Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

43


- Trẻ con. - Anh vỗ đầu cậu một cái rồi mới quay người nghe điện thoại.

...

- Khải, em cố ý. - Anh tức mà không thể làm gì, chỉ có thể dùng ánh mắt lên án cậu.

- Đúng vậy, là em CỐ Ý tạo cơ hội cho anh và bạn gái bồi đắp tình cảm. - Cậu hồn nhiên đáp.

- Em... - Anh tức xì khói mà không thể làm gì cậu. Cậu thật sự muốn đem anh ra làm đồ chơi mà đùa giỡn xoay vòng đây mà.

- Ha ha... Ha ha... - Cậu cười rất chi là giảo hoạt. - Theo một tiêu chí nào đó thi chị Huyền Chi cũng rất là hợp với anh đấy. Xinh đẹp, dịu dàng, tài giỏi, lại còn rất là nghe lời anh nữa. Sau này hai người mà thành một đôi thì đảm bảo anh sẽ được đối xử như ông hoàng.

- Ai cần chứ? - Anh nhíu mày. Cũng không phải truyện cổ tích, ông hoàng với bà hoàng cái gì?

- Anh đúng là kén chọn quá đấy. - Cậu trề môi.

- ... - Phải rồi, kén chọn để rồi cuối cùng lại rơi trúng cái hố Tiểu yêu tinh đầy rẫy hiểm nguy này. Haizzz...

- Cây kim cương vạn năng này... - Thấy thần chí anh bắt đầu vi vi, cậu tốt bụng nhắc nhở. - ... theo như bác gái thông báo thì 4 tiếng nữa chúng ta phải có mặt tại nhà anh đấy.

- À đúng rồi, suýt thì anh quên mất. - Anh giật mình. - Vậy em mau chuẩn bị đi, lát nữa anh tới đón em.

- Không cần đâu, anh cứ đi đón chị Huyền Chi đi, em có thể tự đến mà.

- Được rồi, đi đường cẩn thận.

- Anh cũng vậy. À, nhớ dịu dàng một chút, săn sóc một chút nghe chưa?

- ... - Anh bình tĩnh đi ra ngoài, coi như không nhận thấy sự trêu chọc của cậu.

Nghĩ đến chuyến du lịch gia đình gì gì đó của mẹ già nhà mình anh lại đau đầu. Không biết mẹ lại muốn làm cái gì nữa đây. Còn cả cậu không gây chuyện thì không chịu nổi này nữa. Bọn họ đảm bảo sẽ ép anh và Huyền Chi đến thở không nổi. Haizzz... Cuộc đời thật đáng buồn, càng đáng buồn hơn là tất cả lại do chính anh gây ra.

Ding một tiếng, cửa thang máy liền mở ra. Vừa nhìn rõ người bên trong, đầu anh liền bốc hỏa. Nếu như lần trước gặp mặt anh tức người này một thì có lẽ bây giờ đã tăng lên gấp trăm, gấp ngàn lần. Đừng nhìn người này bề ngoài nhã nhặn lịch sự lắm, thật ra chính là một con cáo già, ít nhất thi trong thâm tâm anh vẫn cho là thế. Không những có ý đồ với Khải của anh, lại còn dám dùng thủ đoạn níu giữ cậu, phá hoại kế hoạch theo đuổi vợ của anh. Càng nghĩ càng thấy hắn đáng chết.

...

Trong khi đó, Viễn Chí bị nhìn đến toàn thân cứng ngắc có oan mà không thể giải. Anh nào có làm gì sai trái chứ? Cậu không chịu đi cùng anh ta là lỗi của anh ư? Có phải anh ta đã đánh giá anh quá cao rồi không?

- Giám đốc Lâm, chúng ta thật có duyên. - Mặc dù trong lòng rít gào bất mãn thế nào thì ngoai mặt vẫn phải tỏ ra lịch sự hòa nhã, đây là nguyên tắc số một để tồn tại trên thương trường.

- Không dám. - Anh cũng cười, một nụ cười khiến ngươi ta run sợ. - Không biết Quản lí Cao có thể bớt chút thời gian cùng tôi đi uống tách trà nói chuyện phiếm hay không?

- Tôi... đương nhiên là được. - 'Thiếu gia ơi thiếu gia, em làm sao lại chọc phải vị đại nhân khó chiều này thế?'

Suốt đường đi, hai người đểu trầm mặc khiến không khí có vẻ rất u ám.

Viễn Chí thiếu chút nữa nhàm chán quá độ mà chết. Lại nhìn thái độ bình tĩnh của người nào đó, anh bỗng nhiên cảm thấy câu nói 'núi cao còn có núi cao hơn' là vô cùng chính xác. Có điều không biết có ngọn núi nào còn cao hơn cả núi cao hơn kia không?

...

- Khải là của tôi.

- Phụtttt... - Nghe câu tuyên bố hùng hồn của ai đó, Viễn Chí tự nhận là luôn giữ thái độ bình thản cũng phải cúi đầu chào thua, toàn bộ nước trong miệng đều phun hết ra, ho sặc sụa một hồi mới miễn cưỡng trở lại bình thường được. - Dựa vào đâu?

- Tôi yêu cậu ấy.

- À... - Viễn Chí gật đầu có vẻ hài lòng. Thì ra là đã xác định được tình cảm của mình. Cũng không tồi đâu, rất dứt khoát, rất có chí khí. - Vậy cậu ấy có biết không?

- Không phải chuyện của anh.

- Ồ... - 'Đồng chí còn cần quyết đoán hơn nữa.'

- Nói tóm lại anh nên tránh xa cậu ấy ra. Nếu như để tôi bắt gặp anh tiếp cận cậu ấy một lần nữa...

- Tính ra tôi quen cậu ấy trước anh mà. - Viễn Chí bất mãn. Tình cảm mười mấy năm trời sao có thể nói bỏ là bỏ được??

- ... - Câu nói kia làm anh nhớ đến mối quan hệ giữa bọn họ, rồi lại nghĩ đến cuộc sống của cậu. Không, mặc kệ trước đây cậu làm cái gì, như thế nào, hiện tại có anh ở đây, anh sẽ chăm sóc cậu, sẽ không để bất cứ ai thương tổn cậu. - Quen biết trước thì thế nào? Đã từng sống chung thì lại làm sao? Đều đã là quá khứ rồi. Quá khứ không thể thay đổi, nhưng hiện tại và tương lai của cậu ấy nhất định sẽ có tôi.

Bộp bộp bộp...

Viễn Chí nhịn không được đứng bật dậy vỗ tay.

- Nói hay lắm, người anh em!!!

- ... - 'Có phải những ai có liên quan tới cậu đầu óc đêu không được bình thường hay không, à, đương nhiên là trừ anh ra.'

- Thật ra thì, tôi với Khải không có cái quan hệ như anh nghĩ đâu. Tôi chỉ coi cậu ấy là em trai mà thôi.

- Em trai??? - Anh nhíu mày, nửa tin nửa ngờ. - Vậy còn cậu ấy? Liệu cậu ấy... có thích anh không?

- Không thể nào. - Viễn Chí xúc động muốn cười to.

- Thật chứ?

- Tin tôi đi, nếu như cậu ấy mà thích tôi thì hiện tại tôi sẽ không an toàn ngồi ở đây... - '... mà đã sớm bị bức đến phát điên.'

- Tốt. - Anh mỉm cười đầy hài lòng.

- Anh có thể trả lời tôi một câu hỏi hay không? - Viễn Chí mong đợi. Còn người mà, ai chẳng có bản tính tò mò, thời gian qua anh chịu đựng đã đủ lâu rồi.

- Anh cứ nói.

- Tại sao hôm đó anh lại nói Khải sống dựa vào đàn ông? - '... mặc dù theo một khía cạnh nào đó thì đấy là sự thật.'

- ... - Anh có chút ngoài ý muốn khi nghe đến điều này. Lần trước anh ta hỏi anh về 'thân phận thật sự' của cậu, chẳng lẽ không phải là cái này?

- Tôi nghĩ anh hiểu lầm gì đó rồi. - Nhận thấy vẻ mờ mịt trong mắt người đối diện, Viễn Chí tốt bụng nói tiếp.

- Túi sách, quân áo của cậu ấy dều do một người đàn ông tên Elvis mua.

- Tên đó dám không mua, cậu ấy sẽ bóp cổ hắn.

- Cậu ấy từng sống chung với hắn ta.

- Tên đó dám không cho cậu ấy vào nhà, cậu ấy sẽ thiêu rụi nhà hắn, mặc dù vào được rồi thì cậu ấy vẫn cứ thiêu.

- Cậu ấy nói, khi còn ở trong nhà túi thường xuyên không có đồng nào, không thể tự mua thứ mình thích, thậm chí còn không thể tự mua quà cho bố mẹ.

- Bởi vì chỉ cần cậu ấy muốn, lão quản gia sẽ lập tức sai người đi mua.

- Vậy... vậy... - Anh thiếu chút nữa ngất xỉu. Sao cậu luôn thích nói những điều khiến người khác hiểu lầm như thế? Mà còn là hiểu theo chiều hướng hoàn toàn trái ngược nữa chứ. - Cậu ấy rốt cuộc là ai? - Thật khó khăn để nói hết một câu.

- Điều này cậu nên trực tiếp hỏi cậu ấy thì hơn. - Viễn Chí sau một lần hứng chịu cơn tức giận của cậu đã rút ra kinh nghiệm xương máu cho bản thân: Nếu phải lựa chọn giữa nhảy vực và đắc tội với cậu, thì đừng suy nghĩ gì cả, cứ nhảy bừa đi.

---------------------------------------

2.

Nhận được mệnh lệnh của sếp, Huyền Chi thật sự chỉ muốn đập đầu vào tường. Tại sao vận xui luôn nhắm vào người cô chứ? Cả năm đi làm chịu sự áp bức của vị sếp siêu cấp dã man thì cũng thôi đi, nhưng tại sao đến dịp nghỉ lễ cũng bắt cô phải bán mạng phục vụ sếp chứ? Du lịch gia đình? Trời ơi, cái tên mới mỹ miều làm sao, nhưng đối với cô đó chính là tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác một cách ác liệt nhất. Vì sao? Bởi vi cô phải đi cùng gia đình sếp, hơn nữa lại còn dưới cái danh nghĩa bạn gái sếp. Ôi cái cuộc đời này!!

Huyền Chi ôm một bụng uất ức cùng bất mãn ngồi lên xe sếp lớn, nhưng có vẻ người ta đã quen với việc ức hiếp kẻ yếu là cô đây, cho nên ngay cả một câu hỏi thăm an ủi cũng không có. À, đương nhiên cái nơi mà cô được sếp đón cũng không phải là nhà của cô, mà chính là cái ngã tư chỉ cách nhà bố mẹ sếp có 5 phút đi bộ mà thôi. Nếu như đây không phải sếp của cô, cô rất có thể sẽ nghi ngờ người này không có cả tiền để mà đổ xăng.

...

- Bố, mẹ, bọn con đến rồi.

- Cháu chào hai bác! - Huyền Chi lễ phép cúi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ