Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

44


- Ừ, lại đây bác xem nào, hình như cháu gầy đi thì phải. Thằng Trạch không chăm sóc tốt cho cháu đúng không? Cái thằng nhóc này từ nhỏ đã chẳng biết làm nũng, lớn lên cũng chẳng học được cha nó cách quan tâm chăm sóc phái yếu... - Bà Thùy là hiện thân rõ ràng nhất cho việc có con dâu thì quăng con trai, vừa nhìn thấy Huyền Chi liền quên hết tất cả mọi thứ, thậm chí còn chẳng thèm liếc anh lấy một cái.

- ... - Anh bất đắc dĩ nhìn mẹ, trong lòng âm thầm tính toán. Anh mới dẫn một cô gái xa lạ về bà đã như thế này, nếu sau này cách mạng thành công, Khải trở thành con dâu của bà, liệu bà có dùng súng cao su bắn anh bay mất tiêu luôn không?

- Trạch, sao con không đón Khải cùng tới? - Nói chuyện một lúc lâu vẫn không thấy tăm hơi cậu đâu, bà Thùy bắt đầu sốt ruột. - Cậu bé xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, nhỡ gặp phải lưu manh thì làm sao bây giờ?

- Mẹ yên tâm đi, cậu ấy không giở trò lưu manh đã là may mắn lắm rồi. - Ngược lại thái độ của anh rất chi là bình thản. Thứ nhất, nếu như nhất định phải có kẻ chịu thiệt thòi thì đó tuyệt đối không phải là cậu. Thứ hai, nếu như cậu LỠ TAY gây họa chắc chắn sẽ lập tức gọi anh đến giải quyết hậu quả.

Ring... ring... ring...

Quả nhiên không để anh đợi lâu, người nào đó thật sự gọi tới.

- Em ở đâu? - Anh cười cười, vừa hỏi vừa cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

...

Đợi đến lúc anh tới nơi, cậu đã buồn chán đến mức sắp héo rũ ra rồi. Nhìn cái con người đang gục gặc hết ném tạp chí lại quăng bút bi loạn xạ, khóe miệng anh co giật liên hồi. Dáng vẻ kia có chỗ nào là giống kẻ gây họa đang chơ đợi tuyên phạt chứ??

- Anh Hạo Trạch! - Vừa thấy anh, cậu đã vui sướng nhảy chồm tới, nhưng lại bị một cánh tay hung hăng kéo lại ném xuống ghế khiến cậu vô cùng bất mãn. - Đồ rụng râu, anh làm cái gì?

- Cậu tốt nhất nên biết điều một chút.

- Biết cái đầu anh á. - Có ngươi chống lưng, lá gan của cậu như được trộn bột nở, bùm một cái trương to gấp mấy lần. - Anh tưởng đại mỹ nam mà ngon á, anh nhìn xem, Cây kim cương của tôi còn đẹp hơn trai hơn anh. Anh dựa vào cái gì mà lớn tiếng với tôi?

- Là cậu gây sự với tôi trước... - Đại mỹ nam hiển nhiên đã bị chọc giận.

- Sai. Tôi chưa từng có ý định gây sự với anh. Hành động đó chỉ thuần túy bắt nguồn từ sự tò mò và yêu cái đẹp mà thôi. Ai biết được anh lại... - Nói đến đây đột nhiên cậu cười khúc khích. - Nói ra thì, sở thích của anh cũng thật là kỳ quặc.

- Tôi lại cảm thấy, chúng ta khá là hợp nhau đấy. - Đại mỹ nam bỗng thay đổi thái độ, có thể nào là tức quá phát điên hay không?

- Tôi biết tôi người gặp người thích, nhưng thật là xin lỗi, đại mỹ nam à, khẩu vị của tôi không nặng đến vậy đâu.

- Không sao, từ từ sẽ quen.

- Khải, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? - Nếu tiếp tục nhìn hai ngươi đấu đá qua lại, anh sẽ ghen đến nổi khùng mất. Tại sao đối với ai cậu cũng có thể hồn nhiên như vậy chứ? Đó rõ ràng là đặc quyền của anh, của anh mà.

Thật ra thì chuyện này cũng rất là đơn giản thôi. Vừa rồi khi cậu đang đi trên đường thì đột nhiên tia thấy một siêu cấp đại mỹ nam. Đương nhiên, một cái tai họa yêu cái đẹp như cậu làm sao có thể ngồi yên? Ban đầu thì cậu cũng không có làm gì cả, chỉ là tiến tới bắt chuyện chào hỏi này nọ kia thôi, nhưng ánh mắt sáng rực như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật của cậu khiến vị đại mỹ nam của chúng ta thẹn quá hóa giận, vì vậy bắt đầu cáu gắt. Sau đó cậu phát hiện chuyện rất là thú vị. Đường đường là đại mỹ nam cao ráo khôi ngô lại để kiểu râu quai nón y như tên sở khanh. Mỗi lúc giận dữ trợn mắt là hai cái đuôi chòm râu lại vểnh lên như con tôm. Va với tấm lòng hiếu học bẩm sinh, cậu đã hồn nhiên đưa tay lên giật một cái.

Roẹttttt...

Sau đó, bi kịch đã xảy ra.

Ai bảo anh khi không lại đeo cái chòm râu như đuôi bò kia lên làm chi? - Nghĩ đi nghĩ lại, cậu không nhịn được lên tiếng biện hộ cho bản thân mình.

- Cậu còn dám nói? - Nhớ lại chuyện cũ đại mỹ nam lại giận sôi gan. Ai đời giữa thanh thiên bạch nhật mà dám lột râu đàn ông thế bao giờ.

- Được rôi, chuyện này là em không đúng. Khải, mau xin lỗi người ta đi. - Anh khó khăn lắm mới kiếm chế bản thân không bật ngón cái khen ngợi sự dũng cảm của cậu.

- Em đã xin lỗi rồi, nhưng anh ta không chịu, con nói là muốn được bồi thường. - Cậu bĩu môi. Tuy rằng cậu hành động hơi hơi tùy hứng, nhưng mà từ lâu đã hiểu rất rõ tác dụng vượt trội của câu xin lỗi và cúi đầu nhận sai. Kể ra thì nếu như cậu ma không biết điều như vậy chỉ sợ cho dù có đến mười cái mạng cũng không đủ dùng.

- Bồi thường? Anh muốn bao nhiêu?

- Tôi không cần tiền. - Đại mỹ nam lắc đầu, nhìn anh nở nụ cười rất kì quái.

- Này này, anh đừng có làm bừa, Cây kim cương của tôi không phải đối tượng anh có thể trêu ghẹo đâu. Cẩn thận tôi lột luôn tóc anh xuống bây giờ. - Cậu nhanh như cắt lao đến chắn trước mặt anh, trợn mắt đe dọa.

- 0~0 - Đại mỹ nam bất mãn! Trông anh giống tên xăng pha nhớt thèm đàn ông thế à?

- =c= - Cây kim cương bất mãn! Tại sao ý tứ của cậu giống như coi anh là kẻ ẻo lả cần được bảo vệ vậy?

- Được rồi, hai người không cần mắt đi mày lại như thế, thật tổn hại hình tượng quá đi mất. - Cậu vừa lắc đầu vừa than thở, đột nhiên cổ áo bị túm lấy.

- Một ngày em không chọc giận anh thì sống không yên có phải không? - Anh mím môi, kiềm chế ý muốn quẳng cậu qua cửa sổ.

- Anh có vẻ khá chán ghét cậu ấy, vậy chuyển nhượng lại cho tôi đi, tôi thích cậu ấy.

- o.o - Người nào đó âm u nhìn về phía kẻ vừa tỏ tình với mình. - Anh thật quá đáng! Sao có thể dùng từ 'chuyển nhượng' với tôi chứ? Cái đồ sở khanh nửa mùa nhà anh, có cho tôi cũng không thèm.

- Tôi làm gì cậu chưa mà cậu kêu tôi sở khanh? - Đại mỹ nam cảm thấy thực oan ức.

- Ai kêu anh ăn no rửng mỡ đeo cái râu quai nón kia ra đường đung đưa làm chi? Nhìn thế nào cũng không phải người tử tế.

- Cậu thì tử tế lắm chắc? - Đại mỹ nam giận run người. Nếu không phải bất đắc dĩ, anh còn lâu mới chịu động vào chòm râu dở hơi kia. Thật là mất mặt!

- Tôi nói mình tử tế hồi nào đâu? - Cậu tỉnh bơ đáp. - Anh chưa từng nghe nói sao, quân tử gánh nặng đè chết, tiểu nhân tiêu dao sống dai hơn gián.

- Ha ha ha... - Đại mỹ nam bật cười. - Quả nhiên là một người thú vị.

- Thú vị cũng không đến lượt anh. Cậu ấy là của tôi. - Anh tức điên người. Hai người này coi anh là không khí chắc? Hừ, lát nữa nhất định phải dạy dỗ lại cậu mới được.

- Là cái gì của anh?

- Là...

- Em trai. - Cô hững hờ đáp.

- Em trai? - Đại mỹ nam nhăn mặt. Ánh mắt vị này nhìn em trai có phải hơi mờ ám hay không?

- Chu Khải!!!! - Anh gầm lên, không để ý gì mà xách cậu thẳng ra ngoài, cũng không quên lớn giọng dọa nạt. - Anh tốt nhất biến cho xa, đừng bén mảng lại gần Khải của tôi.

- Ồ... - Đợi bóng hai người khuất sau cánh cửa, đại mỹ nam mới bừng tỉnh. 'Đồng chí à, thích một người như vậy, đồng chí phải ăn nhiều óc gà vào.'

...

- Này, anh đột nhiên nổi khùng cái gì thế? - Cậu hết sức khó hiểu. Rõ ràng nãy giờ cậu không hề đụng chạm đến anh mà. À mà khoan đã, nghĩ lại thì hình như cũng có một chút, không, là hơi nhiều.

- Anh trở thành anh trai của em từ khi nào? - Anh nghiến răng nghiến lợi.

- À, thật ra thì anh cũng nên nghĩ thoáng ra một chút. - Cậu cười ha ha vỗ vỗ vai anh. - Mặc dù chức danh anh trai thấp hơn bố nuôi một bậc, nhưng không phải đều là bề trên của em hay sao? Hơn nữa, mặc kệ là anh trai hay bố nuôi thì anh vẫn phải đảm nhiệm từng đó nhiệm vụ thôi mà.

- Anh không muốn làm anh trai của em, cũng không muốn làm bố nuôi của em.

- À, vậy làm ông cũng được.

- @@

---------------------------------------

3.

Hiện tại không khí trên xe rất là quái dị. Trong khi hàng ghế sau nói chuyện cười đùa vui như chảy hội thì hàng ghế trước lại yên ắng đến lạ lùng. Chẳng nói cũng biết cái loa phát thanh hay bép xép của chúng ta ngồi ở đâu. Và bạn đồng hành của cậu đương nhiên là người mẹ ra dáng nhất trần đời - bà Thùy. Bà hào hứng như gặp được tri kỉ vậy, ngay đến người chồng thân yêu cũng bị gạt phăng đi một cách không thương tiếc.

Không chỉ có thế, ngay đến tâm trạng mọi người cũng khác nhau hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ