59
- Thế nao? Anh ghen tị? - Cậu vênh mặt đắc ý.
- Đúng nha, anh ghen tị muốn chết rồi đây.
- Thật có lỗi, cho dù anh có ghen đến héo rũ em cũng không nhường anh Hạo Trạch cho anh đâu. Người đàn ông của em tuyệt đối không thể dính dáng đến kẻ nào khác, kể cả nam lẫn nữ. Anh họ yêu quý, anh vẫn là từ bỏ đi thôi.
- @@ - 'Thằng nhóc chết tiệt, anh khi nào thì có khuynh hướng đặc biệt như vậy hả??? Anh thích mỹ nữ, mỹ nữ đó.'
...
- Hai đứa có từng nghĩ đến chuyện kết hôn không? - Bà Y Ngưng dò hỏi.
- Kết hôn? Nghe cũng thú vị đó. - Cậu cười nhăn răng.
- Con im lặng cho mẹ. - Bà Y Ngưng trừng mắt. - Mấy ngày không ăn chổi nên ngứa da có phải hay không? Đợi mẹ nói chuyện với Hạo Trạch xong sẽ quyết đầu với con. Hạo Trạch, cháu có muốn cưới Khải nhà bác không?
- Đương nhiên ạ. - Hai mắt anh sáng rực. Anh còn đang đau đầu không biết nên nói như thế nào để bố mẹ cậu đồng ý gả con trai cưng cho anh, ai ngờ mẹ cậu lại gợi chuyện trước. Đây còn không phải đại biểu đã vừa ý người con rể là anh hay sao? - Cháu muốn lấy Khải, càng sớm càng tốt. Cháu đã nói chuyện với bố mẹ, mẹ cháu nói, chỉ cần hai bác đồng ý, bố mẹ cháu lập tức bay sang đây bàn chuyện hôn lễ.
- Tốt. - Ông Viên Hàm gật gù, rất là hài lòng về sự chân thành trong mắt anh.
- Thật sao? Tốt quá! - Bà Y Ngưng vô cùng kích động, nắm lấy tay anh rưng rưng nói. - Bác giao Khải cho cháu, cháu nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị thằng bé làm cho tức chết, biết không?
- @-@ - 'Bác gái, bác cũng quá... thẳng thắn rồi.'
- Mẹ đáng nói cái gì vậy chứ? Kết hôn gì? Hôn lễ gì? - Cậu nhăn mũi, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.
- Biến, đừng có làm mẹ mất hứng. Hạo Trạch, bác muốn hai đứa làm đám cưới trong năm nay, cháu thử bàn bạc với bố mẹ xem có được không.
- Được ạ được ạ. - Anh mừng như điên gật gật không ngừng. - Bố mẹ cháu
mong sao ngay hôm nay cháu đem con dâu về, làm sao có thể phản đối chứ? Hơn nữa, hai người họ cũng rất thích Khải, luôn xuýt xoa rằng mình không thể sinh được một người con đáng yêu như cậu ấy.
- Thật sao? Trời ạ, như vậy thì tốt quá rồi. - Bà Y Ngưng cười không khép miệng lại được. - Vậy đi, sinh nhạt Khải cũng sắp tới rồi. Hôm đó bác sẽ công bố chuyện của hai đứa, cuối năm sẽ làm đám cưới luôn. Đợi bố mẹ cháu sang đây chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể, cháu thấy có được không?
- Được ạ. - Anh thỏa mãn gật đầu, ngây ngô cười như một tên ngốc.
Vài tháng nữa thôi anh có thể cưới người con trai mình yêu về nhà, cả đời sống bên cạnh cậu, chăm sóc cậu, sủng cậu, cùng cậu xây dựng nên gia đình nhỏ hạnh phúc... Ôi chao, đây là sự thật sao? Anh có cảm giác là mình đang nằm mơ, đừng ai rỗi hơi đi đánh thức anh nha~
- Đợi một chút. - Cậu đứng bật dậy. - Mẹ, con khi nào thì đồng ý lấy chồng? Lại còn là trong năm nay?
- Biến, người lớn nói chuyện, trẻ con không được xen vào. - Bà Y Ngưng xua tay, trực tiếp tảng lờ sự phản kháng của cậu.
- Anh Hạo Trạch, em không đồng ý, anh không được ép buộc em, nếu không em cho anh đẹp mặt. - Cậu đổi đối tượng, trợn mắt đe dọa anh.
- Khải, lấy anh không tốt sao? Vì sao em không đồng ý? - Anh buồn bã nhìn cậu.
- Bỏi vì... bởi vì... - Cậu nhăn mày suy nghĩ nửa ngày mới lí nhí lên tiếng. - Em còn đang đi học.
- Lấy anh rồi em vẫn có thể tiếp tục đi học mà.
- Em không muốn có con quá sớm.
- Anh đảm bảo với em, anh sẽ không ép buộc em sinh đứa nhỏ khi em chưa sẵn sàng.
- Em còn chưa chơi đủ.
- Kết hôn xong em có thể tiếp tục chơi. Anh sẽ không quản lí bất cứ hành động gì của em. Chúng ta vẫn sẽ như bây giờ, em gây chuyện, anh giúp em giải quyết hậu quả, có được không?
- Nhưng mà...
- Trong nhà em là lớn nhất. Tiền anh kiếm được đều đưa hết cho em giữ, người cũng do em quản luôn. Chỉ cần em nói một tiếng, dù việc khó đến đâu anh cũng làm cho em. Khải, đồng ý làm vợ anh được không?
- ... - Cậu chớp chớp mắt. Nghe qua có vẻ thật hấp dẫn. Có điều... - Không phải trước khi kết hôn đều phải cầu hôn à?
- Được, anh sẽ cầu hôn em. Em muốn như thế nào cứ việc nói, anh đều làm hết. - Anh cam đoan, nhưng lại bị cậu phũ phàng cắt ngang.
- Không không, ý của em là... - Cậu gạt tay. - ... em còn chưa có cầu hôn anh, sao anh đã vội vã muốn gả cho em rồi?
Rầmmm...
Người nào đó vinh quang lăn đùng ra ngất xỉu.
---------------------------------------
3.
- Không đâu...
- Khải, ngoan nào, đừng động.
- Không muốn, em không muốn...
- Ngoan, nghe lời, anh biết Khải của anh rất ngoan mà.
- Không cần, không được, em không muốn... huhuhu...
- Khải, anh sẽ đối xử thật tốt thật tốt với em mà, em tin anh đi.
- Em biết...
- Cho nên ngoan ngoãn một chút, đừng nháo nữa.
- Nhưng mà em không muốn đâu... hu hu... anh không được ép em... không được ép buộc em... hu hu hu...
- Khải~
- Em ghét anh, em ghét anh... hu hu hu... anh ép buộc em... hu hu hu... anh không thương em... hu hu hu...
Tiếng khóc kinh thiên động địa của cậu đã thành công hấp dẫn sự chú ý của nhóm người đang bận rộn bên ngoài.
- Bọn họ đang làm cái gì vậy? - Huyền Chi mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn Vỹ.
- Chẳng lẽ... Giám đốc bắt nạt Khải? - Tố Tố sắn tay áo. - Giỏi cho Giám đốc ngày thưởng luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách, không ngờ lại là một tên vũ phu. Hôm nay Đinh Tố Tố này phải thay trời hành đạo...
- Đừng manh động. - Bà Y Ngưng đẩy hết cái đám lâu la kia ra sau vài bước, trợn mắt. - Đúng là trẻ nhỏ không hiểu chuyện. Nghe a nghe a, không thấy thanh âm Khải đang ngày càng đứt quãng sao?
- Thế thì sao ạ? - Elvis ngẩn người, chẳng hiểu cái mô tê gì.
- Ha ha ha ha... - Trong khi đó, bà Thuy lại vui sướng cười to, trong lòng đã bắt đầu tính toán đến việc chuẩn bị đồ dùng cho trẻ sơ sinh.
- Ngu ngốc! - Quân lườm Elvis một cái đầy khinh bỉ, sau đó quay sang bà Y Ngưng cười lấy lòng. - Dì à, vẫn là dì lợi hại.
- Còn phải nói? - Bà Y Ngưng vỗ ngực đắc ý, hùng dũng dẫn đầu đoàn quân tiến về phía cánh cửa. - Bà thông gia, đi, chúng ta đi bắt gian, xem thằng nhóc kia còn dám lớn tiếng đòi hủy đám cưới nữa hay không.
- Tốt. - Bà Thùy cười không ngớt miệng, hớn hở xoay người đi theo.
- Bắt gian? - Tố Tố và Viễn Tu cùng thốt lên, sau đó kích động nắm tay nhau chạy theo xem náo nhiệt.
- Tôi nghĩ, chúng ta vẫn nên tránh đi thì hơn. - Ông Viễn Hàm đề nghị.
- Đúng, tránh trở thành ruồi muỗi chết thay. - Ông Nhiên gật gù đồng tình. - Vẫn là đi chơi vài ván cờ đi thôi!
- Được.
Bên này hai ông thông gia vui vẻ luận bàn trên bàn cờ, bên kia hai bà đã xông tới cửa, cùng lúc giơ chân lên đạp một cái, ăn ý đến không nói nên lời.
Rầmm...
Cánh cửa đáng thương máu chảy đầm đìa ngã xuống, đung đưa đung đưa một hồi mới yên vị.
- @@ - Tất cả mọi người đều trố mắt, không khí lắng đọng đến quỷ quái.
Bà Y Ngưng hiện tại rất muốn ngất xỉu tại chỗ.
Còn bà Thùy lại hận không thể ôm gối mà khóc ròng.
Tại sao?
Tại sao a~ ~
Lúc này, trên thảm lông mềm mại, cậu giống như nữ vương cưỡi trên người anh, đôi tay nhỏ bé hết đánh lại cào, giống như con mèo nhỏ tức giận, vừa khóc vừa nháo khiến anh không biết phải làm gì ngoài việc để cậu tùy ý hành hạ.
Lại nhìn đến anh, trang phụ nhăm nhúm, tóc tai tán loạn, cúc áo còn bung ra mấy cái, cơ ngực rắn chắc vì thế mà như ẩn như hiện, nhưng anh cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ chuyên chú vừa dỗ dành cậu vừa cẩn thận đề phòng cậu làm đau chính mình. Bộ dáng này, phải nói là vô cùng chật vật.
Hai người đều không ngờ cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra, ngẩn người nhìn chằm chằm đám đông ở cửa, không phải nên phản ứng thế nào.
Vẫn là bà Y Ngưng và bà Thùy phản ứng nhanh hơn cả, lập tức cười ha ha lên tiếng, phá vỡ cục diện giằng co này.
- Bà thông gia, chúng ta vẫn nên tiếp tục chuẩn bị đám cưới đi thôi, đừng tốn công để ý đến bọn nhỏ làm gì.
- Đúng, đúng.
Hai người mẹ vĩ đại nhất hành tinh mang theo tâm trạng xấu hổ cùng nhau bỏ đi. Một vì đứa con trai hung hãn của mình. Một lại bởi thằng nhóc vô dụng minh dứt ruột đẻ ra. Nhưng chẳng ai biết, trong lòng người kia lại đang hết lời khen ngợi con mình.
...
Đợi mọi người đi hết, anh bất chợt đưa tay kéo một cái, trong lòng liền có thêm một cơ thể mềm mại. Thấy cậu còn đang ngơ ngẩn như trên mây, anh cúi đầu, ở bên ta cậu cười khẽ.
- Khải, trong sạch của anh đều bị em hủy rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh.
- #,# - 'Làm ơn, đây phải là lời thoại của cậu mới đúng chứ?'
~-~-~-~-~ The end ~-~-~-~-~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro