Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

61(PN)

- Cho nên? - Cậu nhướn mày.

- Anh... - Anh bối rối không biết phải làm sao. Tại sao cậu lại không có phản ứng đặc biệt gì thế này? Trong trường hợp này, nếu là người bình thường không phải đều lo lắng an ủi anh vài câu hay sao? Còn nếu là kẻ hám tiền bình thường thì hẳn là nên xách va li đi rồi chứ? Càng nghĩ lại càng khó hiểu. Vợ yêu của anh... quả nhiên không thể dùng tư duy thông thường để hình dung.

- Anh đừng mơ tưởng, em sẽ không đưa tiền của mình cho anh đâu. - Cậu thấy anh im lặng, lại nghĩ là anh muốn mượn tiền, liền lui lại vài bước, ánh mắt kiên quyết không hề rung chuyển.

- @.@ - 'Này, em có thể nào bình thường một chút được không?' Còn đang sầu thảm liền nghe thấy cậu kêu một tiếng, rốt cuộc ánh mắt nhìn anh cũng có chút gì đó được gọi là bình thường.

- Công ty của anh đã phá sản?

- Ừ

- Anh hiện tại không có tiền?

- Ừ

- Có nghĩa là... hàng tháng sẽ không thể chuyển tiền cho em?

- Ừ

- Chuyện quan trọng như vậy sao anh không nói sớm? - Cậu oán trách, xoay người biến mất sau cánh cửa phòng.

Nghe tiếng động lách cách lách cách không ngừng phát ra từ trong phòng, sắc mặt anh ngày càng đen sì. Cậu không phải thật sự muốn rời bỏ anh đấy chứ? Chết tiệt, cậu vợ nhỏ này thật không ngoan chút nào, quả thật dám coi tiền quan trọng hơn cả anh. Được lắm, được lắm, hôm nay anh phải cho cậu biết tay.

Cạchhhh...

Ngay lúc anh định hùng hổ xông vào thì cánh cửa phòng bật mở.

Chỉ một ánh mắt, toàn thân anh liền đông cứng.

- Anh Hạo Trạch!! Mau mặc cái này vào! - Cậu lon ton chạy đến trước mắt anh, giơ lên một chiếc áo phông đơn giản cùng một vài vật dụng hữu ích khác.

- i.i - Anh nhìn cậu trừng trừng. - 'Anh nói này Khả Di, đầu óc em có phải bị cửa kẹp không vậy?' Cậu lại dám đem áo của anh cắt thành te tua tơi tả, sau đó ném cho anh mặc? Còn kêu anh đội cái mũ vá dọc vá ngang như búi rơm này lên đầu? Không những thế, lại dám bắt anh ôm theo cái đàn đồ chơi gãy tới gãy lui không biết móc ở đâu ra?

- Anh còn đứng đó làm gì, mau lên chút!

- Em muốn làm gì? - Anh sợ hãi lùi lại mấy bước, nhưng cậu đã nhanh tay túm lấy áo anh không chịu buông. Sợ mạnh tay sẽ làm cậu bị thương, anh bất đắc dĩ phải nghe lời, ngoan ngoãn đứng im re để cậu muốn làm gì thì làm. Có điều... vừa mới bị cậu giày vò xong, còn chưa thở được hơi nào đã bị câu nói tiếp theo của vợ yêu làm cho tức đến hộc máu.

- Chao ôi, trông mới giống ăn mày làm sao! - Cậu trầm trồ 'khen ngợi', hài lòng đẩy anh ra cửa. - Đi đi, đi kiếm tiền về đây cho em. Không được lười biếng. Đừng có làm mất mặt Hiệp hội ăn mày đó nha!

- AoA - Vị Giám đốc vạn năng của chúng ta anh dũng ngã xuống, hai mắt trợn ngược.

- Ha ha ha ha... - Cậu chống hai tay bên hông, cười như ác ma. - Dám lừa em, muốn chết?

---------------------------------------

3.

Nếu có ai đó hỏi anh về quãng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời, anh sẽ không chần chừ mà nói rằng đó là lúc cậu mang thai. Thời gian đó đối với anh phải gọi là kinh hoàng không để đâu cho hết. Vì sao ư? Haizzzz... lý do thì nhiều lắm.

Thứ nhất, đây là lần đầu tiên anh làm bố, làm sao có thể không kích động được?

Thứ hai, vợ yêu của anh đang mang thai, là mang thai a, nguy hiểm lắm đó, trời ơi, làm sao anh có thể yên tâm được đây?

Thứ ba, cũng là điều khiến anh đau đầu nhất, đó là cậu nhóc này có đánh chết cũng không chừa, tuy rằng mang thai nhưng không hề có chút tự giác của một thai phụ, động một tí là chạy ra khỏi nhà lang thang chơi bời. Mà như vậy thì cũng thôi đi, đằng này cái thói quậy phá khắp chốn, nghịch ngợm nơi nơi có chết cũng không chừa khiến anh sợ tới mức muốn vỡ tim.

Giống như lúc này đây, vừa ngủ dậy cậu đã lớn tiếng đòi đi dạo phố. Cũng may anh đã đề phòng từ trước, ôm cậu ngủ một lèo mặc kệ thư ký liên tục gọi điện thúc giục. Công việc cái gì, họp hành cái gì, đều biến hết đi. Vợ yêu mới là quan trọng nhất!

- Anh Hạo Trạch, hôm nay anh không đi làm à? - Cậu dụi dụi mắt, lười biếng dựa vào người anh ngáp một cái thật dài.

- Không đi, ở nhà chơi với em, có thích không? - Anh cầm cái lược nhẹ nhàng chải mái tóc vàng óng của cậu.

- Nếu anh đưa em ra ngoài chơi em sẽ rất là thích...

- Không được. - Nhìn cái bụng nhô cao đến bất thường của cậu, anh quả quyết lắc đầu. Mỗi lần cậu ra ngoài đều làm chấn động cả một vùng, bình thường anh sẽ rất vui vẻ giúp cậu thu dọn, nhưng hiện tại thì tuyệt đối không được. Lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?

- Anh càng ngày càng chẳng đáng yêu gì cả. - Cậu phụng phịu, bắt đầu lải nhải. - Anh không biết ư? Thai phụ cần giữ tinh thần vui vẻ, tâm trạng thoải mái thì thai nhi mới phát triển tốt được. Nhưng anh lại hết lần này đến lần khác khiến em không vui, có phải anh muốn con chúng ta sinh ra sẽ gầy tỏng gầy teo, suốt ngày rầu rĩ hay không?

- Khải, nếu như em đã biết mình là thai phụ thì nên ngoan ngoãn ở nhà tẩm bổ đi, đừng chạy khắp nơi nghịch ngợm nữa, được không? Coi như là anh xin em đấy. - Anh van nài.

- Hừ, nói đi nói lại anh vẫn muốn kìm hãm em. - Cậu khoanh tay trước ngực, tức giận đùng đùng. - Em hỏi anh, trước đây là ai nói trong nhà em là lớn nhất?

- Anh nói.

- Là ai nói tiền do em giữ, người cũng do em quản?

- Anh nói.

- Là ai nói em muốn gì cũng nghe theo?

- Anh nói.

- Vậy bây giờ em muốn đi ra ngoài, ngay bây giờ.

- Không được. - Anh bày ra bộ dáng liều chết không thỏa hiệp, hai tay như vòi bạch tuộc ôm chặt lấy cậu không buông. - Khải, em nghe lời anh đi, em đang mang thai, đừng ra ngoài gây chuyện nữa có được không? Đợi em sinh xong anh sẽ đưa em đi thật nhiều thật nhiều nơi, tìm cho em vô vàn mĩ nam để em đùa giỡn... Nhưng từ giờ đến lúc đó em làm ơn ngoan ngoãn một chút đi, đừng có dọa anh nữa mà.

- Ui cha... - Khuôn mặt cậu đột nhiên vặn vẹo, biểu tình giống như rất là đau đớn. - Anh... anh Hạo Trạch...

- Em làm sao vậy? Đừng có dọa anh mà. Khải, em đau ở đâu? - Anh sợ đến run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, có khi so với cậu còn giống bệnh nhân hơn.

- Bụng của em... đau... đau quá... - Cậu ôm bụng kêu la, tròng mắt ẩn chưa những giọt lệ trong suốt.

- Em chịu đựng một chút, anh... anh... anh đưa em đi bệnh viện... lập tức... lập tức... - Anh luống cuống tay chân, bế cậu lên chạy như bay ra ngoài.

...

- Đau quá... anh Hạo Trạch, em đau quá! - Ngồi ở ghế phụ, ánh mắt cậu nhìn chằm chặp ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại rên hừ hừ như sợ tâm người bên cạnh không đủ loạn.

- Khải, không sao đâu... anh ở đây... sẽ không sao đâu... đừng sợ... chúng ta rất nhanh sẽ tới bệnh viện... em cố chịu đựng một chút... ngoan...

...

Điều kỳ lạ là sau khi bước vào bệnh viện bụng của cậu liền trở lại bình thường. Nhưng người nào đó vẫn nhất quyết bắt cậu đi khám đủ thứ trên đời, trên đường còn biến thành bà già lảm nhảm liên hồi khiến cậu chịu không nổi mà phải giơ tay đầu hàng.

Khám xong, cậu lấy cớ đi vệ sinh chuồn mất, tránh xa con người động một chút là kêu xoay một tẹo là la như đại họa sắp đến kia.

Đứng ở chỗ rẽ, cậu nhìn anh cứng ngắc ngồi đợi kết quả mà ôm bụng cười to. 'Dám ngăn cản cậu? Hừ, cho anh nếm mùi. Con ngoan, chúng ta đi chơi thôi, mặc kệ ông bố đáng ghét kia ở bệnh viện mọc rễ đi thôi. Ha ha ha ha...'

Nhưng mà cậu cũng không biết rằng, chỉ vì lần trốn đi này mà suốt mấy tháng sau người nào đó giống như kẹo cao su dính chặt lấy cậu không dời nửa bước, khiến cậu buồn chán đến mốc meo cả người.

Dù sao đó cũng là chuyện sau này. Còn hiện tại, trong khi cậu tung tăng chạy loạn khắp nơi thì Cây kim cương vạn năng của chúng ta lại bị một câu nói của bác sĩ dọa cho ngây ngốc.

...

Ra khỏi phòng khám, việc đầu tiên anh làm là chạy đi tìm cậu. Quả nhiên, khắp nơi đều không thấy bóng dáng nhỏ bé kia. Anh giận đến nghiến răng, liên tục gọi cho cậu nhưng không có người bắt máy.

Nửa phút sau, điện thoại báo có tin nhắn: 'Chồng yêu à, em đưa con chúng ta đi chơi cho khuây khỏa, sẽ trở về nhanh thôi.'

Anh tức đến hộc máu rồi.

Tút... Tút...

Điện thoại vừa kết nối, anh đã điên cuồng oanh tạc.

- CHU KHẢI!!!! EM TRỞ VỀ, TRỞ VỀ CHO ANH. NGAY LẬP TỨC. LẬP TỨC. EM CÓ BIẾT TRONG BỤNG EM CÓ BA ĐỨA NHỎ KHÔNG HẢ? BA ĐỨA. TRỜI Ạ! ANH LỆNH CHO EM 30 PHÚT NỮA PHẢI CÓ MẶT Ở NHÀ, EM NGHE RÕ CHƯA? HIỆN TẠI LIỀN TRỞ VỀ, CÀNG NHANH CÀNG TỐT, KHÔNG KHÔNG... ĐỪNG ĐI NHANH QUÁ, CHÚ Ý THÂN THỂ. MỘT TIẾNG, ANH CHO EM MỘT TIẾNG, EM TỪ TỪ ĐI, VỀ NHÀ CHO ANH...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ