Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Mì xào!

Phải rồi, mì xào chắc cũng không thể coi là quá đạm bạc được, đúng không? Đợi một chút nào, mì tôm có thể ăn với dưa chuột không nhỉ? Mặc kệ mặc kệ, ăn được hay không thì cũng không liên quan đến cậu, dù sao người 'thưởng thức' cũng đâu phải là cậu?

Thế là trong phòng bếp diễn ra một cuộc thảm chiến giữa người và mì dưa chuột diễn ra như sau:

Hiệp 1:

Xách con dao chặt thịt gà lên ngắm nghía trái phải, ừm... cũng được đó. Lúc này cậu mới nhìn quả dưa chuột đang ngoan ngoãn nằm trên thớt, hừ mũi một cái.

- Yaa... - Cậu dũng mãnh giơ dao lên, một nhát dứt khoát chém xuống.

Phậppp... Bịchhhh... Bốppp...

Một chuỗi tiếng động 'be bé' vang lên, cậu ngây người nhìn bàn tay trống không của mình, lại nhìn đến... một miếng dưa chuột xanh xanh trên thớt, mặt càng nghệt ra.

Dao đâu?

Dưa chuột đâu?

~~> Kết quả: Dưa chuột mất tích

Hiệp 2:

Lần này cậu chọn con dao nhỏ hơn, mon men tiến đến gần cái thớt - nơi một miếng dưa chuột bé tí còn sót lại.

Phập... Phập... Phập...

Ba nhát dao vung lên, miếng dưa chuột đáng thương đã bị băm vụn.

Đến lượt mì, cậu đau đầu nhìn miếng mì tôm cứng đơ cứng ngắc. Làm thế nào bây giờ? Ngâm nước à? Thế thì thành mì nấu rồi còn đâu?

A, có cách rồi...

Cậu khệnh khạng ôm cái cối ra giữa nhà bếp, hân hoan ngồi phịch xuống bên cạnh ôm cái chày sẵn sàng hành động.

Bộp Bộp Bộp... Bịch Bịch Bịch...

Lại thêm một loạt tiếng động 'vui tai' vang lên.

~~> Kết quả: Mì tan xương nát thịt

Hiệp 3:

Cậu hì hục vác cái chảo to nhất đặt lên bếp, đổ sạch một nửa chai dầu vào.

Tạch tạchhh...

Nhìn ngọn lửa xanh xanh lập loè, cậu đăm chiêu suy nghĩ. Khi nào thì cho mì vào nhỉ? Còn có, đợi mì chín thì mới cho dưa chuột hay cho luôn một lúc?

Ngẫm nghĩ một hồi, cậu quyết định lấy muôi múc từng chút từng chút mì bỏ vào trong chảo.

Lại đợi thêm một lúc nữa, cậu tiếp tục đem đống dưa chuột ném nốt vào. Nhưng bởi vì một vài lí dó khó nói nào đó, cậu đã LỠ TAY đánh rơi một ít ra ngoài, và kết quả là...

Xèoooooooooo...

Tiếng động lần này thật sự không thể coi là bình thường được nữa rồi, hơn nữa... hơn nữa... ngọn lửa bốc cao đến tận trần nhà, khói phủ kín cả gian bếp rộng lớn, dầu sôi sùng sục bắn tung toé...

- Áaaaaaaaaaaaa........................ Cứu! Cứu mạng!!! - Cậu hét toáng lên, vứt hết bát đũa hoảng loạn lao ra ngoài.

...

Đang ngủ ngon thì bị tiếng động kinh hoàng đánh úp vào tai, anh mở bừng mắt, chạy vội ra ngoài.

Đôi mắt tèm nhèm vừa nhìn rõ mọi thứ xung quanh, lập tức trợn trừng lên. Những tiếng động kì dị không ngừng vang lên từ nhà bếp, thậm chí từ góc độ này anh còn có thể nhìn thấy ngọn lửa đáng sợ cuộn lên như vòi rồng hung hăng làm mưa làm gió trong bếp, khói đen không ngừng tản ra, bao phủ toàn bộ căn hộ.

Chuyện gì thế này? Anh hoàng hồn định chạy ra ngoài, lại chợt nhớ ra cậu nhóc kì quái kia. Cậu ấy... cậu ấy đi rồi đúng không?

- Huhu... - Bên tai bỗng vang lên tiếng khóc thút thít, toàn thân anh chấn động, tức giận đùng đùng. Cậu nhóc chết tiệt này, cháy nhà rồi không chạy đi mà còn ngồi khóc làm chi?

- Cậu kia!?!? Cậu ở đâu hả? - Cố gắng lần mò trong đám khói mịt mù, nhưng đôi mắt cay xè của anh vẫn không thể nhìn thấy cái gì hết.

- Tôi... tôi... - Cậu khịt khịt mũi, bò bò vài bước, lại sợ hãi lùi lại. - Tôi không cố ý đâu. Là bởi vì, bởi vì...

- Đi ra đây! - Anh điên tiết gắt lên. Bây giờ là lúc nào rồi mà cái con người này còn giở thói lắm chuyện ra chứ?

- Tôi... tôi không biết. Anh ở đâu?? - Cậu sợ hãi bò thêm vài bước, hoàn toàn bị mất phương hướng. - Huhuhu... anh ở đâu????? Huhuhuhuhu...

- Cậu cứ ở đó mà khóc cho đã đi.

- T___T - Nghe thấy giọng nói lạnh băng của anh, cậu lại tủi thân oà khóc càng to. Cậu là vì anh ta nên mới chui vào bếp làm bữa sáng, cuối cùng bị mì dưa chuột đánh cho tả tơi thế này, vậy mà anh ta còn lớn tiếng với cậu.

- Đồ ngốc, tôi ở đây rồi, đừng khóc nữa!! - Anh dìu cậu đứng dậy, vừa tìm đường ra ngoài vừa nói.

- Anh... anh... anh là đồ tồi! - Cậu tức giận giơ tay đấm anh một cái.

- >.< - Cậu nhóc này lại phát điên cái gì rồi? Anh hảo tâm quay lại cứu cậu, thế mà cậu lại còn dám mắng chửi anh?

- Tôi ghét anh! Tôi ghét anh!!! Anh biến đi. Anh là đồ chết tiệt! Anh đáng ghét!!!! Cái đồ xấu xa! Anh... - Cậu khóc nức nở, khóc đến nỗi đôi mắt cũng đỏ hồng.

- Này cậu, cậu mắng đủ chưa thế? - Anh rốt cuộc mở cửa, vội vội vàng vàng tống cổ cậu ra ngoài, trợn mắt.

- Tôi... - Cậu đưa tay không ngừng lau nước mắt, càng khóc to hơn nữa. - Anh lớn tiếng với tôi. Anh bỏ mặc tôi. Anh... anh...

- Này! - Anh cúp điện thoại, nhăn nhăn nhó nhó kéo cậu ra xa xa một chút, mới thở dài. - Tôi bỏ mặc cậu khi nào?

- Anh... anh... anh... anh kêu tôi cứ khóc đi... anh... anh... anh không phải là... - Cậu ấm ức sụt sịt, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

- Cậu không khóc to lên làm sao mà tôi tìm được cậu trong đám khói mịt mù đó chứ?? - Anh bất đắc dĩ giải thích.

- A? - Cậu nín thinh. Là... là như vậy sao? Mở hé mắt nhìn xung quanh. Ô!!? Cậu đã ra ngoài rồi?

- Cái đầu cậu có phải chỉ dùng để trang trí không vậy? - Anh lấy tay áo lau vết bẩn nhem nhuốc trên mặt cậu, thở dài thườn thượt. - Tại sao tôi lại gặp phải thằng nhóc phiền phức như cậu cơ chứ?

- Anh... - Đang định phản bác, cậu ngây người nhìn anh chằm chằm. Này này, hình như từ hôm qua đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu chịu bình tĩnh nhìn kĩ cái người bệnh nhân này thì phải. Ui trùi uiiiiiiiiiiiii, làm sao trên đời lại có người đẹp trai thế này cơ chứ!!!!!!!!!!! Cậu âm thầm xuýt xoa trong lòng.

- Cậu không sao chứ? - Anh nghi hoặc ấn ấn vào trán cậu. - Có phải bị khói xộc lên não rồi không?

- Oa, đẹp trai quá nha! - Cậu bỗng nhiên nhảy chồm đến, một tay véo véo mặt anh, một tay sờ sờ tóc anh, miệng cười toe toét. - Anh làm sao có thể đẹp trai như vậy chứ? Anh nói xem, mau nói xem, bình thường anh dùng loại mỹ phẩm gì vậy? Tại sao da lại mịn thế này? Còn có... tóc của anh không phải là quá mượt so với đàn ông sao? Ui cha, cơ thể anh thật săn chắc á...

- O.o - Anh bị cậu biến thành con gấu bông lật qua lật lại, hết sờ sờ lại véo véo, mặt nghệt ra chẳng hiểu cái gì sất. Cậu nhóc này có phải là sợ quá hoá điên rồi hay không? Nếu không tại sao lại lảm nhảm không ngừng, tay chân khua khoắng loạn xạ, hồn nhiên giở trò lưu manh giữa thanh thiên bạch nhật thế này?

---------------------------------------

2.

Một tiếng đồng hồ sau đám cháy mới được dập tắt.

Anh mặt mày xám xịt bước đi, không thèm ngoảnh đầu nhìn kẻ đầu xỏ một cái.

Còn cậu chỉ biết lẽo đẽo theo anh vào trong căn hộ, mặt cúi gằm đầy vẻ hối lỗi.

- Chu Khải! - Nhìn căn bếp bị hun đến đen xì, xoong chảo, nồi niêu, tủ lạnh, bát đĩa... các kiểu đều không còn ra hình thù gì nữa, anh lấy tay day day thái dương, chán nản gọi.

- Dạ! - Cậu giật bắn mình, rưng rưng trả lời. Đừng đánh! Đừng đánh cậu mà!!

- Cậu định bồi thường tôi thế nào đây?

- Bồi... b..b..bồi thườ..n..ng????? - Cậu sợ hãi lắp bắp.

- Cậu phá tan cái nhà bếp của tôi rồi, còn muốn phủi tay coi như không có chuyện gì? - Anh nhìn chằm chằm vào cậu.

- Tôi không có tiền, không có tiền đâu. - Cậu xua xua tay liên hồi, đau khổ vô cùng. - Tôi là người nghèo rớt mồng tơi, đến một xu cũng chẳng có mà gặm, anh cũng biết mà. Tôi... tôi làm sao mà bồi thường nổi anh đây?

- Vậy cậu có cái gì? - Anh dựa lưng vào tường, hứng thú nhìn khuôn mặt bí xị của cậu. Đồ ngốc, cậu nghĩ anh thiếu tiền đến mức phải bắt ép một kẻ không xu dính túi như cậu bồi thường? Chẳng qua là... ừm... anh thừa nhận mình xấu xa muốn bắt nạt cậu một chút. Ai kêu cậu phá nhà bếp của anh, lại còn to gan sàm sỡ anh?

- Tôi? - Cậu vuốt cằm suy nghĩ.

Cậu hiện tại có cái gì đây?

Sách y? Chắc anh ta không đọc nổi đâu.

Gấu bông? Anh ta là đàn ông, có lẽ cũng chẳng thích mấy thứ thế này đâu.

Vậy... vậy... chỉ còn...

- Anh gì ơi!

- Nghĩ ra rồi? - Anh nhướn mày, khoé môi hơi nhếch lên, chờ xem cậu sẽ giở trò gì.

- Hay là... - Cậu dứt khoát nói. - ... tôi bán thân cho anh nhá?

Phịchhhh...

Anh lảo đảo ngã ngồi trên đất, không thể tin trợn tròn mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ