Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

51

- Phản ứng này... chậc chậc... - Cậu thoải mái dựa vào lòng anh, nhìn Viễn Tu sắc mặt xám ngoét cười đến vui vẻ. - ... có vẻ như là đúng rồi.

- Không đúng. Tuyệt đối không đúng. - Viễn Tu như bừng tỉnh, mãnh liệt lắc đầu. Như anh mà phải thích cô gái chanh chua kia sao? Chỉ nghĩ thôi đã muốn xỉu rồi.

- Ha ha ha... khó thấy anh Viễn Tu đỉnh đỉnh sợ hãi đến như vậy a~ Em nhất định sẽ làm mối cho hai người, nhất định, nhất định ha ha ha...

- Thiếu gia , em tha cho anh đi. - Mặt Viễn Tu méo mó vặn vẹo đến thê thảm.

- Anh không thích đến vậy sao? - Cậu nhíu mày nghĩ nghĩ rồi gật đầu. - Được rồi, vậy em sẽ giới thiệu chị Tố Tố cho anh Viễn Chí. Anh Viễn Chí đẹp trai, chín chắn lại tài giỏi như vậy, chị Tố Tố nhất định sẽ thích...

- Không được. - Viễn Tu gần như nhảy bật lên.

- Tại sao không được? - Cậu nhướn mày, ánh mắt hiện rõ vẻ tinh ranh.

- Bởi vi cô ta... cô ta ghê gớm như vậy, làm sao có thể... trở thành chị dâu của anh được? - Viễn Tu thở phì phì, hai chữ 'chị dâu' gần như nghiến răng nghiến lợi mà phun ra.

- Em lại thấy chị ấy rất đáng yêu. Nhưng mà nếu anh không thích thì... - Cậu chép miệng.

- Không thích, không thích. - Viễn Tu ra sức lắc đầu, nhưng còn chưa kịp vui mừng đã bị câu tiếp theo của cậu dọa cho chấn kinh.

- Anh Minh Vỹ cũng không tồi. Có lần em còn nghe chị Tố Tố nói chị ấy rất là hâm mộ anh Minh Vỹ. Nghĩ lại thì, thật ra hai người đó cũng đẹp đôi lắm á.

- Không. Thiếu gia , đừng mà. - Viễn Tu gần như van nài.

- Aizzz... Anh Viễn Tu à, em làm mai cho chị Tố Tố chứ đâu phải cho anh? Được hay không cũng không do anh quyết định. - Cậu đi tới vỗ vỗ vai Viễn Tu, cười đến vô lại. - Anh cũng chuẩn bị tâm lý đi, em sẽ tìm một cô gái tốt cho anh.

- Anh không cần. Thiếu gia, anh...

- Em cho anh nửa ngày suy nghĩ, buổi tối nói cho em quyết định của anh. - Cậu ghé vào tai Viễn Tu thì thầm, sau đó nháy mắt với anh một cái rồi mới cười ha ha nắm tay anh kéo đi. - Em phải đi hẹn hò đây. Bye bye!

...

- Khải, bây giờ chúng ta sẽ đi hẹn hò ư? Có thật không? - Anh mong chờ nhìn cậu.

- Hắc hắc... em quên mất, em con có hẹn với Xảo Nhi xinh đẹp. Nếu anh không thích có thể về trước... - Cậu kéo dài giọng.

- Đi, anh đi với em. - Anh nghiến răng, bừng bừng tức giận khởi động xe. - Xảo Nhi kia rảnh rỗi lắm à? Khi không tìm em làm cái gì?

- Nhờ giúp đỡ nha.

- Giúp? Giúp cái gì? - Anh nghi hoặc. Cậu một khi ra tay chỉ có đổ nát cùng tai họa. Chẳng lẽ cô người mẫu kia ăn no rửng mỡ muốn đi phòng hỏa đốt nhà? Trời ơi, phạm pháp, là phạm pháp đó.

- Tìm chồng. - Cậu cười đắc ý. - Xảo Nhi nói em rất lợi hại, cho nên mới nhờ em giúp cô ấy bày cách theo đuổi anh Viễn Chí nha.

- ... - 'Em chắc chắn Xảo Nhi kia không mê sảng chứ?'

- Anh đừng coi thương em. Em rất là lợi hại đó. - Cậu véo anh một cái, bĩu môi. - Anh cứ đợi đấy mà xem. Trước khi về Mỹ em sẽ ghép đôi thành công cho sáu người.

- Sáu người? Còn ai nữa? - Anh bắt đúng trọng điểm, nhíu mày hỏi. Đừng nói với anh là cậu định mấy ngày tới sẽ vứt bỏ anh để đi làm cái công việc mai mói của nợ kia à nha.

- Làm sao có thể thiếu chị Huyền Chi đáng yêu của em được chứ? - Hai mắt cậu tỏa sáng. - Hôm trước em đến tìm anh, ở hành lang đã nhìn thấy anh Minh Vỹ và chị Huyền Chi nói chuyện với nhau, còn có a... ánh mắt của bọn họ... hắc hắc...

- Khải, ngoan, đừng làm bừa, tình cảm không phải thứ có thể tùy tiện để em đùa nghịch đâu. - Anh nắm tay cậu mỉm cười nhắc nhở.

- Anh yên tâm, em là ai chứ? Cái gì em có thể không biết, nhưng việc này em đoán chắc rồi. Cái danh bác sĩ tâm lý tương lai cũng không phải để chơi đâu. - Cậu vỗ vỗ lên bàn tay to lớn của anh, nở nụ cười tự tin. - Anh cứ chờ đấy, em nhất định sẽ làm được. Tới lúc đó, tiền bồi dưỡng bà mối cũng đủ cho em tiêu xài thoải mái trong một thời gian dài... ha ha... ha ha...

- 9-9 - Được rồi, anh rốt cuộc hiểu vì cái gì cậu cố chấp muốn ra tay rồi.

---------------------------------------

3.

- Cao Viễn Chí, tốt nhất anh nên dứt khoát cho tôi, nếu không tôi cho anh đẹp mặt. - Anh tức giận gầm lên như con thú dữ. Đáng giận! Nếu không phải tên khốn này cứ làm mình làm mảy nhất quyết không chịu chấp nhận lời tỏ tình của Xảo Nhi, cũng không thẳng thắn từ chối thì cậu cũng đâu có ngày ngày dốc sức bày mưu tính kế đến quên luôn cả người bạn trai như anh? Càng nghĩ càng thấy cái tên này đáng chết, hận không thể một đao chém xuống.

- Giám đốc Lâm, đây là chuyện của tôi... - Viễn Chí rất là buồn bực, làm sao vị Giám đốc này cứ năm lần bảy lượt chạy tới lên án anh vậy? Bọn họ quen thân lắm à?

- Câm miệng. - Anh đập bàn cái rầm, hai mắt phừng phừng lửa giận. - Nếu như không phải Khải cứ nhất quyết đòi mai mối cho anh thì tôi cũng mặc xác anh sống chết ra sao. Hừ!? Nghĩ mình báu bở lắm đấy.

- @@ - Giọng điệu này, giọng điệu này, trời ơi!

- Tóm lại hôm nay tôi nhất định phải chính tai nghe được câu trả lời của anh. Thích hay không thích, dứt khoát nói một tiếng xem.

- Tôi...

- Nói!

- Được rồi, tôi thừa nhận, tôi thích Xảo Nhi, thế nhưng...

- Thành công!! - Lời còn chưa dứt, một tiếng kêu mừng rỡ đã vang lên dọa Viễn Chí nhảy dựng.

- Khả... Khả... Khải? - Viễn Chí trợn trừng mắt. Rõ ràng vừa rồi chỉ có hai người, cậu vào lúc nào? Không đúng, nếu anh không nhìn nhầm thì cậu vừa tông của chạy vào thôi, mà cánh cửa kia cách âm khá tốt, làm sao cậu có thể...

- Anh Hạo Trạch, anh thật lợi hại! Em yêu anh chết mất thôi!!!! - Cậu như cơn gió ôm chầm lấy anh, vui sướng cười to.

- Thật xin lỗi, tôi cũng vì bất đắc dĩ. - Anh nhún nhún vai, một tay ôm lấy cậu, một tay rút từ trong túi áo ra chiếc điện thoại vẫn còn đang kết nối.

- -O- - Viễn Chí há miệng muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa thốt lên đã bị chặn đứng.

- Anh rõ ràng là thích em, nhưng tại sao lại không muốn ở bên em? - Xảo Nhi đứng ở cửa, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Viễn Chí, nghẹn ngào.

- Anh... - Viễn Chí bối rối. - Anh xin lỗi. Anh... anh có lí do riêng.

- Nói cho em biết, nói cho em biết rốt cuộc là vì sao? Tại sao anh không cần em?

- Anh không phải không cần em. A... Xảo Nhi, em đừng khóc, được rồi được rồi, anh nói là được, em đừng khóc mà. - Viễn Chí luống cuống kéo Xảo Nhi lại gần, rút khăn tay lau nước mắt cho cô.

Trong khung cảnh hết sức tình cảm đó, có hai con chuột lén la lén lút rời khỏi, con đi trước thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn hai người, cười rất chi là đắc ý.

...

Vừa ngồi vào xe, cậu liền chồm hẳn người qua không kiêng nể gì mà tặng cho anh một nụ hôn ngọt ngào.

- Khải! - Anh hơi mất tự nhiên. Tuy rằng anh rất là thích cậu chủ động, nhưng mà... nhưng mà... cậu cũng không cần sau mỗi nụ hôn đều dùng ánh mắt sáng quắc như vậy nhìn anh chằm chằm có được không?

- Anh thật đáng yêu á. - Cậu dụi dụi đầu vào lòng anh, thanh âm mềm mại đến tận xương. - Cũng may mà có anh, nếu không em sẽ mất thật nhiều công sức. Hừ, Cao Viễn Chí chết tiệt, sau này em nhất định phải chặt chém
anh ấy gấp đôi, không, gấp ba.

- Hiện tại có thể dành thời gian cho anh chưa? - Điều anh quan tâm chỉ là cái này mà thôi.

- Đợi một chút, để em xác nhận kết quả bên chị Huyền Chi đã. - Cậu vui vẻ lúc lắc cái đầu, vừa hát nghêu ngao vừa gửi tin nhắn.

...

5 phút sau,

- Aaaaaaaaa......... - Cậu trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, hét toáng lên khiến anh giật nảy cả mình, tay lái loạng choạng suýt thì đâm vào lề đường.

- Làm sao vậy? Có chuyện gì? Nghiêm trọng lắm à? - Anh nhanh chóng cho xe dừng lại, nhìn vẻ mặt ngây dại của cậu mà không khỏi lo lắng.

- Em hỏi anh, Ngô Minh Vỹ là người như thế nào? Có đáng hoàng không? Có trăng hoa không? Có trách nhiệm không? Có... - Cậu gấp gáp hỏi dồn.

- Khải, em bình tĩnh một chút. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? - Anh nhíu mày.

- Anh trả lời em đi!

- Những chuyện khác thì anh không biết, nhưng anh dám cam đoan cậu ta không phải người xấu.

- Thật chứ? Tốt vậy sao lại tùy tiện cùng con gái nhà người ta phát sinh tình một đêm chứ? Hừ, em phải lột da anh ta, trả thù cho chị Huyền Chi đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ