6
- Không có gì. Không có gì. Chỉ là... á á á... - Cậu đang xua xua tay, bỗng nhiên khựng lại, mắt trợn tròn nhìn người đàn ông xa lạ đang đứng ở cửa, kinh hãi lắp bắp. - Anh anh anh anh anh...
- Đây là nhà của tôi. - Anh nhịn cười lên tiếng.
- Á? - Cậu hoảng hốt nhìn xung quanh.
- Phòng ngủ của tôi.
- Hơ? - Cậu sợ hãi lùi lại phía sau túm lấy ga giường.
- Giường của tôi.
- A a a a a a a... - Cậu kinh hoàng đứng bật dậy, chân tay luống cuống. - Tôi... tôi... tôi... thật xin lỗi... thật xin lỗi... đã chiếm giường của anh suốt một đêm. Xin lỗi, xin lỗi!!!
- Này... - Còn chưa kịp nói gì đã bị cậu xô sang một bên lao ra ngoài.
Anh cau mày, mệt mỏi vươn vai một cái. Vẫn còn sớm, anh nên ngủ thêm một chút nữa. Vừa ngồi xuống mép giường thì lại thấy một con thỏ nào đó mặt mày đỏ bừng tông cửa chạy vào.
Rầmmmm...
- À... tôi... tôi quên hành lí... anh... anh... anh... ngủ ngon! - Cậu cuống quít túm lấy cái vali lôi xềnh xệch ra ngoài.
- O.o - Cậu nhóc này hình như không có việc gì là làm xong trong một lần thì phải. Được rồi, người đi rồi, hành lí cũng lấy rồi, chắc anh có thể ngủ được rồi chứ?
Rầmmmm...
Cái lưng vừa đặt xuống giường bên tai đã lại nghe tiếng động kinh thiên động địa.
- Cậu quên cái gì nữa à? - Anh nhìn dọc nhìn ngang, tốt bụng hỏi.
- Không không không. - Cậu lắc đầu nguầy nguậy, đứng chôn chân ở cửa phòng nhìn anh bằng ánh mắt kì dị.
- Có chuyện gì sao? - Anh ngồi bật dậy, rợn cả tóc gáy.
- O.O
- Ừm... tối hôm qua, tôi thấy cậu ngủ ở trước cửa nên có ý tốt đưa cậu vào nhà thôi. Tôi không có làm gì cậu cả. - Anh thấy mình nên giải thích một chút, tránh cho cậu nhóc kì quặc này hiểu lầm lại la lối om sòm thì khốn.
- O.O
- Tôi thật sự không làm gì mà? - Anh nhăn mặt. Trời ạ, làm ơn đừng nhìn anh bằng ánh mắt đáng sợ đó nữa mà. Lông tơ của anh dựng đứng hết cả lên rồi đây này.
- Anh... anh chính là cái người tâm sinh lí không được bình thường kia sao? - Nhìn chán chê, cậu mới e dè mở miệng hỏi.
- Cái gì??? - Anh thiếu chút rơi từ trên giường xuống. Này nha, anh hào phòng cho cậu mượn tiền, lại tốt bụng nhường phòng của mình cho cậu một đêm, vậy mà cậu lại dám nói tâm sinh lí của anh không được bình thường? Đây là cái logic quái quỷ gì vậy?
- Anh là chủ nhân của căn hộ này? - Cậu chỉ chỉ xung quanh, nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy. - 'Thì làm sao?'
- Vậy thì đúng rồi. - Cậu vỗ tay cái bốp, nhanh chóng sửa sang lại trang phục đầu tóc, tiến đến bên giường cười nói. - Xin chào, rất vui được gặp anh. Tôi là Chu Khải, hiện đang là sinh viên năm thứ ba khoa tâm lí của trường đại học Y ở Mỹ. Tôi được anh họ là Chu Minh Quân ĐẶC BIỆT mời về đây để giúp anh chữa trị chứng mất cân bằng giới tính của mình.
------------------------------------------------------------------
1.
Không khí xung quanh ngày càng u ám, lạnh đến thấu xương.
Cậu bị ánh mắt sát khí đằng đằng của anh làm cho rợn cả tóc gáy, nụ cười trên khoé môi cứng ngắc, bàn tay khựng lại giữa không trung bắt đầu tê liệt.
Này là làm sao? Cậu... có phải cậu đã nói sai cái gì hay không? Đâu có đâu, cậu rất là thiện chí giới thiệu bản thân với anh ta mà? Nhưng cái ánh mắt kia là ý gì? Còn cả không khí quỷ dị này nữa?
- Lệch lạc giới tính? - Thật khó khăn thốt lên được bốn chữ, anh dường như tức đến muốn bốc hoả. Cái thằng chết tiệt kia đang làm cái gì hả????? Ai có xu hướng giới tính lệch lạc chứ???? Đáng chết! Anh muốn giết nó, không... phải lột da nó, sau đó từ từ dóc thịt bẻ xương của nó thì mới có thể hả dạ được.
- À, lệch lạc giới tính có hai dạng, phụ thuộc vào hai nguyên nhân khác nhau đó là đồng tính luyến ái thật và đồng tính luyến ái giả. Đồng tính luyến ái thật là do yếu tố sinh học, do bẩm sinh, di truyền biến đổi hoóc môn... Còn đồng tính luyến ái giả là do yếu tốt tâm lý xã hội... tác động làm biến đổi giới tính ở cá nhân đó. - Cậu đứng thẳng người, tuôn một mạch. Trước khi trở về đây cậu đã giành rất nhiều thời gian nghiên cứu về cái này nha, không những thế còn mang theo cả một đống sách giới tính về đây nữa. Cậu quá chu đáo đúng không? Ha ha đương nhiên rồi, Chu Khải cậu mà đã ra tay thì đường nhiên không thể qua loa được.
- Dừng lại! - Anh đứng bật dậy, quát. - Tôi không muốn nghe cậu lảm nhảm về cái chứng bệnh lệch lạc gì gì kia, cái tôi muốn biết là...
- Được rồi, được rồi, tôi hiểu mà. - Cậu cười lấy lòng. - Anh đừng nóng, đừng nóng, tôi biết người gặp phải chứng lệch lạc giới tính này rất là đau khổ dằn vặt. Nhưng mà... anh phải hiểu nó không phải là bệnh, cho nên không nguy hiểm. Hơn nữa, nếu như là đồng tính luyến ái giả thì hoàn toàn có thể chữa trị được. Anh không nên vứt bỏ hi vọng n...
- Câm miệng!!! - Anh tức đến nổ đom đóm mắt. - Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi bị lệch lạc giới tính? Hả??? Hả?????? Hả????? (==* dựa vào việc anh mê trai)
- Được rồi, anh không bị làm sao cả. Là tôi sai, là tôi nói sai rồi. - Cậu gật gù chiều theo ý anh. Giáo sư nói đa số bệnh nhân tâm lí đều rất khó đối phó, tốt nhất nên dùng lời lẽ nhẹ nhàng để khuyên bảo, không thể cứng rắn, lại càng không để làm trái ý người ta.
- Tôi hoàn toàn bình thường. - Anh ưỡn ngực tuyên bố.
- Đúng, đúng, anh rất chi là 'bình thường', vô cùng 'bình thường'. - Cậu vừa nói vừa mỉm cười như đang dỗ dành trẻ con.
- Cậu... - Anh trợn mắt nhìn cậu. Trong đầu cậu chắc chắn là đang nghĩ 'người say có ai nhận là mình say đâu' có phải không?
- Anh đừng tức giận nữa, tức giận có rất nhiều tác hại đấy anh có biết không? - Cậu tốt bụng giảng giải. - Không biết phải không? Vậy tôi nói anh nghe nhé! Thường xuyên tức giận sẽ khiến bị tổn thương, dạ dày bị viêm loét, phổi bị tổn thương, cơ tim thiếu oxy, hệ thống miễn dịch bị tổn hại,...
- Cậu im miệng cho tôi. - Anh giận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Đã bảo anh đừng tức giận mà anh cứ không nghe. - Cậu giậm chân chu mỏ. - Anh không hiểu thì tôi nói đơn giản cho anh nghe. Nói chung là anh mà cứ như vậy là sẽ chết sớm á.
- W.W - Có phải không khiến anh đột tử thì cậu còn cphưa thoả mãn đúng không? Hết kêu anh lệch lạc giới tính lại rủa anh chết sớm, cậu... cậu... cậu... cậu được lắm.
- Anh...
- Đi ra ngoài! Tôi muốn ngủ!! - Anh gầm lên, túm cổ cậu ném ra khỏi phòng, đóng cửa cái rầm một tiếng
...
Ngơ ngẩn đứng trước cửa, cậu chớp chớp mắt vẻ vô tội. Cậu chỉ khuyên bảo anh ta thôi mà, có cần giận dữ như vậy không chứ? Hầy, giáo sư nói chí phải, đã phải cầu cứu đến bác sĩ tâm lí thì không điên cũng tâm thần. Cũng may là anh ta chưa ra tay đánh cậu, nếu không e là... híc híc... nhìn anh ta to cao khoẻ mạnh, cơ bắp cuồn cuộn thế kia, sau này cậu phải biết điều một chút mới được.
Nhân tiện nói đến biết điều, vừa rồi cậu làm anh ta tức giận, hiện tại cũng nên làm cái gì để tạ lỗi chứ nhỉ? Đúng rồi, bữa sáng, cậu có thể làm bữa sáng cho anh ta. Cứ tưởng tượng mà xem, trong một buổi sáng trong lành, được đánh thức khỏi giấc mộng bởi hương thơm ngào ngạt của thức ăn là một điều tuyệt vời biết bao!!!
Tốt lắm tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, hiện tại liền bắt tay làm luôn.
Cậu nghển cổ ngó nghiêng xung quanh, bước chân chậm rì rì. Oa... căn hộ này cũng đẹp quá ha!? Chỉ có điều... hơi bị tăm tối một tí thôi. Mải ngắm nghía này kia, cậu suýt chút nữa là đâm đầu vào cái bình hoa. Tuy dừng lại kịp thời nhưng mà cái bình trên ngăn tủ vẫn cứ lắc lư lắc lư khiến cậu sợ đến thót tim.
Khó khăn lắm mới 'nịnh' được nó không lắc lư nữa, cậu không dám la cà vội vã lao vào nhà bếp ngay. Có điều... trong tủ lạnh to đùng ngoài hai bình nước lọc ra thì cũng chỉ có duy nhất một quả dưa chuột. Ách... dưa chuột? Anh ta ăn dưa chuột để sống sao?
Được rồi, chiều anh ta chút vậy. Một tay cầm quả dưa chuột, một tay cậu tiếp tục lục lọi khắp nhà bếp như con chuột chăm chỉ đào hang. Rốt cuộc trời cũng không phụ lòng người, cậu tìm được... một gói mì tôm duy nhất còn sót lại.
- Mì tôm thì mì tôm, ai sợ ai chứ? - Cậu cắn răng. - Có điều... nấu mì tôm để tạ lỗi thì có vẻ hơi bị...
Nhăn nhó nhìn quả dưa chuột bên tay trái, lại liếc gói mì tôm bên tay phải, đột nhiên một ý tưởng loé lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro