46
- Mẹ!! - Anh bất mãn kháng nghị. Làm ơn, trời đánh còn tránh miếng ăn mà.
- Ha ha... Huyền Chi à, cháu đừng sợ, bác là bởi vì quan tâm đến tình cảm hai đứa nên mới... cháu thấy thằng Trạch nó xót cháu kìa. - Bà Thùy xiên xẹo ý của anh đi, vui vẻ cười ha ha nắm lấy tay Huyền Chi.
- ... - Khóe miệng cậu giật giật, đầu cúi gằm vào bát. 'Lợi hại! Quả nhiên gừng càng già càng cay.'
- Khải! - Anh nhíu mày. Sao cậu có thể như thế? Bọn họ rõ ràng là cùng một chiến tuyến cơ mà?
- Em đang cầu phúc cho vợ tương lai của anh. - Cậu ngẩng đầu, vô tội chớp mắt.
- ... - Anh ngẩn người, sau đó rất chi là ai oàn nhìn mẹ. 'Mẹ, mẹ xem đi, mẹ dọa cậu ấy sợ rồi. Nếu như cậu ấy chạy mất thì còn trai mẹ biết làm sao bây giờ?'
- Trạch, hình như con rất thân với Khải? - Ông Nhiên dường như đã đánh hơi thấy mùi nghi hoặc. Lúc nào cũng thấy thằng nhóc này dính lấy Khải, trong khi bạn gái mình thi vứt xó không quan tâm. Đây rốt cuộc là làm sao?
- Ông hỏi thừa. Thằng bé Chu Khải lanh lợi đáng yêu như thế ai gặp mà chẳng thích? - Bà Thùy nghe đến tên cậu liền hào hứng, bắt đầu trách móc con trai nhà mình. - Đâu như thằng con mình, cả ngày chỉ biết làm việc làm việc rồi lại làm việc, nào có thèm để ý gì đến bà già này. Kiếm nhiều tiền thì được cái gì? Chết có thể mang theo sao? Con người sống là phải biết hưởng thụ, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi mà con không chịu nghe. 30 tuổi đầu mới chịu kiếm bạn gái...
- @@ - Anh cảm thấy trời đất đang quay cuồng. Rõ ràng con chưa đến 26 tuổi lại vèo một cái bị nói thành 30 tuổi. 'Mẹ à, có phải mẹ làm tròn hơi quá tay rồi không?'
- ^0^ - Cậu vô cùng vui vẻ khi người gặp họa. Ai bảo thường ngày anh cứ thích lên giọng dỗ cậu như bề trên làm chi? Có điều... nếu bác gái biết tình trạng của anh hiện tại liệu có vui đến ngất xỉu hay không?
- ... - Huyền Chi âm thầm mặc niệm. 'Phu nhân ơi, vị Giám đốc cuồng công việc trước đây đã ra đi từ lâu rồi, hiện tại chỉ còn lại một Giám đốc muốn theo đuổi bạn trai đến phát điên mà thôi.
...
Tối đến,
Cậu tắm rửa sạch sẽ, giống như con mèo nhỏ cuộn mình nằm trên sofa hai mắt lim dim, mặc kệ anh đuổi thế nào cũng không nhúc nhích.
- Anh hỏi lần cuối em muốn ngủ trên sofa hay trên giường? - Anh phát điên.
- Đừng động vào em. Để em yên. Buồn ngủ quá! - Cậu làu bàu.
- Là em không chịu lên giường, sáng mai đừng có đổ tội cho anh đấy. - Anh dí dí trán cậu. Đừng hỏi tại sao anh không bế cậu lên giường. Anh mới chỉ chạm một ngón tay vào cậu cậu đã tru tréo lên như bị sàm sỡ vậy.
Kết quả nửa đêm là người nào đó đang ngủ ngon lành thì bị một tiếng động rất vang dội làm giật mình. Chưa đợi anh định thần một chuối tiếng động loẹt xoẹt gì đó đã tiếp nối. Sau vài phút, bịch một tiếng, trên giường đã có thêm một con tắm cuộn tròn trong kén.
Trong suốt quá trình cậu di chuyển anh vẫn ngồi ngẩn ra ở trên giường, không biết nên phản ứng thế nào. Kể ra thì cậu cũng chưa đến mức quá ngốc, vẫn còn biết tự mình mò lên giường. Anh đắp chăn tử tế cho cậu, cúi đầu hôm trộm cậu một cái rồi mới thỏa mãn lắc lư trở về sofa.
Mà trên giường, người nào đó bị sàm sỡ vẫn không hay biết gì, vui vẻ ngủ say sưa.
...
Sáng sớm hôm sau, khi ông mặt trời con chưa tập thể dục xong thì một chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra. Đó là chuyện gì? Tại sao lại đến?
Kể ra thì sự việc xuất phát từ tình mẫu tử bao la của người mẹ giành cho đứa con trai lần đầu tiên mang bạn gái về nhà. Nói đến đây chắc ai cũng biết người đó là ai rồi phải không? Vâng, chính là bà Thùy - người mẹ ra dáng nhất quả đất của chúng ta. Hôm nay bà phá lệ dậy sớm và hứng chí bừng bừng kéo chồng đi... rình trộm phòng con.
Cạchhh...
Thật nhẹ nhàng dùng chìa khóa mở cửa, bà Thủy kích động đến nỗi tay run run, chân run run, toàn thân đều run run khiến ông Nhiên sợ hết hồn.
Len lén tiến vào, bắt gặp sofa trông rỗng, bà Thùy thiếu chút nữa hét toán lên vì sung sướng. Thành công, thành công, kế hoạch đã thành công? Nhưng tâm trạng này cũng chẳng duy trì được bao lâu, bởi vì, trên giường ngoài Huyền Chi ra thì chẳng có ma nào cả.
- Thằng nhóc kia chạy đâu mất rồi? - Bà Thùy vô cùng tức tối. Mỡ đã đưa đến miệng rồi còn không ăn, đúng là con mèo ngu.
- ... - Ông Nhiên nhíu mày một lúc, không biết nghĩ gì mà đột nhiên xoay người, tiến thẳng đến căn phòng đối diện.
...
Cùng lúc đó,
Có người đang sốt ruột đi đi lại lại, không biết phải làm sao mới có thể đánh thức con heo trên giường. Anh quá hiểu thính lực của cậu mỗi lúc ngủ, cho dù sấm vang bên tai cậu cũng chẳng thèm động một sợi lông mi. Nhưng cậu nhóc ngu ngốc này lại sơ suất đến mức quên không mang đồng hồ báo thức đi theo. Làm sao đây?
- Khải, anh phải làm thế nào mới có thể đánh thức em chứ? - Anh kéo tay cậu, đau khổ hỏi.
Thật là kì tích, ngón tay cậu khẽ giật giật hai cái, giống như muốn anh biến đi cho nhanh.
Anh mở to mắt nhìn cậu chăm chăm, sau đó như hiểu ra, cười ha ha tiếp tục dùng sức kéo cậu, vừa kéo vừa lớn tiếng gọi.
Ầmmmm...
Cậu bực bội xoay người một cái, anh không ngơ cậu sẽ dùng lực mạnh như vậy nên cơ thể bị kéo về phía trước, đổ ập một cái lên giường.
- Aaaaaaaaa... - Cậubị đè đau, liền mở trừng mắt kêu toáng lên.
Rầmmmm...
Cửa phòng bị người ta đá uỳnh một cái, thật sự không thể trùng hợp hơn được nữa.
Trong phòng xuất hiện thêm hai người, vẻ mặt ai nấy đều sửng sốt, giống như gặp phải điều kinh hãi lắm.
Mà hai kẻ trên giường kia lại mang bộ mặt vô tội mờ mịt.
Khung cảnh này chỉ có thể dùng một từ để hình dung... chết lặng...
------------------------------------------------------------------
1.
- Thằng quỷ, Khải là con trai, Huyền Chi lại là cô gái tốt, mày không thể chân đạp hai thuyền, làm tổn thương con gái nhà người ta. - Ông Nhiên nghiêm mặt, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận cùng thất vọng. Con trai giữ mình nhiều năm như vậy, ông cứ nghĩ nó sẽ giống ông, là một người đàn ông chung thủy và có trách nhiệm, thật không ngờ...
- Bố, không phải như vậy đâu. - Anh đau đầu.
- Vậy thì như thế nào? Mày giải thích đi.
- Con chỉ yêu một người, hiện tại hay tương lai cũng chỉ có mình người ấy. - Anh kiên định.
- Tốt. Vậy mau bàn bạc với Huyền Chi, trong năm nay bố muốn hai đứa kết hôn.
- Không được.
- Là chính mày nói chỉ yêu một người, chỉ cần một người. - Ông Nhiên nhíu mày. Đứa con này từ bao giờ học được thói trăng hoa thế nay?
- Đúng vậy, nhưng người con yêu là Khải.
- Cái gì??? - Ông Nhiên kinh ngạc đến quên cả hít thở, thiếu chút nữa thiếu oxy mà ngất xỉu.
- Con nói con yêu Khải, chỉ một mình cậu ấy.
- Thế còn Huyền Chi? Như thế là không công bằng với con bé.
- Bố, thật ra thi Huyền Chi chỉ là thư ký của con. Bởi vì mẹ cứ thúc ép con phải mang bạn gái về bằng được, mà Khải là con trai lại không chịu đi cùng con, cho nên con mới bất đắc dĩ phải nhờ vả Huyền Chi.
- ... - Ông Nhiên rất muốn lôi thằng nhóc này ra đánh cho một trận nhưng cố kìm nén lại. Thứ nhất là vì quả thật vợ ông quá nóng vội, luôn tạo áp lực cho con trai. Thứ hai là ông không đánh lại thằng bé này. - Vậy nghĩa là Khải mới thật sự là người yêu mày? - Tuy rằng bực bội vì bị lừa, nhưng hiển nhiên ông vô cùng vừa lòng với đứa con dâu này.
- Không phải. - Anh rầu rĩ. - Con vẫn chưa theo đuổi được cậu ấy. Thậm chí cậu ấy còn không biết là con đang theo đuổi cậu ấy nữa.
- ... - 'Thằng quỷ này, mày có cần vô dụng đến thế không hả? Có thằng con như mày thật là mất mặt.' Ông Nhiên tức giận đùng đùng bỏ đi, được mấy bước lại dừng lại. - Nhanh chóng mang con dâu về cho vợ của bố, không bố xẻo thịt mày ra.
- @@
...
Thấy ông Nhiên đi ra, cậu liền chạy ào vào như một cơn lốc.
- Thế nào? Thế nào rồi? Bác trai không đánh anh đó chứ?
- Khải, lần này anh nhất định phải thành công. - Ánh mắt anh hừng hực ý chí chiến đấu. Mặc kệ cậu thông minh hay là ngốc nghếch, anh nhất định phải theo đuổi được cậu.
- Cái gì?
- Anh đã tìm được người mình yêu. Anh muốn theo đuổi người ấy. - Anh nghiêm túc nói.
- ... - Cậu khoanh tay nhìn anh bằng ánh mắt kì quái, mãi sau mới miễn cưỡng lên tiếng. - Anh định làm thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro