nếu như các em không nghe lời thì đừng tránh chúng tôi thẳng tay đưa ra Hội Đồng Kỷ Luật. Mau tự giải quyết vấn đề! – Khải Hoàng như muốn đe dọa thẳng mặt Yến Nguyên Thi và Diệu Anh nên ánh nhìn vẫn chăm chăm về phía họ.
Có lẽ như kế hoạch của Khải Hoàng đã thành công khi Thi hướng ánh nhìn sắc lạnh của cô về phía anh khiến anh bất giác rùng mình một cái.
- Xác định? – Yến Nguyên hỏi bằng thứ giọng tà mị nguy hiểm.
- Ý em là gì? – Khải Hoàng vô tình đánh mất hình tượng, giọng nói chứa không ít lo lắng trước sự ngạo mạn của một người con gái lớp dưới.
Thanh Thúy như cảm nhận được không khí đang ngày càng căng thẳng nên vọt từ hồ bơi lên, khép nép đứng sau Khải Hoàng khiến anh hơi đỏ mặt một cái.
Yến Nguyên hừ lạnh, nhẹ nhàng đi đến thanh vịnh rồi bước lên đi đến bên Khải Hoàng làm tim anh đập liên hồi. Xung quanh cũng đang rộ lên đàm tiếu, phân bua.
Tiếp theo sau đó, một tiếng “ Chát” gần như chói tai vang lên. Mọi người chỉ thấy được mặt Khải Hoàng vẹo sang một bên, trên gương mặt trắng trẻo in hằng 5 dấu tay màu hồng tía đang sưng lên thấy rõ.
Tất cả đám con gái chỉ lặng thing, lấy tay lên che miệng vì sốc. Nam sinh thì há hốc cả mồm, mắt muốn rớt ra ngoài.
Thanh Thúy đứng phía sau bất chợt rung lên lẩy bẩy vì sợ. Bảo Khánh hết nhìn Yến Nguyên rồi lại quay sang biểu cảm của Khải Hoàng ra sau. Nam Phong cười cười, cảm thấy càng ngày càng muốn tiếp cận cho bằng được cô gái đầy gai nhọn là Yến Nguyên. Yến Vy thì cũng không ngạc nhiên là mấy, bản thân nhỏ cũng đã 2-3 lần thỉnh giáo. Bên dưới, mấy đứa lúc nãy chỉ trỏ Yến Nguyên bây giờ cũng nhìn cảnh tượng trước mắt một cách trân trói.
Diệu Anh và Thi lắc đầu một cái rồi bước lên. Thấy Diệu Anh và Thi, Yến Nguyên nhìn hai cô một cái rồi nhìn thẳng mặt Khải Hoàng, nói:
- Nguyễn Hoàng Yến Nguyên này ghét nhất 2 loại người. 1 là dựa vào một chức danh hèn hạ mà ra lệnh cho tôi. 2 là mặt dày. Anh là loại thứ nhất, còn cô là loại thứ 2. Tôi cảnh cáo các người, tránh xa tôi ra một chút và tốt nhất đừng chọc giận tôi! Đối với tôi, các người rất bẩn, hiểu không hả? – Yến Nguyên nói xong thì đi lại ghế nằm lúc nãy, cầm điện thoại và khăn tắm hướng cửa đi tới, bỏ lại mọi người đang ngơ ngác như con nai tơ.
----------------------lúc sau--------
Bữa học bơi hôm đó của lớp 11a3 và 12a3 được tiếp tục sau khi Thanh Thúy đưa Khải Hoàng lên phòng y tế bôi thuốc. Diệu Anh biết Yến Nguyên không vui, tốt nhất nên để cô ấy một mình.
Thi thì bỏ đi 1 nơi nào đó chung vs Nguyên
- Học tiếp đi! Tạm biệt! – Sau khi Yến Nguyên rời đi thì đến lượt Nam Phong.
- Không học à? – Bảo Khánh.
- Không cần! – Anh trả lời chắc nịch.
- Tạm biệt! – Diệu Anh.
************************
Yến Nguyên rời khỏi đó rồi thẳng đến phòng thay quần áo. Sau khi thay ra bộ đồng phục học sinh, Yến Nguyên định tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhưng vừa tới cửa đã thấy Na Phong đứng đó với dáng vẻ lười biến, áo bỏ ngoài, tay đút túi quần, nhìn cực kỳ thu hút... người khác.
- Định đi vê sao? – Nam Phong cất tiến hỏi như muốn cản đường Yến Nguyên, tay đưa lên chắn ngang lối đi của cô.
- Có chuyện? – Yến Nguyên dừng bước hỏi.
- Thật sự không thể làm như trc kia sao?
- Tại sao cứ cố chấp?
- Vì thích!
- Thích?
- Ừ! Có thể gọi là đam mê!
- Tôi không phải một môn nghệ thuật hay gì đó để được người khác đam mê!
- em, lúc nào cũng nói chuyện với người khác như vậy! Cứ y như, không ai cho em cảm giác an toàn!
- Đúng! Tạm biệt! – Yến Nguyên gạt cánh tay đang cảng đường của Nam Phong ra, lạnh nhạt bước đi.
- Vậy thì tôi sẽ cho em cảm giác an toàn! – Nam Phong nói vọng lại từ phía sau của Yến Nguyên nhưng cô vẫn không quay đầu lại hồi đáp.
“ Bỏ cuộc đi! Tôi, không cần ai bận tâm cả!”.
Suy nghĩ không thành lời của Yến Nguyên tựa như cơn gió lạnh khiến tâm hồn cô ngày càng đóng băng.
“ An Toàn’, một thứ Yến Nguyên chỉ cảm nhận được từ Diệu Anh và Thi. Tất cả chỉ là khái niệm của dối trá, tất cả. Day dưa chỉ tội khiến cô ngày càng mất lòng tin và mất đi cảm giác an toàn.
-"Em thật khác sau khi bt đc em là phó giám đốc trong công ty cũng như là Nhị tỷ tring tổ chức! Tôi sẽ mang em quay trở lại! *-Nam Phong Nghĩ
------------------Thi-Nơ------------
-Sao mệt thế này! Đáng lẽ ko nên xuống bơi thì tốt hơn! -Thi vài thay đồ và sửa soạn ròi đi ra
Cô cảm thấy chóng mặt loạn choạng
-Ko ổn ròi cần đi khám gấp thôi! -Thi vừa bước ra ts cửa thì cô mất thăng bằng ngã xuống
-Hugo! -Nơ chạy lại đỡ kịp cô
-Ủa? -Thi đẩy anh ngay lớp tức
-Cảm ơn đã đỡ tôi! Giờ thì tạm biệt! -Thi bỏ đi nhưng bị Nơ cản lại
-Em như vầy mà mún đi 1 mik sao?
-Ko cần anh quan tâm!
-Em sao vậy? Từ khi anh bt em là chủ ban của tổ chức em khác hẳn đấy!
-Đó là việc của tôi! Vs lại trc giờ tôi chưa bao giờ là gì của anh cả! -Thi lạnh lùng
-em! Em là vk anh đấy!
-Trên danh nghĩa thoii! Giờ thì t-r-á-n-h cho tôi đi!
-Em đừng hòng đi! Em là của tôi nếu tôi ko có đc em thì đừng hòng ai có đc! -Nơ đánh vào cổ cô ròi Thi ngất đi
-Em sẽ ko bao giờ thoát khỏi tay tôi nữa! -Nơ chở thì về nhà!
***************************
Ròi sẽ ra sao? Mời các bạn xem chap mới
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro