Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

45


Hai con người kia khỏi cần nói cũng biết đang vui đến quên cả trời đất, nói hết trên trời lại đến dưới biển, cuối cùng chủ đề được chú ý nhất thật không may lại chính là nói xấu Cây kim cương vạn năng đáng thương, một hồi oàn trách anh quá lạnh nhạt, một hồi lại kêu anh không biết hưởng thụ cuộc sống...

Ông Nhiên ít khi bị vợ cho ra rìa cảm thấy rất ấm ức, sau một hồi nỗ lực chen ngang không được liền quyết định không để ý tới hai người nữa, một mình ngồi ngắm phong cảnh bên đường.

Anh tập trung lái xe, thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu, bắt gặp nụ cười tươi tắn rạng rỡ của người nào đó trong lòng cũng thấy vui vui.

Huyền Chi bị bà Thùy một mực ép ngồi vào ghế trước thì cảm thấy thật tồi tệ, ngọ nguậy ngọ nguậy muốn giảm bớt căng thẳng nhưng sau khi bị sếp trừng cho một cái thì toàn thân cô liền cứng đờ, ngồi bẹp dí trên ghế không dám động đậy dù chỉ là một ngón chân. Có thể nói, hôm nay đối với Huyền Chi là một ngày xui đòi mạng. Quả nhiên, động vào sếp không có chuyện gì tốt.

...

- Ôi chao!!! - Vừa xuống xe, cả mọi người đều không nhịn được phải bật thốt lên.

Cái gì gọi là tiên cảnh hiếm thấy? Chính là đây.

Cái gì gọi là thiên đường trong nhân gian? Chính là đây.

- Khải, trước đây em chưa từng đến những nơi như thế này sao? - Anh nghi hoặc. Theo như những gì Viễn Chí nói thì đến 88% cậu là thiếu gia được người ta nâng niu trên tay, nhưng nhìn bộ dạng cậu bây giờ xem, giống một cậu bé lân đầu bước vào thế giới vậy. Chỉ là một khu nghỉ dưỡng thôi đã khiến cậu hưng phấn đến độ nhảy tưng tưng lên rồi. Không đúng, tác phong cử chỉ hành động của cậu làm gì có chỗ nào giống thiếu gia chứ? Hoặc là Viễn Chí lừa anh, hoặc là anh ta mê sảng rồi.

- Hẳn là chưa? - Cậu mù mịt. Thật sự thì cô đã đi những nơi còn đẹp hơn thế này rất nhiều nhưng chính cậu cũng chẳng nhớ rõ. Ai bảo khi đó luôn có một đống người theo cậu khắp nơi, hại cậu bực bội đến chẳng còn tâm trạng mà để ý xung quanh. Nhưng giờ thì tốt rồi, tự do tự tại, lại còn có người để mà bắt nạt.

Ăn cơm, tắm rửa thay quần áo xong, cậu lại cảm thấy tràn đầy sức lực. Đang muốn chạy đi tìm mọi người thì cạch một cái, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra như có phép lạ.

Sự thật chứng minh, trên đời này làm gì có cái gọi là 'phép lạ'.

- Em sẽ không nghĩ là có ma chứ? - Thấy cậu ngẩn ra, anh không nhịn được bật cười.

- Sao anh lại có chìa khóa phòng em? - Cậu nghi ngờ.

- Anh nghĩ em đang nghỉ ngơi nên không muốn đánh thức em, vì thế mới nhờ nhân viên khách sạn tới mở cửa.

- Được rồi, mau khai rõ ràng cho em, vì sao anh lại chui vào đây? Còn đống hành lĩ này là sao? - Cậu khoanh tay trước ngực, nhướn mày hỏi.

- Mẹ bắt anh ở chung phòng với Huyền Chi, còn đe dọa nếu anh dám tự ý thuê thêm phòng sẽ náo loạn đến trời long đất lở. - Anh lên án gay gắt. - Tại sao mẹ anh có thể như thế chứ? Đừng nói đến việc Huyền Chi không phải bạn gái anh, cho dù có là bạn gái anh thật cũng không thể vô duyên vô cớ nhét con trai mình vào phòng con gái nhà người ta được. Thật không thể hiểu nổi mẹ anh nghĩ cái gì nữa...

- Cho nên? - Giọng cậu trở nên cao vút. Hừ, anh tưởng qua mặt cậu dễ vậy sao? Anh không phải người thích kêu ca ba láp mà bỏ qua chuyện chính như vậy.

- Khải, anh chỉ còn mỗi em thôi. - Anh tiến lại gần nắm chặt lấy tay cậu, mắt nhìn cậu chuyên chú. Được rồi, anh thừa nhận mình đang mượn cớ nhờ vả để thân cận với cậu, nhưng như thế thì có làm sao, vì mục tiêu cao cả, anh liều mạng.

- ... - Đương nhiên cậu cũng không biết được những suy nghĩ sâu xa của anh. Bình thường động một tí là cậu bá vai ôm cổ anh, cho nên chỉ một cái nắm tay tẻo teo cậu cũng chẳng thèm so đo làm gì, chỉ nhìn anh chằm chằm, nhìn đến nỗi mặt anh như muốn lõm xuống mới miễn cưỡng lên tiếng. - Được rồi, nê tình anh từng chứa chấp em, em sẽ chia sẻ phòng này với anh.

- ... - Anh hơi sững ngươi. Anh cứ nghĩ sẽ phải khó khăn lắm cơ. Nhưng thật không ngờ chớp mắt một cái cậu liền đồng ý. Anh nên vui vì vị trí của mình trong lòng cậu rất lớn, hay tức giận vì ý thức tự bảo vệ của cậu quá kém đây?

- Có một số điều em phải nói trước. - Cậu chọc chọc vào người anh. - Thứ nhất, quân áo của anh chỉ được để trong một ngăn tủ. Thứ hai, đồ của em anh không được động vào, đồ của anh em có toàn quyền sử dụng. Thứ ba, trừ cái giường này ra, anh muốn ngủ ở đâu thì tùy. Thứ tư, chỉ cần vào trong phòng em chính là trời, em nói anh phải nghe, muốn cãi mời dọn đồ trước rồi tiếp tục. Anh nhớ hết chưa?

- @@ - Anh nói chưa thì cậu sẽ tha cho anh sao?

...

- Giám đốc! - Chắc chắn xung quanh không có người nào khả nghi, Huyền Chi mới dám cất tiếng gọi. - Anh thật sự đi thuê phòng khác sao? Nhỡ Phu nhân biết được...

- Tôi biết phải làm thế nào. - Anh hơi nhíu mày khi bắt gặp ánh mắt không mấy tốt đẹp của cậu. Người này lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi, dường như cậu hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời anh nói thì phải.

- Nhưng mà...

- Từ khi nào cô trở nên nhiều lời như vậy?

- ... - Anh trừng mắt một cái, Huyền Chi liền im re. Thật oan ức, cô chỉ quan tâm đến anh thôi mà? Đúng là làm phúc phải tội.

- ... - Thấy vẻ mặt sợ sệt của Huyền Chi, anh bỗng cảm thấy vô cùng hài lòng. Bên cạnh có một phần tử phản nghịch là đủ lắm rồi.

...

- Còn nói không có gian tình? Anh lừa quỷ a! - Cậu bĩu môi lườm anh một cái rõ dài.

- Tùy em nghĩ. - Anh giải thích, cậu sẽ cho là có tật giật mình, càng bôi càng đên, như vậy anh im lặng có thể thu được kết quả ngược lại hay không? Câu trả lời là một chữ không to đùng.

- Được lắm. Bây giờ anh thừa nhận rồi chứ gì? Rốt cuộc cũng chị thừa nhận rồi cơ đấy. - Cậu nổi điên.

- Anh không... - Trong đầu đột nhiên lóe lên ý tưởng kì quái, ánh mắt anh khẽ thay đổi, nhưng rất khó phát hiện. - Em ghen à?

- Ghen thì sao mà không thì sao? Liên quan gì đến anh? Đồ đáng ghét, đồ đểu, đồ tồi, anh rõ ràng đã giao quyền quyết định cho em, làm sao quay mặt một cái liền lật lọng như vậy được? Em lắc chết anh, lắc chết anh... - Cậu vừa nói vừa hùng hùng hổ hổ nhảy bổ tới, toàn thân gần như đu lên người anh, hai tay tóm lấy bả vai anh lắc lắc lắc không ngừng.

- Được rồi được rôi, đừng tức giận. Anh với Huyền Chi không có gì hết, vừa rồi cũng chỉ nói một vài câu mà thôi.

- Nói vài câu mà cũng phải thần thần bí bí như thế ư? Anh coi em là đứa ngốc chắc?

- Cô ấy hỏi anh về chuyện chỗ ở, sợ mẹ anh nghe được lại rách việc. EM phải tin anh, anh với cô ấy chẳng có chuyện gì hết.

- Thật chứ? - Cậu chần chừ buông tay, chậm rì rì tiếp đất.

- Anh nói dối em làm gì? - Anh có chút không muốn cậu nhảy xuống. Biết vậy chẳng dỗ cậu làm gì haizzz...

- Tạm tin anh vậy. - Cậu gật đầu, cười ha hả. - Hai bác nói đi dạo vườn quả bồi đắp tình cảm rồi. Bác gái còn nhờ em bày mưu giúp anh lấy lòng bạn gái đấy.

- ... - Anh vuốt cằm. Anh biết cậu có rất nhiều chiêu trò thú vị. Nhưng dùng mưu của cậu áp dụng với cậu có phải hơi bị lộ liễu quá không? Tốt nhất vẫn nen miệt mài lao động sáng tạo thì hơn. - Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.

- Còn chị Huyền Chi? - Cậu ngó nghiêng. - Ơ? Vừa ở đây mà đâu mất tiêu rồi?

- Chắc cô ấy đi chơi rồi. Chúng ta cũng đi thôi. - Anh đứng dịch sang bên một chút, vừa hay chắn tầm nhìn của cậu.

- #-# - Thấy động tĩnh bên kia, Huyền Chi ngậm đắng nuốt cay lùi lại vài bước, lưng dính chặt vào tường. Sếp muốn tống cổ cô đi để tiện việc theo đuổi con gái nhà người ta, cô làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhảy ra phá ngang chứ? Thấy chưa, cô là cô gái biết điều cỡ nào a~

- Vậy chúng ta đi bể bơi đi!

- Được. Nhưng mà em không cần thay đồ trước à? - Anh nhướn mày, trong lòng hơi hơi chờ mong, được rồi, là rất chờ mong.

- Tại sao phải thay đồ? - Cậu vừa đi về phía trước vừa trả lời. - Em có bơi đâu?

- Không bơi em đến bể bơi làm cái gì?

- Ngắm mĩ nam mĩ nữ bán khỏa thân a~~~

- CHU KHẢI!!!!!!!

- ... - 'Đau tai quá a~ cũng đâu phải ngắm anh, anh nổi cơn gì chứ?'

---------------------------------------

4.

Bữa tối diễn ra trong không khí thật quỷ dị, đến nỗi con tép như cô cũng không dám ngo ngoe gì cả.

Dưới ánh mắt như súng la ze của bà Thùy, Huyên Chi tội nghiệp run rẩy gắp một đống thức ăn vào bát anh, nhưng mà hình như cô làm sai rồi, nếu không tại sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy? Nhưng mà... rốt cuộc cô đã làm sao ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ