8
- Cậu... cậu vừa nói cái gì?
- Tôi nói, tôi sẽ bán thân cho anh để trả nợ. - Cậu nhắc lại chắc chắn như đinh đóng cột.
- Cậu... - Anh ngây ngẩn cả người nhìn ánh mắt sáng ngời kiên định của cậu. Cậu... Cậu thật sự muốn bán thân cho anh? Bán thân????? Không đùa chứ?
- Nhưng mà tôi nói trước á, tôi rất chi là vô dụng đó, nấu nướng giặt giũ may vá thêu thùa ngâm thơ dọn dẹp nhà cửa vẽ tranh hát hò nhảy múa tôi đều không biết. - Cậu hít một hơi thật sâu, thành thật khai báo.
- Vậy cậu có thể làm cái gì? - Anh không thể tin hỏi.
- Ăn, ngủ, gây c... à không, ý tôi là, tôi có thể giúp anh chữa bệnh. - Cậu hăng hái.
- Tôi không có bệnh.
- Ờ quên, đó thật sự cũng không phải bệnh. - Cậu gật đầu tán thành. - Tôi có thể giúp anh điều trị tâm lí.
- Điều trị cái đầu cậu ấy. - Anh trợn trừng mắt. - Tôi không cần điều trị cái quái gì cả, tôi rất bình thường.
- ... - Cậu câm nín. Cái con người này sao lại cứng đầu cứng cổ như thế nhỉ? Có bệnh thì phải chữa, có chướng ngại tâm lí thì cần gạt bỏ, đấy là điều đương nhiên, rốt cuộc anh ta đang khó chịu cái gì kia chứ? Cậu cũng không có cười nhạo anh ta mà?
- Được rồi, giờ cậu định bán thân kiểu gì đây? - Anh đằng hắng vài tiếng, quay đầu che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình.
- Hả? Bán thân cũng có nhiều kiểu nữa hả? - Cậu khó hiểu.
- Cái đó... cái đó... - Anh lúng túng. Ý của anh là cậu muốn tìm hiểu trước rồi kết hôn hay kết hôn xong rồi tìm hiểu. Á... k..kết hôn? Anh bị chính ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ. Anh lại nghĩ đến chuyện kết hôn với cái thằng nhóc phiền phức này? Quan trọng hơn đó lại là con trai...con trai đó... Điên rồi, điên rồi, anh bị khói hun đến điên thật rồi.
- Này, anh đang nghĩ gì vậy? Sao mặt mày lại đỏ gay đỏ gắt thế kia? Sốt ư? - Cậu dĩ sát mặt vào anh chăm chú quan sát.
- Cậu... - Anh trợn mắt. Thằng nhóc này cũng quá bạo dạn đi!?!?
- Vậy đi, bán thân kiểu gì thì tự anh quyết định đi, tôi không có ý kiến. Chỉ cần anh đừng ngược đãi tôi là được rồi. - Cậu lùi lại vài bước, chậc lưỡi.
- ... - Anh đăm chiêu suy nghĩ. Cậu ngốc này thật sự để cho anh quyết định? Anh nên làm gì với cậu bây giờ?
...
Tắm giửa thoải mái xong, cậu khoác trên mình bộ quần áo thể thao đơn giản vui vẻ nhảy chân sáo vào phòng anh.
- Này anh!
- Làm sao? - Anh nghiêm túc lựa chọn cà vạt, thuận miệng hỏi.
- Tôi đói bụng.
- Đi ăn đi! - Anh nói như lẽ dĩ nhiên.
- >w< - Cậu trợn mắt, tiến sát lại chọc chọc vào lưng anh, bắt đầu giở giọng ngọt ngào. - Anh đẹp trai ơi!!!!
- Tôi tên Lâm Hạo Trạch. - Anh lườm cậu một cái sắc lẻm, lên tiếng.
- Anh Hạo Trạch!!!! - Cậu chớp chớp mắt nhìn anh, bộ dáng đáng yêu như chú thỏ con ngây thơ, trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định phải lấy lòng bằng được ông trời khó tính này. Vì sao ư?
...
Cách đây vài phút,
Cậu đang chăm chú chải mái tóc vàng óng của mình thì khoé mắt liếc thấy cái điện thoại để bàn ở bên giường. Tuy rằng có hơi bị bụi bặm một tí nhưng chắc là vẫn gọi được chứ nhỉ?
Thế là cậu lập tức bấm số lão anh họ keo kiệt kia để hỏi tội.
Tút... t...
- Trạch, cậu đừng tức giận. Tôi có thể giải thích, tôi... - Một hồi chuông còn chưa dứt, tiếng anh họ cậu đã ông ổng vang lên làm cậu ngây người.
- Anh Quân, là... là em. - Cậu yếu ớt cắt ngang.
- Hả? - Quân cũng ngẩn người, hồi lâu mới tiếp thu được thông tin. - Tiểu yêu tinh? Em đã đến đó rồi à? Tình hình thế nào rồi? Có phải tên đó rất tức giận không? Hắn ta có tung cước đá bay em từ tầng hai mươi tám xuống không? Em...
- Anh họ, có phải lâu rồi không đấu khẩu cho nên anh muốn khiêu chiến đúng không? - Cậu nheo mắt nguy hiểm.
- Á... - Quân giật bắn cả mình, cười xoà. - Đâu có đâu có, anh nào dám mùa rìu qua mắt thợ chứ?
- Bao giờ thì anh đến đón em? - Cậu đi thẳng vào vấn đề chính.
- Đón? Đón đi đâu? - Quân khó hiểu.
- Đương nhiên là đến chỗ ở mà anh nói đã sắp xếp cho em rồi. - Cậu quắc mắt. - Không phải anh định xù đấy chứ?
- Không có không có, anh làm sao có thể đắc tội với em chứ? - Quân nuốt khan, lấy tay lau mồ hôi đầy trán. - Nhưng mà Tiểu yêu tinh à, cái chỗ mà anh nói đó, chính là nơi hiện tại em đang ở. Còn nữa, những thứ anh hứa với em như tiền ăn tiền tiêu vặt phí đi lại, tất cả... tất cả...
- Là giả? - Cậu cao giọng. Được lắm lão anh họ này, đợi đến khi gặp mặt câô sẽ cho lão biết tay. Dám bỡn cợt cậu? Hừ, lão cứ chuẩn bị tinh thần chết thảm đi.
- Không phải giả, nhưng mà... - Quân hít một hơi thật sâu. - Em nói xem em về Việt Nam là để chữa bệnh cho tên đó, cho nên đương nhiên hắn phải nuôi em, có đúng hay không?
- Chu Minh Quân, anh nghĩ anh có thể qua mặt được em? Anh cứ đợi đấy, đợi đến lúc chúng ta gặp nhau, em sẽ tặng cho anh một món quà VÔ CÙNG đặc biệt. - Cậu hừ mũi, dứt khoát cúp máy.
Nhìn cái điện thoại trong tay, Quân khóc không ra nước mắt.
'Em trai à, em phải hiểu cho ông anh nghèo rớt mồng tơi này chứ? Em có biết trong ba đứa, anh là thằng vừa nghèo vừa vô dụng nhất không? Còn cái người mà em đang ở bên đấy, chính là cây vàng lá bạc cành kim cương đó em biết không?'
...
- O.o - Toàn thân anh chấn động, chiếc cà vạt đen tuyền trên tay rơi xuống đất. Sống đến 25 tuổi anh mới biết tên mình cũng có thể được gọi đến ngọt ngào rung động tâm can như thế này. Trong lòng có gì đó mềm ra một chút, tâm trạng cũng khá lên không ít. Được rồi được rồi, bởi vì cậu gọi tên anh rất là chân thành cho nên anh tạm thời chiều cậu một chút vậy. - Cần gì thì nói đi!
- Anh cho em tiền đi!!! - Cậu giơ hai tay ra, nhỏ giọng xin xỏ.
- Không phải mượn nữa à? - Anh cong khoé môi cười cười.
-
Hì hì... dù sao em cũng không trả nổi. - Cậu cười tít mắt lẩm bẩm, hắng giọng bắt đầu kể khổ. - Anh xem đi, em bị lão anh họ lừa về đây, bảo là có chỗ ăn chỗ ở đàng hoàng, tiền tiêu vặt hàng tháng không cần lo gì hết, đến cuối cùng lão lại bỏ mặc em ở chỗ này sống chết không quản. Híc... em một thân một mình chạy về Việt Nam rốt cuộc là vì cái gì chứ? Còn không phải vì tấm lòng thương người bao la muốn cứu rỗi một con người bất hạnh mắc chứng lệch lạc giới tính ư? Vậy mà cuối cùng lại trở thành kẻ khốn khổ không xu dính túi. Hu hu em thật là đáng thương! - Cậu giả bộ sụt sùi, hé mắt nhìn phản ứng của anh.
- Không cần giả bộ đáng thương trước mặt anh!! - Anh phì cười dí dí trán cậu, hoàn toàn vứt ý định minh oan cho mình đến tận sao Hoả. Dù sao nói thế nào cậu cũng không tin, thôi thì cứ để cậu từ từ khám xét chữa trị gì gì đó đi. Anh cũng rất tò mò cậu sẽ làm cách nào điều trị tâm lí 'lệch lạc' của anh đây?
- Em... - Cậu muốn cãi lại, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, hít một hơi thật sâu tiếp tục nở nụ cười tươi rói. - Anh Hạo Trạch!!!
- Được rồi được rồi, đừng có gọi như vậy nữa. - Anh giơ hai tay đầu hàng. Cậu mà còn gọi tên anh thế này, anh thật không dám chắc mình sẽ không vì cậu mà lao đầu vào núi đao biển lửa. - Đợi anh một chút, anh đưa em đi ăn.
- Ha ha ha... Anh Hạo Trạch là tốt nhất! - Cậu cười vui vẻ, tung tăng bay ra ngoài.
- @.@ - Anh ngẩn người nhìn bóng dáng cậu khuất sau cánh cửa, quay đầu nhìn mình trong gương, lại thở dài.
Cậu nhóc này rốt cuộc là người từ đâu đến vậy? Sao Thuỷ? Hay là sao Mộc? Tại sao kẻ bị coi là con robot biết ăn cơm như anh lại dễ dàng bị cậu hạ gục như thế? Chỉ cần cậu làm nũng một chút, giả bộ đáng thương một chút là anh lại không thể kìm lòng được mà muốn nâng niu chiều chuộng cậu như bảo bối trên tay. Haizzzz... Tại sao trên đời lại có cậu bé đáng yêu mà tinh quái đến như vậy a??
---------------------------------------
3.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã yên vị ở trên xe.
- Em muốn ăn gì? - Anh liếc nhìn cậu, hỏi.
- Cái gì cũng được, chỉ cần không có độc em đều ăn. Em là động vật ăn tạp mà. - Cậu cười toe toét.
- Em rốt cuộc lớn lên như thế nào vậy? - Anh trợn mắt. Nhìn quần áo đồ đạc của cậu rõ ràng đều là hàng hiệu, vậy sao con người lại thế này? Không lẽ... - Khải, tiền của em ở đâu mà có? - Anh nghiêm túc hỏi.
- Tiền? Em làm gì có tiền? - Cậu chớp chớp mắt tội nghiệp.
- ... - Anh hất cằm về phía cậu, nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn.
- ? - Cậu khó hiểu nhìn theo ánh mắt anh, mới à một tiếng, chỉ chỉ quần áo mình. - Cái này là Elvis mua cho em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro