Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

47


- À, cái này... từ từ tính cũng chưa muộn mà. - Anh ấp úng.

- ... - Cậu nhìn anh lắc đầu, sau đó thở dài trở về giường nghỉ ngơi. Người đàn ông này cũng quá ngốc rồi.

...

Sau sự việc đó, cậu tinh tường cảm giác được thái độ của mọi người đều hết sức kì quái, điển hình là bà Thùy. Cái vẻ mặt muốn nói lại thôi kia đã được treo lên thật lâu, nhưng mỗi lần cậu chuẩn bị dụ được bà mở miệng là anh lại như âm hồn không tan từ đâu chui ra lôi tuột cậu đi chơi, sau đó cậu liền đem toàn bộ phiền não quăng ra sau đầu. Haizzzz... thật là buồn bực! Tại sao cậu lại không có tiền đồ như vậy chứ??

- Anh Hạo Trạch! - Một buổi sáng đẹp trời, cậu rốt cuộc chịu không nổi nữa.

- Mới sáng sớm lại muốn gây sự? - Anh nhìn cậu cười cười. - Nào lại đây!!

- Cái gì hả? Ai gây sự chứ? - Cậu cau có không vui. Rõ ràng đều là anh chọc giận cậu, tại sao nghe qua lại giống như cậu cố tình kiếm chuyện với anh? Tức chết đi được. - Ya ya ya... - Cậu điên tiết nhảy bổ lên người anh, hai tay bận rộn cào cào cào lắc lắc lắc như chú cún con đang làm loạn.

- Ha ha... - Anh biết là không nên, nhưng bộ dáng của cậu hiện tại thật sự rất buồn cười. Anh chưa bao giờ thấy dáng vẻ tức giận của ai lại đặc biệt như thế, giống như đứa trẻ đang khóc nháo ăn vạ vậy.

- Anh cười... anh còn cười... ya ya ya... cho anh cười này... đáng ghét... không được cười... ya ya ya... không được cười...

Cốc... cốccc... cốcccc...

Tiếng gõ cửa vang lên thành công giải cứu anh khỏi ma trảo của chú mèo nhỏ, nhưng anh lại hoàn toàn không hề cảm kích một chút nao, mà ngược lại, vô cùng bất mãn. Cho nên khi Huyền Chi nhìn thấy sắc mặt sếp lớn nhà mình liền sợ đến mức hồn vía đều lên mây.

- Có việc gì? - Anh hiện tại đang rất là không kiên nhẫn. Ai bảo cô thư ký này ăn no rỗi việc lại đi phá anh theo đuổi người yêu làm chi?

- ... - Huyền Chi cảm thấy mình thật uất ức, luôn bị sếp tâm tình bất định hành hạ đến mức trái tim bé nhỏ này sắp kiệt quệ mất rồi. - Giám đốc, nhà tôi có việc, tôi... tôi phải trở về ngay.

- Chị Huyền Chi phải về? - Cậu thò đầu qua cánh tay anh, xị mặt. - Chúng ta còn chưa tâm sự được nhiều mà.

- Còn nhiều dịp, không vội, không vội ha ha... - Huyền Chi cười gượng hai tiếng. 'Thiếu gia cậu tha cho tôi đi, đừng biến tôi thành tấm bia cho sếp luyện tay nghề có được không?

- Vậy chị đi cẩn thận. - Cậu vẫy vẫy tay. - À, anh Hạo Trạch, anh tiễn chị Huyền Chi... ơ... đâu mất rồi? - Lời còn chưa nói xong, người đã chẳng thấy tăm hơi.

Cách đó một đoạn, Huyền Chi đang vận hết công lực chạy bán sống bán chết. Ai không biết còn tưởng cô bị tên lưu manh nào rượt đuổi cũng nên. Haizzz... Huyền Chi đáng thương!

---------------------------------------

2.

- Cũng không còn sớm nữa, Trạch, con đưa Khải về đi! Đi đường nhớ cẩn thận. - Bà Thùy đẩy hai người ra cửa, len lén nháy mắt với con trai, như cổ vũ lại như đe dọa.

- #o# - Nhìn cánh cửa đóng sập ngay trước mắt, lại nhìn đồng hồ một chút, khóe miệng cậu không khỏi giật giật. Thì ra 7 giờ tối đã có thể coi là 'không còn sớm nữa'?

- Muốn đi đâu chơi không? - Anh vỗ nhẹ đầu cậu, mỉm cười.

- Em nghĩ là nên trở về nghỉ ngơi thôi. - Cậu lắc đầu.

- Em thấy mệt à? Hay là khó chịu ở đâu? - Anh lo lắng. Đáng ra nghe thấy được đi chơi cậu phải vui mừng mới đúng chứ? Vì sao lại mang vẻ mặt kì quái thế kia?

- Em không sao. - Cậu quái dị nhìn anh một cái, sau đó kiên quyết lắc đầu. - Em muốn về.

- ??? - Anh khó hiểu đi theo phía sau cậu, muốn hỏi nhưng lại sợ sẽ làm cậu tức giận, cho nên chỉ có thể không ngừng tự mình suy đoán lung tung.

- Anh Hạo Trạch! - Thật lâu sau, rốt cuộc cậu cũng lên tiếng.

- Sao thế?

- 5 ngày nữa em sẽ trở về Mỹ.

- Cái gì?? - Anh giật mình nhìn cậu, bật thốt lên. - Không được.

- Ha ha... cái gì mà không được chứ? - Cậu bật cười. - Em chỉ là nhân kì nghỉ mới trở về đây làm việc đại sự mà thôi. Đương nhiên đến lúc thì phải trở về.

- ... - Những điều cậu nói hoàn toàn đúng, anh không có cách nào phản bác, chỉ có thể ngập ngừng. - Nhưng... nhưng 5 ngày sau... không phải quá gấp gáp ư?

- Biết làm sao được? Tại em mải chơi quá mà. - Cậu nhún vai. - Hơn nữa, nếu còn không chịu về, mẹ nhất định sẽ lột da em mất.

- Mẹ em? - Anh đột nhiên nhớ đến, quen biết đã lâu, nhưng gia cảnh của cậu thế nào anh vẫn hoàn toàn mù mịt. - Khải, anh hỏi em, em rốt cuộc là ai?

- Gì? - Cậu ngây người, vẻ mặt co quắp. - Anh Hạo Trạch này, có phải anh bị sốt nên mê sảng hay không? Em đương nhiên là Khải, Chu Khải a, còn có thể là ai được cơ chứ?

- Anh không hỏi cái đó. Điều anh muốn biết là...

'Mẹ mua cho em con heo đất í a í a'

Tiếng chuông điện thoại vô cùng đúng lúc vang lên, thành công đem khuôn mặt tuấn tú của anh đốt thành tro.

- Em nghe điện thoại. - Cậu cười ha ha, nhanh chóng lấy điện thoại ra, vừa nhìn liền biến sắc, gấp đến độ đi vòng vòng, chỉ là... vẫn không dám nghe máy. - Không xong. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chết chắc rồi. Phải làm sao bây giờ?

- Khải, em sao thế? Là ai gọi điện? - Anh nhíu mày. Ai to gan dám dọa cậu sợ hãi đến mức độ này? Anh phải cắt tiết hắn.

- ... - Lúc này cậu làm gì còn tâm trí mà nghe anh nói chứ? Nhắm mắt mặc niệm xong liền dứt khoát nhấc máy, dáng vẻ y như chiến sĩ cảm tử.

- CHU KHẢI CHẾT DẪM, CON CÓ GIỎI THÌ LĂN VỀ ĐÂY NGAY CHO MẸ. DÁM MỘT MÌNH TRỐN VỀ VIỆT NAM QUẬY PHÁ ĐẾN TRỜI ĐẤT QUAY CUỒNG, CON KHÔNG PHẢI TO GAN BÌNH THƯỜNG ĐÂU. RỐT CUỘC ĐẦU CON LÀM BẰNG CÁI GÌ HẢ? THẰNG QUÂN MỚI NÓI MỘT CÂU CON LIỀN NGÂY NGỐC ĐI THEO NÓ, MUỐN BÁN THÂN THÌ CŨNG PHẢI TÌM NGƯỜI NÀO GIỎI LÀM ĂN MỘT CHÚT CÓ BIẾT KHÔNG? CÒN NỮA, TẠI SAO CON CÓ THỂ ĐI MỘT MÌNH? TẠI SAO??? TẠI SAO??? THẰNG BÉ VÔ LƯƠNG TÂM KIA, CON NGHE RÕ CHO MẸ, TRONG VÒNG MỘT TUẦN LẬP TỨC VÁC XÁC VỀ ĐÂY, NẾU KHÔNG MẸ CHO CON ĐẸP MẶT. TỘI MỚI TỘI CŨ CÙNG TÍNH MỘT THỂ, XEM CON LÀM THẾ NÀO THOÁT KHỎI TAY MẸ. HỪ!!? - Người mẹ vĩ đại nào đó nói xong liền cúp máy cái rụp, cũng không thèm để ý xem người đầu dây bên kia có nghe được rõ ràng hay không.

- ==" - Nhìn điện thoại đã ngắt, cậu chỉ có thể không ngừng thở dài bất đắc dĩ.

- Khải, đó là mẹ em? - Bởi vì âm lượng quá to nên anh đã nghe được gần hết. Chỉ là... trên đời lại có người mẹ sẽ nói chuyện với con mình như vậy?

- Em dám cá bố đã đi công tác tận phương trời xa lắc, ít nhất cũng phải một tháng nữa mới trở về. Nếu không mẹ cũng sẽ không thể đối với em gầm rú thoải mái đến như vậy. - Cậu cất điện thoại đi, lắc lắc đầu.

- Mẹ kế? - Anh cau mày. Tình cảnh này thật sự khiến anh chỉ có thể nghĩ tới trường hợp đó mà thôi.

- ... - Khóe miệng cậu run rẩy, lòng rít gào: 'Mẹ xem, mẹ đã làm gì để người ta nói mẹ là mẹ kế của con thế kia? Bố mà biết khẳng định sẽ tức đến ngất xỉu mất. Trời ơi!!'

- Khải, có phải người đàn bà đó ngược đãi em không? Bà ta có đánh em không? Có làm em bị thương không? - Anh túm lấy vai cậu hỏi dồn. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cậu bị người ta đánh đập mắng mỏ thậm tệ anh liền tức muốn phát hỏa.

- Anh Hạo Trạch... - Cậu giữ chặt lấy tay anh, khó khăn lên tiếng. - ... anh hiểu lầm.

- Hiểu lầm? - Anh cau mày, một lúc sau mới dụt dè nói. - Ý em là, em mới là người ngược đãi người đàn bà kia?

- ... - Toàn thân cậu lung lay lung lay. Không ổn rồi, một người con trai giản đơn thuần khiết đã bị cậu dạy hư mất rồi. Huhu, tội lỗi a tội lỗi!!

- Em đừng im lặng, mau nói nhanh đi. - Anh sốt ruột. - Em đừng sợ, nếu như người đàn bà ác độc kia thật sự ngược đãi em, anh sẽ giúp em trừng trị bà ta.

- Anh Hạo Trạch, người đàn bà ác độc mà anh nói chính là mẹ em, mẹ đẻ của em. - Cậu yếu ớt phun ra từng chữ.

- ... - Đến lượt anh lung lay lung lay. Anh vừa mới nói nhảm cái gì vậy? Người đàn bà ác độc? Ngược đãi? Trừng trị? Trời ạ, anh điên mất rồi. Nhưng... - Khẩu khí của... bác gái... tại sao lại ghê gớm như vậy? Giống như muốn bóp chết em ngay lập tức...

- Không phải giống như, mà chính là như vậy. - Cậu đính chính.

- @@

- Mẹ em khẳng định bây giờ đang giận muốn điên rồi. Nếu như em mà có mặt ở nhà, nhất định bà sẽ cầm chổi đuổi em vài vòng, từ trong nhà ra đến ngoài vườn, từ vườn chạy đến bể bơi, sau đó sẽ tìm cách đẩy em xuống nước, sau đó... - Cậu đột nhiên dừng lại, thở dài một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ