Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Tsunade vui mừng vỗ vỗ Kakashi bả vai —— thiếu chút nữa đem đệ lục ấn nằm sấp xuống, cho rằng nữ đồ đệ của mình rốt cuộc có thể thông suốt: "Thỉnh thoảng đi ra ngoài giải sầu chút cũng khá tốt."

Kỳ thật nàng đã sớm biết Uchiha Sasuke rất có khả năng không tiếp nhận giải phẫu tay giả, từ trong ngục truyền ra tin tức gần nhất khoảng thời gian này, hắn tựa hồ cũng hoàn toàn không tính toán lưu tại Konoha.

Bất quá chỉ sợ Kakashi căn bản không dám nói cho Sakura-chan những chuyện này, sợ  con bé thất vọng.

Hiện giờ con bé có thể chủ động đưa ra rời đi Konoha giải sầu, Tsunade tự nhiên giơ tay tán thành.

Kakashi biết ý Sakura-chan đã quyết, đành phải dặn dò nói: "Nhiệm vụ lần trước của em vừa mới hoàn thành hôm qua, còn chưa nghỉ ngơi chỉnh đốn tốt, lần này trên đường cũng không cần quá vội, chậm đi chậm về là được."

*

Ba ngày sau, Kakashi thu được thư cùng quyển trục của Sakura-chan dùng nhẫn ưng đưa, kết giới yêu cầu điều tra là loại truyền tống kéo dài thời gian tương đối lâu, người qua đường thấy cho rằng rất nguy hiểm, mới có thể báo cáo cho Konoha.

Hiện tại kết giới đã tự động biến mất, chỉ là cô còn không tìm được người thi thuật, nếu tìm không thấy manh mối cũng tính toán ở bên ngoài giải sầu, chờ hai ngày lại trở về.

Khi Sakura đến địa điểm nhiệm vụ, thuật kết giới vừa lúc tới gần thời gian biến
mất, cô vừa đến phụ cận, nó liền biến mất ở trước mặt cô. Chỉ là cô không nhận biết loại nhẫn thuật này, chỉ có thể từ ký hiệu trên mặt đất để phỏng đoán là loại kết giới truyền tống, lại không biết cụ thể có tác dụng gì, là ai thiết lập.

Căn cứ chakra tàn lưu, cô lần theo tìm được một sơn động ở phụ cận.

Cô cẩn thận dùng nhẫn thuật cảm giác thử một chút, trong sơn động không có một bóng người, Haruno Sakura từ trong bao nhẫn cụ lấy ra một thanh kunai nắm ở trong tay phòng thân, cẩn thận tiến vào trong sơn động.

Sơn động này không lớn, dạo qua một vòng cũng không nhìn đến dấu vết gì, xem ra người thi thuật đã sớm rời đi.

Truy tra không được manh mối gì có giá trị, Haruno Sakura đành phải rời đi.

Chỉ là vừa đi đến lối ra của sơn động nhìn lên, cô bản năng cảm giác được, cùng thời điểm vừa mới tiến vào, giống như có thứ gì trở nên không giống nhau.

Nhưng cô không nói ra được loại cảm giác cổ quái này.

Cảm giác được nơi đây quỷ dị, Haruno Sakura tính toán trước rời đi nơi này, trở lại địa điểm nhiệm vụ lúc nãy. Nhưng đến lúc dựa theo trí nhớ trở lại địa phương có kết giới truyền tống, cô phát hiện con đường lớn ở bên cạnh không thấy!

Haruno Sakura có chút ngốc.

Kia chính là một tuyến đường quan trọng nối liền Hỏa quốc cùng Sa quốc, thời điểm tới đây cô chính là đi dọc theo con đường này, hiện tại làm sao có thể đột nhiên biến mất không thấy đâu!?

Chẳng lẽ là sau khi cô rời đi sơn động, đi nhầm phương hướng rồi?

Trước mắt Haruno Sakura đánh dấu chỗ hiện tại ở trên cây, tính toán trở về sơn động một lần nữa, lại định vị một lần vị trí của mình.

Nhưng là qua lại mấy lần, đều là kết quả giống nhau, con đường thường xuyên có thương nhân, lữ nhân lui tới kia, thật sự biến mất không thấy!

Không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, Haruno Sakura cẩn thận tự hỏi, có phải hay không chính mình trúng ảo thuật gì đó không thể kịp thời phát hiện.

Thật ra cô có một chút thiên phú ảo thuật, chẳng qua so ra kém huyết kế giới hạn Sharingan của Uchiha mà thôi, ảo thuật bình thường còn không đến mức khiến cho cô lập tức trúng chiêu. Huống hồ lúc cô đi trên con đường này cũng không đụng tới người nào, càng đừng nói là ninja, chẳng lẽ thật sự là do kết giới thuật kia có vấn đề?

Nhưng cô cũng không hề tiếp xúc đến nó cơ mà, khi còn có một đoạn khoảng cách, trận pháp cổ quái kia chậm rãi biến mất ở trước mắt cô.

Haruno Sakura bình tĩnh lại, trở lại lối vào sơn động quan sát cảnh tượng bên ngoài, ý đồ làm chính mình suy nghĩ cẩn thận xem một giờ trước, rốt cuộc là thứ gì làm cô cảm thấy có chút cổ quái.

Sau một lúc lâu, nàng bừng tỉnh đại ngộ.
Là trên mặt đất thảm thực vật càng thêm dày đặc, như là...... càng giống như là rừng rậm hiếm khi có vết chân.

Khoảng cách từ sơn động này đến con đường lớn kia không xa, vì con đường này đã được khai phá nên rừng rậm gần đấy có nhiều người qua lại, dừng chân nghỉ ngơi, cứ như vậy mặt cỏ dần thoái hóa lộ ra thổ địa.

Nhưng hiện tại, nơi này căn bản như chưa từng có người tới, không nói đến con đường, chỉ một chút dấu hiệu hoạt động của con người cũng không có.

Sở dĩ không phát hiện cái này trước tiên là bởi vì các ninja đều đã thói quen nhảy tới nhảy lui ở trên thân cây, không có bao nhiêu người đi đường trên mặt đất, lúc lên đường cũng không làm sao cúi đầu đi xuống xem. Khi thật sự đứng trên mặt đất, Haruno Sakura mới nhận thấy được mặt đất màu đen bị bại lộ lúc tới hiện tại đã có những cây cỏ ít nhất cao đến mắt cá chân của cô

Hỏng rồi, sẽ không phải là lúc nào đó cô không cẩn thận đã kích phát nhẫn thuật không gian rồi đi?

Ở trong lòng cầu nguyện đây không phải là sự thật, Haruno Sakura cũng không rảnh lo lá thư lúc trước viết cho Kakashi lão sư nói muốn trở về muộn, tính toán trước nhanh chóng về đến Konoha lại nói. Cô hoàn toàn không am hiểu nhẫn thuật thời không gian, cũng không có phương pháp ứng đối, chỉ có thể nhờ những người khác giúp đỡ. Tuy nói hiện tại Konoha còn linh tinh mấy người có thể sử dụng nhẫn thuật thời không gian, nhưng trên thực tế không có người thật sự am hiểu lý luận.

Bất quá còn tốt hơn so với việc một người
suy nghĩ miên man.

Dựa theo phương hướng trong trí nhớ, Haruno Sakura khống chế tốc độ giống như khi tới, không dừng vó ngựa chạy hai ngày, chuyện nằm mơ trước đó cũng không có tâm tư suy nghĩ.

Nàng không ngừng dựa vào vị trí thái dương hoặc ánh trăng điều chỉnh phương hướng, nhưng thời điểm nàng dự tính sẽ về tới Konoha, đáng lẽ hẳn là tiến vào phạm vi tầm nhìn của làng, nàng như cũ không nhìn tới.

Trước mắt, chỉ có một mảnh rừng rậm nguyên thuỷ màu xanh lục nhìn không đến cuối.

Cảm giác không ổn trong nội tâm Sakura càng ngày càng tăng, thậm chí nàng nghĩ rằng chính mình quá mệt mỏi nên bước chân trở nên chậm, lại chạy thêm nửa ngày, nhưng vẫn cứ không nhìn thấy một chút bóng dáng của làng Konoha.

Làng Konoha lớn đến vậy của nàng ở nơi này đâu!?

Thậm chí một đường đến đây, nàng đều không có gặp được cái gì.

Này nhưng không thế nào thích hợp, cho dù thế nào, nàng cũng nên đi ngang qua vài tuyến đường chính của Hoả quốc, nhưng lại chỉ có một ít đường nhỏ linh tinh.

Quá kỳ quái.

Tựa như...... Những con đường ấy căn bản chưa từng được xây dựng.

Cho dù không muốn tin tưởng, lý trí Haruno Sakura cũng vẫn luôn nhắc nhở chính mình có thể xảy ra khả năng kia.

Vì một lần xác nhận ý nghĩ của chính mình, cô đi vòng vèo nửa ngày lộ trình, đi tới nơi hẳn là vị trí toạ lạc của Konoha trong trí nhớ.

Vẫn chỉ có một mảnh khu rừng rậm rạp.

Sắc trời càng ngày càng muộn, hơn nữa gần một vòng đều không có nghỉ ngơi tốt, Haruno Sakura không thể không lựa chọn tạm thời nghỉ ngơi trong hoảng loạn cùng khẩn trương, hơn nữa còn có áp lực trong mơ lúc trước mang đến, thể lực của cô sắp đến cực hạn.

Bò lên một ngọn cây cao lớn, ở đỉnh tán cây lộ ra cái đầu, Haruno Sakura nhìn bốn phía xung quanh, muốn xem xét có địa phương qua đêm thích hợp hay không.

Thời điểm nhìn tới phương hướng nào đó, cô thấy được một vách núi cao.

Một khả năng khó có thể tin xuất hiện ở trong đầu cô.

Haruno Sakura nhanh chóng chạy tới đỉnh vách núi.

Từ nơi này nhìn xuống phía dưới.....

Đúng vậy, đến bình nguyên ở đáy vách núi, độ cao cùng lúc trước cô ở phía trên pho tượng Hokage ở Konoha quan sát độ cao cơ hồ giống nhau như đúc.

Nếu không phải chính mình ' mấy ngày trước ' còn thật sự đứng ở chỗ này, cô khẳng định không dám xác nhận loại ý nghĩ kỳ lạ này.

Nhất định là lúc nào đó cô trúng nhẫn thuật không gian, nếu không không thể giải thích loại hiện tượng cổ quái này.

Có khả năng, chính mình đã xuyên đến quá khứ.

Tới điểm thời gian nào đó trước khi Konoha còn chưa thành lập.

Hoặc là —— Konoha đã hoàn toàn biến mất ở dòng sông lịch sử, sau khi văn minh biến mất, rừng rậm lại về với nơi này.

Chỉ là cô thà rằng tin tưởng phỏng đoán trước, nếu không liền quá làm người tuyệt vọng.

Thư chính mình gửi trở về cho thầy Kakashi, thầy ấy nhận được chưa? Hy vọng cô có thể mau chóng giải quyết tình cảnh này, miễn cho cô chậm chạp không về, mọi người sẽ lo lắng an toàn của cô

Trước mắt, trừ bỏ nhẫn cụ trong bao nhẫn cụ, nổ phù cùng đồ dùng chiến đấu không bị tiêu hao trong lúc làm nhiệm vụ, binh lương hoàn ở trong mấy ngày lên đường đã thấy đáy.

Trên người cô còn có chút tiền —— cũng không biết có thể lưu thông ở thời đại này hay không, trước mắt cô còn chưa gặp phải bất kì một ngôi làng hoặc là thành trấn nào.

Thế nhưng là, không sao hết! Haruno Sakura lạc quan nghĩ.

Cô chính là đồ đệ của một trong tam nhẫn huyền thoại, đệ tử của Hokage, nữ ninja tham dự Đại chiến ninja lần thứ 4 cũng cuối cùng cùng các đồng bạn cùng nhau đả đảo Madara cùng Otsutsuki Kaguya.

Cô nhất định sẽ tìm được biện pháp giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro