Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

48


- Như thế nào?

- Tùm một cái, tự mình cũng quăng chổi nhảy xuống luôn.

- 0_0 - 'Bác gái, cháu khâm phục bác. Dạy con cũng có thể sáng tạo đến như vậy.'

- Đợi một chút, còn chưa có kết thúc mà. - Cậu xua xua tay.

- Em đừng nói với anh sau đó mẹ con em sẽ trình diễn một màn đại chiến dưới nước nhé?

- Nào có. - Cậu lườm anh một cái. Tuy mẹ hay vác chổi đuổi cậu, cậu cũng hay đem cọng cỏ ném mẹ, nhưng hai người căn bản là chưa từng thật sự xô xát nha. Kia chẳng qua là, nói như thế nào nhỉ, à, một hình thức chơi đùa giữa hai mẹ con cậu mà thôi. - Sau đó mẹ con em sẽ hợp lực hét lớn cho đến khi bố hoảng sợ vội vàng lao ra ha ha... Lại sau đó nữa, bố sẽ phải lựa chọn một trong hai người kể kéo lên bờ. Người còn lại sẽ phải ngâm nước đúng một tiếng đồng hồ. Đương nhiên, hôm sau bố sẽ tìm mọi cách để dỗ dành kẻ xấu số kia. - Cậu vừa kể vừa ha ha cười. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt méo mó bất đắc dĩ của bố mỗi khi bị mẹ con cậu ép buộc là cậu lại vui sướng vô cùng.

- Bố em sống cũng không dễ dàng gì. - Anh lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, cảm khái: 'Bác trai, cháu hết sức thông cảm cho nỗi khổ cực khó nói nên lời của bác.'

- Ai nói như vậy? - Cậu tức giận, chu mỏ phản bác. - Bố từng nói với em, bố rất là hạnh phúc. Chỉ cần có mẹ con em ở bên, cho dù có bắt bố phải gánh cả bầu trời bố cũng làm được.

- ... - Anh sửng sốt, sau đó bỗng mỉm cười. Đúng vậy, được sống bên người mình yêu thương, làm sao có thể không hạnh phúc chứ? Cho dù mẹ con cậu có làm khó ông, chọc phá ông thì cũng chỉ bởi vì quan tâm đến ông, yêu thương ông mà thôi.

- Anh ngẩn người cái gì vậy? - Cậu đẩy anh một cái, rất chi là không hài lòng.

- Gia đình em rất hạnh phúc. - Anh chân thành nói.

- Đương nhiên. - Cậu kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Đây là điều duy nhất khiến cậu tự hào. Bởi vì cậu tin tưởng, trên đời này sẽ không có cha mẹ nào đối tốt với con cái hơn cha mẹ của cậu ha ha ha...

- Khải! - Anh đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy tay cậu, nhìn sâu vào mắt cậu...

- À, anh Hạo Trạch này, anh có gì thì cứ nói, không cần làm ra bộ dáng cún con đó với em.

- #,# - 'Có ai nói cho anh biết, anh phải làm gì với cậu nhóc này bây giờ?'

---------------------------------------

3.

- Khải, em thật sự không về với anh sao? - Anh nắm chặt cánh cửa không buông, hết sức đau khổ nhìn cậu van nài.

- Anh đã hỏi câu này bao nhiêu lần rồi vẫn chưa chán ư? - Cậu chán nản dựa lưng vào tường, khoanh tay nhìn anh chằm chằm.

- Nhưng mà 5 ngày nữa em đã phải đi rồi.

- Làm ơn đi, cũng không phải sẽ không gặp lại, anh làm cái gì não nề vậy chứ? - Cậu khinh thường liếc anh một cái.

- Nhưng mà anh sẽ rất nhớ em. - Anh buồn bã cúi đầu.

- Vậy thỉnh thoảng bay sang thăm em thì được rồi, tiện thể mang cho em vài món quà luôn. - Cậu nhìn anh, bình tĩnh nói.

- Thỉnh thoảng... không đủ a. - Anh rầu rĩ. Chỉ là thỉnh thoảng mới có thể gặp cậu, anh làm sao có thể chịu được đây?

- Anh Hạo Trạch, đừng bày ra bộ dạng ông bố tiễn con về nhà chồng nữa, thật là phiền chết đi được. Anh đi về đi, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. - Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, muốn đóng cửa nhưng anh lại nhất quyết không chịu buông tay. - Anh muốn thế nào?

- Anh... - Nghĩ nghĩ một chút, anh liền dứt khoát chui tọt vào trong. - Em không về, vậy anh chuyển đến đây ở cùng em.

- t.t - Cậu chết lặng nhìn anh, nhìn đến mức anh xấu hổ ho khan, khuôn mặt tuấn mỹ cũng ửng hồng.

- Khải, đừng... đừng nhìn anh nữa. Không phải em nói là muốn nghỉ ngơi à?

- Anh Hạo Trạch! - Cậu kéo tay anh lại, nhíu mày. - Em hỏi anh, có phải anh...

- Làm... làm sao? - Anh đờ người. Cậu nhận ra? Cậu đã nhận ra?? Làm sao bây giờ? Thổ lộ với cậu ư? Vậy cậu sẽ cho anh cơ hội chứ? Cậu có thể đá anh ra ngoài hay không?

- Phá sản rồi? - Cậu nghiêm túc.

- Hả? - Còn anh thì rất muốn trực tiếp té xỉu.

- Nếu không tại sao có thể bám theo em không tha như vậy? Bình thường anh cũng đâu có thế này? - Cậu nhíu mày, càng nói giọng càng lạnh, lạnh đến tê buốt. - Có phải anh đã biết thân phận của em, cho nên mới tìm cách tiếp cận em hay không? Em nói cho anh biết, em không có tiền, một xu cũng không có. Nếu anh muốn em trả lại số tiền anh đã cho em, vậy em sẽ cố gắng vay mượn để trả cho anh, nhưng còn...

- Khải, không phải như vậy. - Cảm thấy thái độ của cậu càng lúc càng lạnh nhạt, anh trở nên vô cùng gấp gáp. - Anh không có phá sản, cũng không cần tiền của em, lại càng không muốn lợi dụng em gì hết. Anh như vậy là vì... là vì...

- Vì sao? - Cậu nhướn mày, ánh mắt lóe lên một tia tinh ranh khó phát hiện.

- Đó là bởi vì... - Anh ấp úng. Nên nói hay không? Nói ra cậu sẽ không tức giận chứ? Có khi nào cậu sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa hay không?

- Anh không nói được, rõ ràng là bởi vì đã bị em nhìn trúng, không thể phản bác được. Anh yên tâm, tuy rằng em rất tham tiền nhưng cũng không đến mức ăn không uống không của người ta, còn mặt dày coi như đó là điều dĩ nhiên. 5 ngày sau chắc chắn tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của anh. Bây giờ anh có thể về được rồi.

- Không. - Anh luống cuống. - Khải, không phải như thế, em hiểu lầm rồi. Anh... anh yêu em. Anh không hề có ý lợi dụng em. Anh chỉ là muốn theo đuổi em, nhưng lại không biết phải làm như thế nào, cho nên mới...

- Anh nói cái gì? Em nghe không rõ.

- Anh nói anh yêu em. - Anh rõ ràng rành mạch nhắc lại từng chữ, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào cậu.

- Ha ha ha ha... - Cậu đột nhiên bật cười, cười đến đứng không vững.

- ... - Trên đầu anh xuất hiện ba sọc đen dài ngoằng. Không phải là cậu cũng cho là anh đang nói giỡn chứ? Điều này khó tin đến như vậy sao? Vì sao năm lần bảy lượt nghi ngờ anh, cười nhạo anh?

- ... - Thật khó khăn mới có thể ngừng cười, cậu liền nhảy bổ vào lòng anh chu mỏ làm nũng. - Em còn tưởng có chết anh cũng không chịu nói ra chứ.

- Em tin... không... em biết? - Anh kinh ngạc.

- Em là tiểu yêu tinh lợi hại nhất, làm sao có thể không phát hiện ra? - Cậu đắc ý.

- Từ khi nào? Em biết từ khi nào? - Anh có chút xấu hổ. Mặc dù mục đích của anh chính là cho cậu biết tình cảm của mình, nhưng mà bị cậu nhìn thấu sớm như vậy khiến cho anh rất không được tự nhiên.

- Từ lúc anh không chịu ở cùng phòng với chị Huyền Chi mà lại chạy sang cắm rễ ở phòng em. - Cậu chọc chọc vào ngực anh. - Anh nghĩ coi, đối với anh mà nói, em và chị Huyền Chi có gì khác nhau? Tại sao anh thà chết cũng không ở cùng chị ấy nhưng lại dễ dàng quyết định ở cùng em? Một người đàn ông bảo thủ như anh nếu không có tình cảm thật sự thì làm sao có thể làm ra những chuyện như thế? Mặc dù giữa chúng ta không có xảy ra chuyện gì, nhưng miệng lưỡi thế gian, ai mà quản được? Thế nào, thấy em giỏi không?

- Khải, anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ khả năng của em. Em đúng là một bác sĩ tâm lí thiên tài. - Anh phì cười.

- Quá khen quá khen ha ha ha ha...

- Khải, rốt cuộc em có thân phận gì? Vì sao vừa rồi em lại nói giống như anh muốn lợi dụng em để lấy tiền? Nhà em rất có tiền sao? - Anh ôm cậu đến ngồi xuống sofa, tò mò hỏi.

- Tiền? Bố em có rất nhiều tiền. - Hai mắt cậu sáng rực, xong lại lập tức ỉu xìu. - Nhưng ông ấy một đồng cũng không cho em.

- Một đồng cũng không cho? - Anh ngạc nhiên. - Vậy em lớn lên như thế nào?

- Đương nhiên là ăn cơm mà lớn lên.

- Em biết anh không có ý này.

- Ha ha đùa anh chút thôi. - Cậu vươn người hôn chụt một cái lên mặt anh, thỏa mãn cười to. - Thật tốt, có mĩ nam bên cạnh để đùa giỡn thật là tốt~

- Đùa giỡn? - Anh nheo mắt nguy hiểm nhìn cậu.

- Ấy vừa rồi nói đến đâu rồi? - Cậu nhanh chóng đổi chủ đề. - À đúng rồi, bố em có rất nhiều tiền, cũng không bao giờ để em thiếu thốn cái gì. Chỉ là ông không chịu đem tiền đặt vào tay em, toàn bộ đều là quản gia cùng bảo mẫu giữ, sau đó em muốn mua cái gì đều phải thông qua bọn họ. Mọi người nhìn em đều nói em tốt số, chỉ cần đứng một chỗ chỉ tay, lập tức sẽ có người dâng lên, nhưng bọn họ làm sao mà biết, cái em muốn là cảm giác được cầm tiền, đếm tiền, tự mình tiêu tiền. Cho dù chỉ là vài đồng bạc lẻ em cũng thật vui vẻ, bởi vì em có thể tự mình mua thứ mà mình thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ