9
- Elvis? Đàn ông?
- Đúng vậy. Có vấn đề gì sao? - Cậu khó hiểu. Elvis là đàn ông chẳng phải việc đương nhiên ư, tại sao anh lại bày ra bộ mặt xám xịt đó nhỉ??
- Còn cái đó? - Lại hất hàm về phía túi xách da cá sấu của cậu.
- Cái này hả? Cũng là do Elvis mua. - Cậu ngoan ngoãn trả lời.
- ... - Anh trầm ngâm, thoáng nhìn qua đôi mắt sáng ngời của cậu, lòng hơi nhói lên. - Khải, tại sao phải sống như vậy?
- Hả??? - Cậu ngẩn người. Cái gì mà 'sống như vậy'? A a a... lẽ nào anh đã biết? Trời ạ trời ạ, cậu đã rất cố gắng giữ gìn hình tượng bác sĩ trước mặt bệnh nhân rồi, làm sao mà anh vẫn phát hiện ra vậy? Cậu cười ha ha tỏ vẻ bất đắc dĩ. - Cũng không phải em muốn như vậy đâu. Đó là bởi vì...
- Đừng như thế nữa. - Anh nhìn bộ dáng xinh đẹp đáng yêu của cậu, thở dài. - Em phải biết quý trọng bản thân chứ?
- Em đương nhiên rất quý trọng bản thân mình. - Cậu gật đầu chắc nịch. Trước giờ cậu gây chuyện rất nhiều, nhưng mà luôn luôn ưu tiên cho an toàn bản thân á, chỉ có vừa rồi... ách... đó chỉ là do cậu LỠ TAY mà thôi.
- Em không thể suy nghĩ phiến diện như vậy. - Anh gắt. Cậu dựa vào cái gì mà dám hiên ngang nói ra những lời đó? Nếu như cậu thật sự có thể nghĩ cho bản thân thì đâu đến mức phải... Hiện tại anh nên thay anh họ cậu giáo huấn cậu một chút, tránh cho cậu sau này tiếp tục đi vào con đường sai trái. - Em nói xem, em cho hắn ta nhiều như thế, vậy mà thứ nhận lại chỉ là vài đồng tiền ít ỏi.
- O.O - Mặt cậu méo xẹo. Đúng, đúng là cậu cho Elvis rất nhiều... khói. Còn, còn Elvis cho cậu... ừm... một ít... Cậu nghĩ ngợi, quyết định lên tiếng đính chính. - Thực ra, không hẳn chỉ là vài đồng tiền ít ỏi đâu. Không có anh ấy, em nhất định đã chết đói từ lâu rồi.
- Em còn nói? - Anh tức giận quắc mắt nhìn cậu. - Em bán thân cho hắn ta chỉ vì...
- Cái gì?? - Cậu nhảy dựng lên, tai cũng ù ù. Anh đang niệm chú sao? - Bán... bán cái gì?
- Bán thân. - Anh nghiến răng nghiến lợi, thằng nhóc này còn dám giả ngu trước mặt anh? Mới tí tuổi đầu mà đã học đòi người ta làm trò này nọ, hôm nay anh phải dạy cho cậu một bài học mới được.
- Á... em... em đâu có bán thân cho anh ấy đâu. - Cậu xua tay liên hồi như đuổi ruồi, sợ khiếp vía. - Em cũng không nợ anh ấy quá nhiều... à không... ừm... hình như là rất nhiều, nhưng mà... anh ấy cũng không đòi em bồi thường á...
- Bồi thường? - Anh nhướn mày. - Em lại phá nhà bếp người ta?
- Không không không. - Cậu lắc đầu nguầy nguậy, lí nha lí nhí. - Em... em chỉ là không cẩn thận nên mới...
- Em rốt cuộc đã gây ra chuyện gì? - Anh nóng lòng hỏi. Tại sao anh lại có cảm giác người chịu thiệt thòi ở đây tuyệt đối không phải là cậu?
- Em thiêu rụi căn hộ của anh ấy luôn rồi. - Cậu ủ rũ. Cậu cũng đâu có muốn thế đâu, chỉ tại LỠ TAY mà thôi.
- T____T - Không còn gì để nói. Cậu nhóc này, hình như không làm được việc gì ra hồn cả. Anh mà thật sự trở thành bệnh nhân của cậu không biết số phận sẽ đưa đẩy về đâu đây.
- Em thật sự không cố ý đâu. Em...
- Dù sao cũng không thể tiếp tục sống như thế được. - Anh nghiêm mặt, lên giọng bề trên. - Em còn nhỏ, phải biết nghe lời người lớn, chăm chỉ học tập, rèn luyện đạo đức, không thể sa ngã vào chuyện vớ vẩn thế này mà lỡ dở tương lai. Anh nói cho em biết, nếu như em còn dám coi rẻ bản thân mình như vậy, anh nhất định không tha cho em.
- Anh Hạo Trạch!!! Em thật sự... thật sự chưa từng coi rẻ bản thân mình mà. - Cậu kháng nghị.
- Vậy tại sao lại dễ dàng giao bán bản thân mình chứ? - Anh quắc mắt.
- Là... là bởi vì em không có tiền bồi thường cho anh thôi. - Cậu cúi đầu rũ rượi. Anh nghĩ cậu muốn bán thân lắm á? Xem trên phim những chàng trai tội nghiệp phải bán thân trả nợ đều phải ngày ngày lao động cực nhọc phục vụ người ta, cậu... cậu làm sao không sợ hãi chứ? Chỉ có điều... bây giờ ngoài cái thân với sức lực như con bò tót này ra thì cậu đâu còn gì để trả cho anh đâu?
- Anh không nói lần này. - Đầu anh sắp bốc hoả rồi. Anh cũng chưa động gì đến cậu, còn hết lần này đến lần khác hảo tâm giúp đỡ cậu, cậu hà cớ gì bày ra bộ mặt uỷ khuất vô hạn đó với anh?
- Không phải lần này? - Cậu mở to mắt, mặt nghệt ra như cái bánh mì. - Nhưng mà... đây là lần đầu tiên em bán thân mà?
- Em là đồ ngốc đấy à??????? - Anh rốt cuộc không nhịn được gầm lên. - Em muốn giả ngây giả ngô để trốn tội ư? Anh đang nói đến lối sống buông thả vô trách nhiệm của em. Chỉ vì mấy đồng tiền mà em dám đem cả bản thân mình bán cho người ta??? Em điên rồi có phải hay không?
- Anh Hạo Trạch! - Nhìn anh đột nhiên nổi cơn tam bành, cậu sợ đến nỗi co đầu rụt cổ, lùi sát vào mép xe, yếu ớt vì bản thân mình mà minh oan. - Em... em chỉ là hay LỠ TAY gây chút ít chuyện phiền phức mà thôi, cũng... cũng đâu đến nỗi vô trách nhiệm lắm đâu.
- Em... - Anh nghẹn họng nhìn cậu trân trối. Nói nửa ngày, thì ra cậu vẫn nghĩ anh đang giáo huấn cái tội vụng về hậu đậu của cậu?? Thằng nhóc này... thằng nhóc này... đúng là không thể chấp nhận được.
...
Nhìn cậu ăn như chưa bao giờ được ăn, điệu bộ dáng vẻ đều mạnh bạo phóng khoáng đến không thể tin được, anh lại càng trầm mặc.
Tuy cậu rất xinh đẹp, lại dễ thương đến nỗi ai nhìn thấy cũng phải xuýt xoa khen ngợi, nhưng với cái phong thái kia, cậu tuyệt nhiên không thể là con nhà giàu. Cho nên, tiền bạc mà cậu có được, chắc chắn là từ đàn ông mà ra.
Đau đầu, lại càng đau đầu, cậu nhóc cứng đầu này, phải nói thế nào cậu mới chịu tỉnh ngộ ra đây? Cái đồ ngốc này!
- Anh không ăn à? - Cậu ngẩng đầu lên từ bát cháo, quan tâm hỏi.
- Không ăn. - Anh bây giờ làm gì còn tâm trạng mà ăn với chả uống chứ?
- Sao có thể không ăn? Bữa sáng rất quan trọng với cơ thể. Nếu như không ăn bữa sáng, cơ thể sẽ mệt mỏi, tinh thần uể oải, các cơ quan, hệ cơ quan không được cung cấp đầy đủ năng lượng để hoạt động sẽ dẫn đến rất nhiều bệnh... - Cậu lại chăm chỉ giảng giải, thấy ánh mắt toé lửa của anh liền biết điều rút ngắn lại. - Nói chung là chết sớm.
- @@ - Cậu hình như rất thích hai chữ 'chết sớm' này thì phải. Đối với cậu, có cái quái gì không dẫn đến chết sớm không chứ?? Bất đắc dĩ cầm thìa lên, lại bất đắc dĩ xúc một ít chào đưa vào miệng. Được rồi được rồi, anh cần phải ăn nhiều một chút mới đủ sức sống lâu để trừng trị cậu nhóc phiền phức này.
...
- Anh Hạo Trạch!!! - Đứng bên cạnh xe, cậu lại chìa đôi tay trắng trẻo ra, chớp chớp mắt nhìn anh chờ mong.
- Em mà dám tiêu xài hoang phí, anh liền bóp chết em. - Anh đưa thẻ tín dụng cùng một ít tiền mặt cho cậu, cảnh cáo.
- Em biết em biết. - Cậu vui sướng nâng niu xấp tiền trên tay như bảo bối, bộ dạng vô cùng giống kẻ lớn lên trong nghèo hèn.
- Đợi một chút. - Thấy cậu tung tăng chạy đi, anh vội vàng gọi. - Em định ở chỗ nào?
- Ở cái gì? - Cậu ngây ngô. Hiện tại cậu còn chưa biết nên đi đâu chơi, anh hỏi như vậy thật khó trả lời quá.
- Chỗ ở của em. - Anh nhắc lại, gần như tuyệt vọng với phản ứng trì độn của cậu.
- Không phải nhà anh ư? - Cậu hồn nhiên cười tít mắt. - Tuy phòng có hơi bụi bặm một tí, nhưng mà chỉ cần anh chăm chỉ dọn dẹp lại chút chút là được thôi mà. Em không kén chọn đâu.
- Anh dọn? - Anh lớn giọng, mắt trợn to đến sắp rớt ra ngoài.
- Không anh thì ai? - Cậu đáp vẻ đương nhiên.
- Được rồi, chiều anh sẽ về sớm DỌN DẸP. - Anh cắn răng. Tuy rất muốn đá bay cậu ra khỏi cửa, nhưng... cứ nghĩ đến cảnh cậu bị gã đàn ông khác lừa gạt là anh lại chịu không nổi. Thôi coi như trong nhà nuôi thêm một đứa con nhỏ đi.
...
- Giám đốc!!?
- Ừ? - Anh giật mình ngồi thẳng dậy, vẻ mặt điềm tĩnh như không có gì xảy ra, nhưng trong lòng lại ảo não không thôi.
- Hôm nay anh... hình như không được khoẻ? - Huyền Chi e dè hỏi. Đây hoàn toàn là xuất phát từ lòng quan tâm của nhân viên đối với sếp thôi, sếp trăm ngàn lần đừng có quát mắng cô nha.
- Tôi không sao. - Anh mệt mỏi day day thái dương. Quả thật là không tốt một chút nào cả. Cái cậu nhóc phiền phức kia thật sự làm cho anh tức chết mất.
- Vậy tôi ra ngoài đây. - Huyền Chi bĩu môi xoay người rời đi. Rõ ràng có chuyện lại còn tỏ vẻ không sao. Hầy, lần này lại phải làm em gái Tố Tố thất vọng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro