Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

62(PN)

...

Từ đó trở đi, Cây kim cương đáng thương ngày nào cũng phải sống như trên chiến trường, tinh thần luôn ở mức sẵn sàng chiến đấu cao nhất, cảnh giác đề phòng mọi tình huống bất ngờ phát sinh...

Phản ứng của anh khiến cậu dở khóc dở cười. Cậu chỉ là mang thai mà thôi, ừm, chính xác mà nói thì là thai ba, nhưng anh có cần phải căng thẳng giống như sắp có thế chiến như vậy không? À, có một điều khiến cậu cảm thấy rất là khó hiểu. Gần đây cứ khi nào rảnh rỗi là bàn tay to lớn của anh lại dán lên bụng cậu, miệng lầm bầm cái gì đó như trúng tà. Những lúc ấy cậu sẽ quay đầu ăn bành quy, mặc kệ cái con người như uống nhầm thuốc kia không thèm quan tâm. Nếu như cậu biết rằng trong miệng anh đang lảm nhảm là những lời dặn dò các con nào là phải ngoan ngoãn, không được làm cậu mệt mỏi, không thể khiến cậu tức giận...; nào là ăn nhiều chóng lớn rồi chui ra ngoài cho nhanh... nhất định sẽ cươi đến rụng răng. Đường đường một người đàn ông 30 tuổi lại đi làm những trò trẻ con này đến không biết chán, thật không thể tin được.

Có lẽ do nghe thấy lời tâm tình của bố, ba đứa nhỏ rất chi là ngoan ngoãn, thỉnh thoảng đạp đạp một cái rồi lại im thin thít cho đến tận lúc ra đời.

Ngay hôm đó đối với anh còn đáng sợ hơn cả trời đất đảo lộn.

Đứng ngoài phòng sinh, trán anh đổ đầy mồ hôi hột, mặt mày tái nhợt đến dọa người, toàn thân cứng ngắc như tượng gỗ khiến người khác vừa buồn cười lại vừa lo lắng.

Bà Y Ngưng thấy biểu hiện của anh mà cảm động không thôi. Ông Viễn Hàm cũng gật đầu hài lòng.

Bà Thủy và ông Nhiên thì lại chỉ lo lắng cho con dâu bảo bối cùng cháu nội đáng yêu của mình, hoàn toàn vứt bỏ đứa con trai sang bên cạnh không thèm liếc mắt lấy một cái.

Điều khiến mọi người nhớ mãi không quên về ngày đặc biệt này chính là, ngay khi y tá thông báo mẹ tròn con vuông, anh liền như cơn gió lao vào mặc kệ người khác ngăn cản. Anh cũng không nói gì nhiều, chỉ im lặng nắm chặt lấy tay cậu, sau đó... vinh quang ngất xỉu.

@.@

---------------------------------------

4.

Tiểu công chúa Lâm Hạo Trân từ khi sinh ra đã tỏ rõ lập trường, không phải bố thì không cười, lại được di truyền cái tính cứng đầu từ người nào đó cho nên bé càng lớn thì Cây kim cương vạn năng của chúng ta càng bận rộn. Anh hiện tại có thể nói là bổ đôi cái thân này ra cũng không hết việc. Ngày ngày nỗ lực kiếm tiền cung phụng bà xã, giờ giờ nâng cao tinh thần sẵn sàng phục vụ, chỉ cần một cú điện thoại liền lập tức lao tới thu dọn tàn cuộc giúp người nào đó, phút phút chú ý, đồng hồ điểm lập tức gọi điện về nhà tâm sự cùng tiểu bảo bối. Cuộc sống như vậy có phải thật vất vả hay không? Câu trả lời tất nhiên là không rồi. Vợ con anh đáng yêu như vậy, lại đều coi trọng anh, hết lòng yêu thương tin tưởng anh, ỷ lại vào anh, làm sao có thể không vui vẻ cùng tự hào được chứ? Anh hiện tại mỗi ngày đều rất là hạnh phúc, thậm chí trong mơ cũng có thể mỉm cười a~

Ring... ring... ring...

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên phá vỡ giây phút sến súa trong lòng anh, kéo tâm trí bay bổng trở về với thực tại tàn khốc.

- Em lại gây ra chuyện gì rồi? - Thanh âm của anh mang theo ý cười, ẩn chứa cưng chiều vô hạn chưa từng thay đổi.

- Em không có mà. - Cậu bĩu môi bất mãn. Cái người này, càng ngày càng chẳng nể mặt cậu chút nào, mỗi lần nhấc máy câu đầu tiên luôn hỏi cái vấn đề này, hừ, thật là tức chết cậu.

- Em không gây chuyện? - Anh ngạc nhiên. - Thật đáng khen!!

- Anh có ý gì? - Cậu giận đến nghiến răng.

- Anh sai rồi, Khải, em đừng tức giận.

- Thế còn được. - Cậu hếch mũi lên tận trời. - Em nói anh nghe, hai cái thằng nhóc kia chẳng ngoan chút nào, dám bắt nạt tiểu công chúa của chúng ta. Ôi, Hạo Trân thật là đáng thương~ - Cậu vừa kêu khóc vừa nháy mắt với đứa con gái út ở bên cạnh. Lập tức một tiếng khóc thảm thương liền lọt vào điện thoại.

- Bố~ huhu... huhu... hai anh bắt nạt con... huhu... còn... còn bắt nạt cả papa... bố phải phạt... huhu... phạt hai anh... thật nặng... huhu...

- Cái gì? - Anh tức giận đùng đùng. - Hai thằng quỷ kia lại dám bắt nạt cả em gái mà papa chúng? Giỏi, giỏi lắm, tiểu bảo bối, ngoan, không khóc. Bố lập tức đi về trừng trị chúng.

- Dạ. - Hạo Trân dụi mắt, nghèn nghẹn trả lời.

- Ngoan, Hạo Trân của bố đừng khóc nữa, có gì đợi bố về rồi từ từ nói. Khóc nhiều mắt sẽ sưng lên, bố nhìn thấy rất là đau lòng nha.

- Dạ. Bố, bố về nhanh đi! - Hạo Trân ngoan ngoãn gật đầu.

Nghe bố nói thêm vài câu an ủi liền cúp máy, lại nhìn papa ban nãy vần còn khóc đến tê tâm liệt phế giờ đang rung đủi đắc ý ngồi ăn hoa quả, Hạo Trân không nói hai lời liền chạy ào tới sà vào lòng papa, cong người, cọ cọ cái đầu nhỏ xíu đắc ý cười.

- Papa, con có giỏi không?

- Giỏi a~ Hạo Trân của Papa là giỏi nhất. - Cậu xoa xoa đầu con, cười ngọt ngào.

- Papa, có phải hôm nay bố sẽ phạt các anh thật là nặng hay không? - Hạo Trân chớp chớp mắt hỏi, giọng nói non nớt ngọt ngào khiến người ta nghĩ đến cô bé đang lo lắng cho anh trai của mình. Nhưng cô bé là ai? Lâm Hạo Trân con gái cưng của siêu cấp Tiểu yêu tinh Chu Khải nha. Cho nên, ngay sau đó, hai mắt cô bé sáng bừng. - Thật tốt quá! Như vậy sau này chúng ta không cần sợ hai anh nữa, có thể tùy ý ra ngoài dạo chơi rồi.

- Đúng vậy. - Cậu gật gù, vui đến độ ngửa đầu cười to. Hai thằng quỷ kia thật đáng ghét, đã không thừa hưởng sự đáng yêu vô hạn của cậu thì thôi, lại còn dám về phe Cây kim cương kìm hãm sự vui chơi của cậu. Ha ha... nhưng mà có lẽ chúng không biết, trong nhà này cậu là lớn nhất á, chỉ cần cậu giở chút mánh khóe nho nhỏ thì cái cây đại thụ lớn kia cũng phải ngả theo cậu, huống chi là mấy cọng cỏ non yếu ớt là chúng? Vẫn là tiểu bảo bối thông minh, lựa chọn về phe của cậu ha ha ha...

- Nhưng mà con vẫn thích đi tìm bố cơ. - Hạo Trân chu môi làm nũng.

- Được, được, sẽ đưa tiểu bảo bối của Papa đi tìm bố. - Cậu gật gù. - Chúng ta chơi vui vẻ, tiện thể LỠ TAY đụng đụng vài thứ, tự khắc bố con sẽ xuất hiện xử lí thôi. Như vậy không phải tiểu bảo bối có thể gặp bố sao?

- Oaaa... - Nghe đến vừa có thể chơi, lại vừa gặp được bố, Hạo Trân liền nhảy cẫng lên. - Papa, Papa thật thông minh! Sau này con cũng muốn thông minh như Papa vậy.

- Tốt, tốt, ngoan ngoãn nghe lời Papa, Papa sẽ nhận con làm đệ tử. - Cậu vừa nói vừa vươn một ngón tay ra. Lập tức nho đã được đưa đến bên miệng.

- Papa, nho này ngọt lắm, Papa ăn đi!

- Ngoan! - Cậu đưa tay khẽ vuốt mái tóc óng vàng của con gái, khóe môi nở nụ cười mỹ mãn. Ôi chao, cuộc sống hiện tại thật là thoải mái, ừm, đương nhiên là ngoại trừ hai tên nhóc đáng ghét luôn tìm cách chống đối cậu.

...

Đợi đến khi anh vội vã trở về, đập vào mắt chính là hình ảnh hai bảo bối tâm can đang ôm nhau khóc nức nở khiến lòng anh tê buốt.

- Sao vậy? Sao vậy? Hai pa con đừng khóc nữa! - Anh luống cuống ôm hai người vào lòng vỗ về. Nhìn từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê không ngừng rơi xuống, cơn tức của anh như thuốc pháo bùm một cái nổ tung. - LÂM HẠO VỸ, LÂM HẠO THIÊN, ĐI RA ĐÂY CHO BỐ!

- Bố đã về! - Hạo Thiên ở trong phòng nghe thấy tiếng nhảy cẫng lên, lao vụt ra ngoài. - Anh, mau ra, mau ra, bố về rồi!

- Bố gọi con? - Hạo Vỹ chậm rì rì đi ra, vừa nhìn tình cảnh bên ngoài liền biết hôm nay mình xong rồi.

- Bố, con không có bắt nạt Papa với Hạo Trân... - Mà Hạo Thiên đang nhảy tưng tưng cũng đứng sững lại, bày ra vẻ mặt 'con thật vô tội'.

- Anh có. - Hạo Trân chu mỏ, bộ dáng ấm ức như phải chịu cực đại ủy khuất khiến ai nhìn thấy cũng không đành lòng.

- Hạo Trân ngoan, không khóc, bố sẽ phạt hai anh thật nặng. Khải, ngoan, ngoan nào, em cũng đừng khóc nữa a~ - Thanh âm dịu dàng đối nghịch hoàn toàn với tiếng gầm dữ tợn như mãnh thú khi dạy dỗ hai đứa con trai lớn. - Nói, hai đứa đã làm gì Papa với em gái hả?

- Con... con thật sự hông làm gì mà... - Hạo Thiên còn muốn kêu oan thì đã bị Hạo Vỹ nhéo một cái đau đến nhe răng.

- Bố, bọn con biết sai rồi. - Hạo Vỹ nháy mắt với Hạo Thiên, sau đó như vô ý liếc qua Hạo Trân. Con bé thật đáng giận, lại dám vào hùa với Papa chèn ép các cậu. Hừ, hai cái con người này còn không nghĩ xem các cậu làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Còn không phải bởi lo lắng cho hai con sâu lười biếng chuyên gây họa này hay sao?

- Nói rõ ràng cho bố nghe, các con làm sai chỗ nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ