Chương 5
Thời điểm bị nam nhân đầu bạc kia phát hiện, Haruno Sakura sợ tới mức trái tim như tạm dừng.
Không nghĩ tới ngay cả khi cố tình ẩn nấp hơi thở, với khoảng cách xa như vậy còn có thể lập tức bị phát hiện, nàng vẫn quá xem nhẹ thực lực của đối phương.
Nàng nhanh chóng tránh sau thân cây, chờ cho đến khi những ninja kia toàn bộ rời khỏi mới chậm rãi dựa lưng vào thân cây ngồi xuống.
Xem ra bọn họ rất bận, không có thời gian phản ứng nàng.
Bất quá Haruno Sakura lại một lần nữa đánh giá tình cảnh của chính mình, nàng vẫn là nghĩ thời đại này quá đơn giản, thế mà lại có ninja lợi hại như vậy.
Nàng đều đã từng đánh Osutsuki Kaguya một quyền, gặp qua Lục Đạo tiên nhân!
Hiện tại gặp phải những người này, lại cảm thấy chính mình nhất định sẽ ở vào tuyệt đối hạ phong.
Không nói tới lượng chakra khổng lồ kia, chỉ là ninja cảm giác ưu tú này, ở Konoha cũng là số một số hai.
Ngay khi nàng muốn tiếp tục xuất phát tới địa điểm theo mục đích, Haruno Sakura đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai có lực xuyên thấu phi thường lớn của nữ nhân.
Ngay sau đó, còn có tiếng khóc cùng tiếng nói chuyện.
Do dự một chút, Haruno Sakura vẫn quay đầu lại.
Chẳng lẽ là trong lúc xung đột, có bình dân bị thương?
Nàng biết chính mình rõ ràng không nên lo chuyện bao đồng ở thời đại này, huống hồ nàng cũng không biết rốt cuộc là tình huống như thế nào, nhưng khi nghe được tiếng khóc bi thương của người nào đó, Haruno Sakura động lòng trắc ẩn.
Thân là bác sĩ, nàng không thể làm như không thấy.
Sau khi khiển trách tật xấu - lòng dạ mềm yếu của chính mình 800 lần trong lòng, Haruno Sakura chạy về hướng xe ngựa.
Quả nhiên, một thiếu niên cả người máu me bị người nhà nâng ra xe ngựa, mẫu thân hắn ghé vào trên người hắn không ngừng khóc rống, phụ thân nôn nóng đi qua đi lại, tiểu cô nương có vẻ là muội muội của thiếu niên kia cũng không ngừng gạt lệ, mà những ninja hộ tống từng đối mặt với nàng xung quanh đều đã chết trong chiến đấu.
"Nơi này trước không có làng sau không có tiệm, đi chỗ nào tìm bác sĩ được chứ!"
Vị mẫu thân kia vừa khóc vừa nói, gần như sắp ngất đi, "Sớm biết rằng sẽ phát sinh loại sự tình này, ta dù chết cũng sẽ không đồng ý ngươi một hai phải mang bọn nhỏ ra cửa lần này!"
Nam nhân trung niên cũng mặt đầy u sầu: "Ta làm sao có thể biết sẽ thành ra thế này...... Ài!"
Thấy thế, Haruno Sakura cũng bất chấp chính mình là người xa lạ, trực tiếp vọt qua —— đôi cha mẹ hiển nhiên không ai có thường thức y học, nàng chỉ xem một cái liền biết là chuyện như thế nào.
Bọn họ vậy mà trực tiếp rút ra thanh kunai cắm ở trên người thiếu niên!
Nếu như không động còn tốt, một khi rút ra, khẳng định sẽ mất máu quá nhanh mà chết!
"Ta là bác sĩ, để ta nhìn xem đứa nhỏ này!"
Haruno Sakura nhanh chóng chạy đến ngồi xuống bên người thiếu niên, sau khi tiếp cận mới phát hiện, cần phải mau chóng làm miệng vết thương khép lại, muộn thêm chút nữa liền không cứu được.
Bụi cỏ bên cạnh đột nhiên có người vọt ra, làm gia đình vốn dĩ đang chấn kinh bị dọa ngây người, căn bản không kịp phản ứng, bị nàng rống như vậy, càng theo bản năng không thể động đậy.
Một đoàn chakra màu xanh lục xuất hiện ở bàn tay Haruno Sakura, tới gần vết thương còn đang đổ máu ào ạt kia, chỉ trong chốc lát, miệng vết thương đã nhanh chóng khép lại.
Ai ngờ, hành động của Haruno Sakura làm người phụ thân kia lập tức cảnh giác: "Ngươi là một nữ ninja!?"
"Đúng vậy, một ninja chữa bệnh." Haruno Sakura cố ý cường điệu từ phía sau.
Tuy rằng không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, nhưng sau khi mẫu thân của đứa nhỏ kia nhìn thấy miệng vết thương dần dần chuyển biến tốt đẹp, cho nam nhân một ánh mắt oán trách, cũng để hắn mau chóng câm miệng.
Thương thế của thiếu niên dần dần ổn định, Haruno Sakura mới có tâm tư quan sát thứ khác.
Quần áo, trang điểm của gia đình này không đơn giản, vải dệt tinh mỹ đẹp đẽ quý giá dù đặt ở niên đại của nàng cũng không có người bình thường nào ăn mặc nổi.
Cũng đúng thôi, gia đình bình dân lấy đâu ra tiền để thuê nhiều ninja hộ tống cho mình như vậy?
Khẳng định không giàu thì quý.
Khi miệng vết thương của thiếu niên chậm rãi khôi phục, Haruno Sakura nói chuyện cùng nữ nhân trung niên này mới biết được, nguyên lai nàng là một vị cung nữ phụng dưỡng ở Đại Danh phủ, lần này đi ra ngoài cùng trượng phu và các con về quê nhà thăm người thân.
Trong lòng Haruno Sakura hiểu rõ, lời nói cử chỉ của vị nữ tử trung niên này thích đáng, nhưng nam nhân kia thì kém một chút.
Huống hồ tuy rằng nàng nói chính mình chỉ là một cung nữ, nhưng cung nữ cũng phân ba bảy loại, sau khi nàng dừng khóc, giơ tay nhấc chân tràn đầy ưu nhã, nói không chừng rất có địa vị ở Đại Danh phủ.
Ngay cả ở thời đại của chính mình quyền lợi của Konoha đã nhiều hơn, nhưng trung tâm chính trị quốc gia Đại Danh phủ rốt cuộc vẫn khác biệt, hạ nhân phụng dưỡng trong phủ cũng tôn quý hơn so với người bình thường.
Không nói đến thời kỳ chiến quốc, đại nhẫn tộc như Senju hoặc là Uchiha, cũng làm thuê cho quý tộc.
"Ta họ Sugii, xin hỏi nên xưng hô ngài như thế nào?" Thấy thương thế của nhi tử đã hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, thậm chí căn bản nhìn không ra dấu vết đã từng bị thương, phụ nhân vội vàng hỏi.
Thiếu nữ tóc hồng mỉm cười, thần sắc cũng bởi vì người bệnh thoát ly nguy hiểm mà thả lỏng lại: "Ta họ Haruno."
Vị nữ nhân trung niên chớp chớp mắt, tựa hồ thấy kinh ngạc với dòng họ chưa từng nghe qua này, nhưng vẫn lễ phép cảm tạ nàng: "Thật không biết phải cảm tạ ngài như thế nào, tiểu thư Haruno. Nếu không có ngài ra tay tương trợ, khuyển tử nhất định khó giữ được tính mạng."
Nói xong, nàng lấy ra một thỏi bạc từ trong ngực, khẩn thiết nói, "Làm ơn xin nhận lấy...... Nếu không chúng ta thật sự lương tâm khó an."
Haruno Sakura trong lòng cả kinh, một khối bạc to nặng như vậy, đặt ở thời đại của chính mình cũng là không ít tiền —— bất quá xem ra nàng đoán đúng rồi, hiện tại còn chưa tới niên đại lưu thông tiền giấy, mọi người còn đang giao dịch bằng tiền kim loại.
Tuy rằng hiện tại chính mình thật sự thiếu tiền, nhưng lần này cứu trợ không phải là vì mục đích này.
Hơn nữa ở trong mắt nàng, nàng chỉ là tùy tay giúp một chút, tiêu hao một chút chakra, cũng không thể nhận lấy khối bạc tương đương với thu nhập vài tháng của gia đình bình thường.
Bất quá, trượng phu của vị kia như chợt nảy ra suy nghĩ liền nói: "Haruno tiểu thư, xem ra ngài là ninja, hiện tại không có ai có thể hộ tống chúng ta đoạn đường này, chúng ta có thể mời ngài một đường kế tiếp bảo hộ chúng ta hay không, chúng ta sẽ báo đáp dựa theo giá cả bình thường!"
Sugii phu nhân phản ứng cũng rất mau, lập tức nói tiếp: "Như ngài chứng kiến, trong lúc loạn thế này thực sự nguy hiểm, vừa mới khuyển tử thiếu chút nữa vứt bỏ tính mạng, khẩn cầu ngài nhìn xem chúng ta lâm vào tình cảnh đáng thương, đưa chúng ta đưa đến ngôi làng tiếp theo, lộ trình đã không còn nhiều."
Vẫn mãi do dự, lại nhìn đến một nhà bốn người này có tiểu muội muội nhỏ tuổi nhất mắt trông mong nhìn chính mình, Haruno Sakura cuối cùng vẫn gật đầu.
Xác thật như lời của gia đình Sugii, bọn họ lần này xuất phát từ Đại Danh phủ đến nơi đây, đã đi được ba phần tư lộ trình. Cuối cùng đến địa điểm cuối cùng, Sugii phu nhân vẫn là cho nàng hai khối nén bạc làm thù lao.
"Haruno tiểu thư so với bất kì ninja nào ta từng thấy đều không giống nhau." Sugii phu nhân cười tủm tỉm nói.
"Hả?" Haruno Sakura sửng sốt một chút
"Ta trước nay còn chưa thấy qua ninja ăn mặc như ngài, hơn nữa, ngài cũng không đáng sợ như những ninja khác, ngược lại rất bình dị gần gũi."
Trải qua mấy ngày tiếp xúc, bọn họ đã rõ ràng Haruno tiểu thư cũng không phải loại ninja mang nặng hơi thở chết chóc, khiến người sợ hãi.
Đến trong thôn, lúc này Haruno Sakura mới phát hiện chính mình có bao nhiêu bắt mắt.
Không nói đến tóc hồng nhạt, chỉ là trang phục áo choàng ninja màu đỏ này cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Ngôi làng này tương đối bế tắc hẻo lánh, mọi người đều mặc quần áo làm từ vải thô vải bổ, chỉ có một mình nàng sắc thái tươi đẹp.
Haruno Sakura mặt không đổi sắc mà khụ một tiếng: "Ở chỗ ta tương đối lưu hành loại quần áo này......"
Sau đó đem tưởng tượng trong đầu, hình tượng Naruto cùng Kakashi lão sư mặc giống nàng như đúc đá ra khỏi đầu, tránh cho cười ra tiếng.
"Như vậy trong khoảng thời gian này thật là chịu ngài chiếu cố, nếu tương lai ngài có bất kì khó khăn gì, xin hãy tới Đại Danh phủ tìm ta." Sugii phu nhân nghiêm túc nói với ân nhân cứu mạng của nhi tử.
"Nhất định nhất định." Haruno Sakura khách khí nói.
Sau đó liền từ biệt một nhà bốn người này.
Hiện tại trong tay đã có tiền, ít nhất không cần lo lắng sinh hoạt trong thời gian tới, còn thuận tiện mua một bộ quần áo bình thường.
Ngôi làng này cũng không có điểm tốt để dừng chân, còn không bằng đi vòng vèo trở lại thành trấn định đi lúc trước lại nghỉ ngơi.
Lần này một đi một về, lại tốn một vòng thời gian, Haruno Sakura đối với việc làm sao trở lại Konoha vẫn không có manh mối gì.
Bất quá, hiện tại trấn Furubu ít nhất phồn hoa hơn những ngôi làng xung quanh nhiều, tuy rằng không tìm được lữ quán có suối nước nóng như nàng muốn nhưng ít nhất còn có một khách điếm không tồi.
Khách điếm cũng cùng loại cấu tạo nhà ngang, tầng một là tiệm cơm náo nhiệt, vừa liếc mắt là có thể thấy phòng ở trên lầu.
Haruno Sakura không chút do dự gọi một suất lớn, sau đó nhờ chủ quán hỗ trợ nấu nước, nàng phải tắm rửa thật thoải mái mới được.
Một tiểu cô nương tuổi tác không lớn một mình một người ngồi một bàn ăn uống thỏa thích, nguyên bản hẳn là đặc biệt kỳ lạ mới đúng.
Bất quá khách điếm này tầng một là tiệm cơm, ở giữa có một nơi dùng riêng cho người muốn giải trí, đánh bạc.
Hiện tại niên đại này còn chưa có nhiều trò giải trí đa dạng như thời đại của nàng, cơ bản chính là đoán lớn nhỏ, đầu xúc xắc, nhưng những người thích đánh bạc vẫn chơi rất nghiêm túc, không ít người vây xem ồn ào.
Tiểu nhị tới nói cho nàng nước ấm đã đun tốt, Haruno Sakura nhanh chóng uống xong nửa chén chè đậu tán nhuyễn còn lại, thoả mãn liếm môi, tâm tình tốt đi lên lầu.
Ngay lúc nàng đi vào trong phòng, một nam tử cao lớn, làn da lúa mạch, tóc đen thẳng ước lượng một túi tiền trong tay, mặt lộ vẻ ý cười đi vào tiệm cơm.
*
Gần nhất nửa tháng này đều tại dã ngoại ngồi trên đất dưới trời, tuy rằng sử dụng nước sông trong dòng suối rửa sạch kĩ thân thể, nhưng rốt cuộc không bằng được bao bọc trong nước ấm, thả lỏng cả người, còn có giường đệm mềm như bông có thể nghỉ ngơi, cả người không cần lúc nào cũng căng chặt thần kinh.
Ngâm mình trong thau tắm, Haruno Sakura chìm xuống chỉ để lộ ra một đôi mắt, trong lòng bắt đầu buồn rầu.
Cứ tiếp tục như vậy, làm sao nàng mới có thể trở lại thời đại của chính mình đây?
Chẳng lẽ, chính mình cả đời đều sẽ phải bị giữ lại ở chỗ này sao!? Chờ đến lúc nàng chết già, ba mẹ của nàng còn chưa có sinh ra nữa đấy!
Vào ở khách điếm, nàng mới phát hiện một vấn đề càng thêm nghiêm trọng.
Trình độ tiêu phí ở nơi này cũng không rẻ tiền —— người dân bình thường không thể chi nổi để ở lại khách điếm mỗi ngày, nếu không muốn hai tháng sau đột nhiên chết đói, nàng phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.
—————
Check lần 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro