Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

49


- Sau này tiền của anh đều để em giữ, được không? - Anh vuốt mái tóc hoe vàng của cậu, mỉm cười đầy cưng chiều.

- Được chứ. - Cậu gật đầu, hai mắt lóe sáng. - Anh yên tâm, tuy rằng em thực thích tiền, nhưng tuyệt đối không phải người vung tiền qua cửa sổ. Em sẽ chi tiêu thật hợp lí, giúp anh tiết kiệm thật tốt.

- Được, Khải của anh thật ngoan. - Anh cười vui vẻ.

- Còn có a, không phải anh muốn biết thân phận của em sao? Em nói anh nghe nha, bố của em tên là Chu Viễn Hàm, là...

- Chủ tịch tập đoàn Y Viễn???? - Anh vừa ngạc nhiên lại vừa khiếp sợ thốt lên. Y Viễn. Trời ơi, anh lại yêu tiểu thiếu gia tập đoàn Y Viễn.

- Anh làm sao vậy? - Cậu khó hiểu đấm đấm vào người anh. Vì cái gì bộ dạng của anh giống như gặp phải ma quỷ vậy? - Chẳng lẽ Y Viễn cùng Creative từng có ân oán gì sao?

- Ân oán? - Anh phì cười vỗ đầu cậu một cái. - Cái đầu này của em đang nghĩ lung tung gì vậy?

- Ai bảo phản ứng của anh kì quái thế làm chi? - Cậu bĩu môi.

- Anh chỉ quá kinh ngạc mà thôi. Vẫn nghe nói Y Viễn có một vị tiểu thiếu gia, nhưng người này chưa từng xuất hiện trước các phương tiện truyền thông. Anh còn nghĩ đó là vũ khí bí mật của Y Viễn, không ngờ... - Nói đến đây, anh lại không nhịn được bật cười. Thật ra có một số việc rất đơn giản, nhưng chính sự suy diễn của con người khiến nó trở nên phức tạp.

- Anh có ý gì? Anh có ý gì? - Cậu nổi điên, rầm một cái đè anh ra sofa, chính mình uy phong lẫm liệt ngồi chễm chệ trên người anh, trừng mắt nhìn cái người vẫn đang cười đến vô lại kia, tức muốn bốc khói. - Anh coi thường em. Anh lại dám coi thường em.

- Khải, anh không coi thường em. - Anh nhịn cười, hơi dùng sức một chút liền dễ dàng đem cậu ôm vào lòng. - Anh chỉ không nghĩ tới người anh yêu lại là một tiểu thiếu gia, hơn nữa còn là hòn ngọc quý trên tay Chủ tịch Y Viễn lẫy lừng. - Nghĩ đến sự hiểu lầm tai hại trước đây anh lại thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười. Cũng không thể hoàn toàn trách anh, ai bảo cậu ăn nói khó hiểu, hành động cử chỉ lại còn như vậy? Ha ha ha...

- Còn nói không coi thường em. - Cậu hừ mũi, đánh anh một cái cho hả giận.

- Khải, anh nói hoàn toàn là sự thật. Lần đâu gặp em, anh cũng có ý nghĩ em là một cậu ấm ham chơi bỏ nhà trốn đi. Nhưng sau khi tiếp xúc với em, anh...

- Được rồi được rồi, anh đừng nói nữa, nếu không em sẽ nổi điên. - Cậu nghiễn răng nghiến lợi. - Anh với anh Quân đúng là cùng một giuộc, đến giọng điệu cũng giống nhau như vậy. Thiếu gia thì phải thế nào? Thiếu gia thì không là con người chắc? Chẳng lẽ cứ nhất thiết phải ăn mặc như hoàng tử, dáng vẻ cao quý ngạo nghễ thì mới được gọi là thiếu gia? Làm ơn đi, đó là kẻ khoe khoang, thích làm màu làm dáng chứ thiếu gia cái nỗi gì? Hừ!!?!

- Ừ, là anh sai, đừng tức giận nữa. - Anh vỗ vỗ lưng cậu, mỉm cười. Nhiều khi Khải của anh thật sự không thể coi thường.

- Đàn ông đều không có gì tốt đẹp. - Cậu lầm bầm, âm thầm đưa tay lén véo anh một cái.

- Khải, em muốn mưu sát chồng sao? Thật không ngoan! - Anh đau đến nhíu mày, bắt lấy cái tay làm càn của cậu đưa lên miệng cắn nhẹ một cái.

- Chồng cái gì chứ? Anh đừng nhận vơ. - Cậu trợn mắt.

- Muốn cá cược không? Xem sau này anh có phải là chồng của em hay không?

- Không thèm. - Cậu giận dỗi đẩy anh ra, chạy ào về phòng.

- Ha ha... - Nhìn bóng lưng vội vã của người nào đó, anh cười vô cùng đắc ý. 'Khải, anh có chết cũng sẽ không buông tay em ra. Là chính em dạy anh, muốn theo đuổi người yêu cần phải mặt dày hơn tường, bám dai hơn đỉa.'

...

Trong khi đó, ở trong phòng, người nào đó cũng đang cười vô cùng vui vẻ, rút điện thoại ra bắt đầu nhắn tin.

'Anh họ, thành công rồi.'

'Cái gì? Em đem cậu ta ăn luôn rồi?'

'Đi chết đi, cái đồ đầu óc tối tăm nhà anh. Em là nói, em đã lừa được anh ấy tỏ tình với em rồi.'

'Thật không thật không thật không? Tên đầu gỗ cuối cùng cũng dám nói ra rồi sao? Trời ơi, Khải, em là thần.'

'Chuyện nhỏ ha ha ha ha...'

'Vậy em thì sao? Có đồng ý hay không?'

'Ngu ngốc, nếu như không thích anh ấy thì em tốn công tốn sức ép anh ấy nói ra làm cái gì?'

'Khải, nể tình cậu ta nuôi em bấy lâu nay, hãy nương tay.'

'Em biết em biết, anh họ yên tâm.'

Cắt điện thoại, khóe môi cậu bỗng nở nụ cười tinh quái.

'Cây kim cương a Cây kim cương, là anh tự nhảy vào hố lửa, không thể trách ai được nha. Anh tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa há há há há há...'

...

Mà đầu dây bên kia, có người lại thở dài tiếc hận.

'Trạch a Trạch, cậu yêu ai không yêu, tại sao lại cứ đâm đầu vào Tiểu yêu tinh chứ? Không phải tôi đã cảnh cáo cậu từ trước rồi ư? Haizzz... Cậu nên tự cầu phúc đi.'

------------------------------------------------------------------

1.

- Anh Hạo Trạch, chúng ta đi đâu vậy? - Ngồi tên xe, cậu vừa nghịch điện thoại vừa tò mò hỏi.

- Lát em sẽ biết. - Anh cười tủm tỉm, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Không để cậu đợi lâu, chiếc xe chậm rãi dừng lại trước một nhà hàng khá sang trọng.

- Đến rồi. - Anh dịu dàng mở cửa xe cho cậu, sau đó... im lặng chờ đợi phản ứng của cậu.

- AOA - Không phụ sự kì vọng của anh, vừa nhìn thấy biển hiệu nhà hàng cậu liền trợn trừng mắt đứng bất động tại chỗ, lắp bắp mãi không nói nên lời. - Anh... a..anh... an..h... anh...

- Em còn nhớ nơi này không? - Anh tựa người vào thành xe, nhìn cậu cười cười.

- Anh... cố ý. - Cậu nghiến răng kèn kẹt, căm tức nhìn anh.

- Ha ha ha... - Anh rốt cuộc không nhịn được phì cười, cười đến không dừng được.

- Anh dám cười em, anh muốn chết có phải không? - Cậu giận điên người. - Đồ tồi. Đồ bại hoại. Đồ...

- Được rồi mà, đừng mắng nữa. - Anh vòng tay qua thắt lưng kéo cậu lại gần, nhỏ giọng dỗ dành. - Anh chỉ muốn em nhớ kĩ nơi này mà thôi.

- Không cần anh nhắc em vẫn nhớ rõ. Hừ, thật mất mặt!! - Cậu giậm chân.

- Anh lại thấy em hôm đó thực đáng yêu, giống một chú thỏ con nóng tính. - Anh vưa cười vừa kéo cậu vào bên trong.

Đây là đâu? Chính là một nơi rất quan trọng - nơi đầu tiên bọn họ gặp nhau - nhà hàng Cầu Vồng. Cầu vồng, quả nhiên mang lại hành phúc.

...

- Khải! - Anh rất là bất đắc dĩ cất tiếng gọi lần thứ n. Từ lúc vào nhà hàng đến giờ cậu cứ cúi gằm mặt xuống chẳng hiểu đang nghĩ cái gì, anh nói gì cậu cũng chỉ ậm ừ cho qua làm anh nẫu hết cả ruột.

- Em hỏi anh, hôm đó anh đang hẹn hò đúng không? - Cậu đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc chiếu thẳng vào anh.

- Nãy giờ em băn khoăn chuyện này? - Anh dở khóc dở cười. - Em từng nói anh là người đàn ông bảo thủ. Một người đàn ông bảo thủ có thể tùy tiện hẹn hò với thư kí của mình?

- Cũng đúng. - Cậu gật gù, xong lại ủ rũ. - Anh có biết hôm đó em tủi thân như thế nào không? Lần đầu tiên đi xin tiền, lại bị nghi ngờ là kẻ lừa đảo, xong còn nổi điên giữa chốn đông người nữa chứ. Hu hu thật là mất mặt, mất mặt chết đi được.

- Thì ra em cũng có lúc cảm thấy xấu hổ a~ - Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Anh... anh đi chết đi. - Thẹn thùng cái gì? Mất mặt cái gì? Đều quăng hết đi.

- Khải, giận rồi à?

- Em phát hiện... - Cậu nghiêng hẳn người về phía trước nhìn anh, nhìn mãi nhìn mãi, rốt cuộc đưa ra kết luận. - Anh lại đẹp trai hơn một chút rồi.

- *o* - 'Đây là một lời khen, đúng không?' Sự thật chứng minh, thực tế luôn khiến người ta thất vọng.

- Mà sắc đẹp thường tỉ lệ nghịch với lương tâm. - Cậu cười ha hả nhìn khuôn mặt đã sớm biến đen của anh, nghĩ nghĩ lại thấy không đành lòng, liền bổ sung. - Có điều, người như vậy em thích.

- ^0^ - Quả nhiên, gã đàn ông ngây thơ nào đó nháy mắt lòng nở hoa, cười đến không khép nổi miệng.

- Anh Hạo Trạch, đây thật sự là lần đầu tiên anh yêu đương? - Cậu không tin đâu, nhưng biểu hiện của anh hôm nay thật sự...

- Đúng thế. - Anh ho khụ một tiếng, mới đỏ mặt gật đầu.

- Anh không có bệnh khó nói đấy chứ? - Mặt cậu méo mó. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ