Chương 1
"Sakura-chan, em có đang nghe không?"
Tiếng quan tâm của Hokage Đệ Lục truyền đến, gọi suy nghĩ của Haruno Sakura trở về.
"Thầy Kakashi, thầy vừa mới nói cái gì?"
Thiếu nữ tóc hồng cười xin lỗi.
Nam nhân đầu bạc không khỏi thở dài một tiếng: "Chạy một chuyến xa như vậy vất vả cho em, đi về trước nghỉ ngơi thật tốt đi, nhìn xem em mệt đến mức bắt đầu thất thần."
Haruno Sakura dành cho thầy của mình một nụ cười có chút mỏi mệt nhưng cảm kích, ý định xoay người rời đi văn phòng Hokage.
Đột nhiên Kakashi lại lần nữa mở miệng: "Thật là, nhìn xem đầu óc của thầy, gần đây nhiều chuyện như vậy, thầy thiếu chút nữa quên mất. Sakura-chan, tay giả của Naruto cùng Sasuke sắp làm tốt, em nhớ rõ đi xem."
Nghe được cái tên kia, thân thể Haruno Sakura cứng đờ.
Đã từng, cô hy vọng Sasuke-kun có thể trở lại Konoha, sau khi đại chiến ninja lần thứ 4 chấm dứt nghe nói Sasuke sẽ tạm thời lưu lại, trong lòng cô mừng thầm.
Tuy những việc cậu ấy đã từng làm với Konoha cùng với các loại hành vi từ trước làm cao tầng hiện tại thật khó xử, bất quá có thầy Kakashi ở đây, cuối cùng Sasuke-kun nhất định có thể dùng công huân vượt qua. Nói không chừng say này cậu ấy sẽ không lại rời đi Konoha, đội 7 lại có thể trở lại như lúc ban đầu.
Ít nhất trước khi xuất phát làm nhiệm vụ, cô nghĩ như vậy.
Nhưng hiện tại không phải.
Haruno Sakura một lần nữa xoay người đối mặt bàn Hokage, trịnh trọng lạ lùng mà nói với Kakashi: "Thầy à, hiện tại đúng là thời điểm thiếu thốn nhân thủ, nếu có nhiệm vụ rời làng dài hạn, làm ơn hãy giao cho em."
Đại chiến lần thứ tư vừa mới kết thúc, Konoha đúng là đang ở thời điểm yêu cầu xây dựng lại, mà phạm vi đại chiến giới ninja lần này lan đến quá lớn, rất nhiều khu vực cảnh nội của Hoả quốc đều yêu cầu trợ giúp. Tuy rằng trong làng cũng vội đến sứt đầu mẻ trán, nhưng thầy Kakashi vừa mới nhậm chức Hokage, ngoại giao của làng cũng không thể thả lỏng, lúc này đây cô chính là đi hỗ trợ một tộc ninja ẩn cư từng kí kết hiệp nghị lúc ban sơ xây dựng làng, đối phương yêu cầu ninja chữa bệnh.
Ngay buổi tối ngủ lại ở nơi đó, cô mơ thấy một giấc mơ rất cổ quái, rồi lại cực kỳ đáng sợ.
Kakashi có chút khó hiểu: "Sakura-chan, xảy ra chuyện gì sao?"
Lúc trước con bé lưu luyến không rời mà rời đi Konoha, rốt cuộc thương thế của Naruto và Sasuke còn không tốt, nhưng vì đại cục, làm học trò của Hokage con bé vẫn là tiếp được gánh nặng.
Nhưng hiện tại, con bé thế mà lại chủ động muốn nhận nhiệm vụ rời làng dài hạn?
Thậm chí cũng không quan tâm vẫn luôn để ở trong lòng Sasuke, trước khi làm nhiệm vụ lần này con bé còn cầu xin Tsunade đại nhân nhiều lần hãy chiếu cố thương thế của Sasuke nữa mà.
"Không có gì, thầy Kakashi," Haruno Sakura rộng rãi mà vẫy vẫy tay, "Em chỉ là muốn một mình yên lặng một chút, thuận tiện tự hỏi một ít vấn đề."
Nhưng là một người cẩn thận, Kakashi vẫn phát hiện một tia miễn cưỡng trong nụ cười của nữ học trò.
Ý thức được sự tình không đúng, Kakashi nhăn chặt mày, đứng lên từ sau bàn làm việc Hokage vòng ra tới, quan tâm nói:
"Sakura-chan, dù cho phát sinh sự tình gì, em đều có thể nói cho thầy."
"Em biết." Haruno Sakura cười tủm tỉm nói.
Hoàn toàn không có ý định phải lộ ra cái gì đó cho hắn.
Kakashi bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Từ trước đến nay, trong ba học trò, Sakura-chan là người để cho hắn bớt lo nhất, cũng nghe lời nhất, nhưng hiện tại khó khăn lắm hai tên kia an phận, mới giải quyết xong một việc lại đương đầu việc khác, bên này lại ra vấn đề.
Ài, bọn nhóc đều trưởng thành, không dễ quản.
Có thể làm con bé buông xuống chấp nhất nhiều năm như vậy Sasuke, nhất định là có chuyện lớn gì đó.
"Thật là, em thật sự không có việc gì mà!" Haruno Sakura vươn đôi tay đẩy người thầy, dưới tác dụng của quái lực, Kakashi bị đẩy trở về sau bàn làm việc, lại bị nữ học sinh lập tức ấn ở trên chỗ ngồi,
"Thầy Kakashi, thầy còn có nhiều công văn cần xem, vẫn là mau chóng nghĩ lại biện pháp đi, bằng không buổi tối hôm nay lại không thể đi ngủ nha!"
Kakashi lộ ra mắt cá chết.
Xuất phát từ tín nhiệm đối với nữ học sinh, hắn cho rằng chỉ cần cho Sakura-chan một đoạn thời gian, em ấy nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa bản thân hiện tại thật sự là không thể phân thân ra được, ngày mai lại sẽ đưa tới thêm nhiều công văn như thế này chờ giải quyết, thật sự là tinh lực có hạn.
Nhưng hắn nhất định sẽ tìm thời gian để nói chuyện cùng Sakura-chan.
*
Rời đi tháp Hokage, Haruno Sakura không biết chính mình nên đi chỗ nào.
Với trạng thái cảm xúc hiện tại, cô không biết nên đối mặt cha mẹ như thế nào, cũng sợ hãi gặp gỡ bất kì một người quen nào. Có thể mạnh mẽ làm như không có việc gì mà đối diện thầy Kakashi bàn giao xong nhiệm vụ, đã là cực hạn của cô.
Cô ngửa đầu nhìn ngôi làng chính mình đã sinh sống 16 năm, cuối cùng ánh mắt dừng ở vách đá Hokage.
Vẫn chỉ có 5 cái đầu được điêu khắc, thầy Kakashi khi nhậm chức Hokage ngay cả chữ ' lục ' sau lưng ngự thần bào đều là do một khối bố che đậy phất lên, hiện tại làm sao có thể phân ra người điêu khắc Hokage.
Haruno Sakura phát lực ở lòng bàn chân, vài lần nhảy lên liền tới phía trên vách đá, tới nơi cao nhất có thể quan sát Konoha.
Hoàng hôn nơi phương xa đã giấu nửa thân mình dưới đường chân trời, vào đêm lại bắt đầu có gió thổi, không khí ở nơi cao như vậy rất lạnh lẽo, Haruno Sakura ăn mặc vẫn là áo choàng màu đỏ trang phục ninja, cánh tay lộ ra bên ngoài có chút lạnh.
Thế nhưng, lạnh đến vậy cũng không thể lạnh bằng tim cô.
Vừa mới trở về nhiệm vụ lần này là đi đến tộc địa tộc ninja bí ẩn có dòng họ ' Imori ', gia tộc này thập phần am hiểu thuật kết giới, nghe nói năm đó thời điểm thành lập làng Konoha, là tộc Imori hỗ trợ thiết lập kết giới của làng.
Chỉ là bọn họ không thích tiếp xúc người ngoài, sinh sống trong kết giới đặc thù, tránh không thấy người. Nếu không phải lúc này đây bọn họ chủ động thỉnh cầu ninja chữa bệnh trợ giúp, không có quyển trục nhiệm vụ, cô thậm chí căn bản tìm không thấy kết giới, càng không thể tiến vào tộc địa Imori.
Trên thực tế, tộc nhân của bọn họ không cẩn thận trúng một loại độc tố đặc biệt khó phân ly, ninja chữa bệnh bình thường không thể hoàn toàn chia lìa, lúc này mới xin sự trợ giúp của Konoha, không có quan hệ với Đại chiến ninja lần thứ 4. Ngay sau khi đến nơi cô liền bắt đầu giải phẫu, quá trình rất thuận lợi, thậm chí bởi vì lo lắng Naruto cùng Sasuke, ý định làm xong sẽ trực tiếp trở về.
Nhưng tộc trưởng Imori vì muốn tỏ lòng cảm kích, mời cô ngủ lại, dựa trên lễ tiết Haruno Sakura không tốt cự tuyệt, chỉ có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, buổi sáng ngày hôm sau lại xuất phát.
Mà chính là đêm đó, Haruno Sakura mơ một giấc mơ có lẽ có thể thay đổi cả đời cô.
Cô dùng mấy giờ, trải qua mười lăm năm nhân sinh tương lai của chính mình.
Haruno Sakura mơ thấy chính mình cùng cho tới nay tình nhân trong mộng Uchiha Sasuke kết hôn, chỉ là...... hết thảy đều khác hoàn toàn với tưởng tượng của cô.
Không nói đến cầu hôn —— không có hôn lễ, thời điểm ra ngoài ' lữ hành ' cùng Sasuke-kun, cô mang thai, sinh sản cũng là ở ngoài làng, quá trình không thể nói thuận lợi, cũng may cuối cùng không có nguy hiểm sinh mạng.
Sau đó cô mang theo con gái Sarada về tới Konoha, sư phụ Tsunade về hưu, bệnh viện Konoha cần cô. Đồng thời cô còn phải một mình nuôi đứa trẻ, nếu không phải lúc đó thầy Kakashi vừa từ nhiệm nên có thể phụ giúp cô một chút, thể xác và tinh thần của cô thậm chí sẽ hỏng mất.
Từ đó về sau, Sasuke-kun cũng trên cơ bản chưa bao giờ trở về, con gái Sarada 12 tuổi còn chưa gặp qua ba ba, thậm chí sau này nghe nói lúc ấy Naruto chỉ rời mắt một chút, con bé thiếu chút nữa bị phụ thân của mình thọc một đao.
Haruno Sakura bừng tỉnh từ trong ác mộng.
Thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Giấc mơ quá chân thật, thậm chí đã không giống cảnh trong mơ, tất cả chi tiết đều chân thật như vậy, mỗi ngày mỗi đêm mỗi một giây phút trôi qua...... Bản năng của cô thậm chí muốn trốn tránh ' tương lai ' ở trong mơ, nhưng dù làm như thế nào đi nữa cũng không thể quên đi.
Khi rời đi tộc Imori, tộc trưởng —— một bà cố nội rất già tuổi, ngay cả cô cũng không thể liếc mắt một cái nhìn ra được tuổi dò hỏi cô, vì sao tâm thần không yên.
Bởi vì chính mình đại biểu cho toàn bộ Konoha, sợ đối phương hiểu lầm cảm thấy cô cho rằng bọn họ làm chậm trễ cô, Haruno Sakura xin lỗi nói: "Đêm qua làm một giấc mơ, có thể là chính tôi không nghỉ ngơi tốt."
Nhưng mà, tộc trưởng Imori lại chậm rãi mỉm cười thần bí: "Nếu ta nói...... đó không chỉ là mơ thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro