Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

37


- Bọn họ là ai?

- Không liên quan đến anh.

- Anh hỏi bọn họ là ai? - Anh gằn giọng. Cậu lại dám ở cùng phòng với hai người đàn ông? Cậu càng ngày càng không biết điều rồi, thật không thể chịu nổi mà.

- Lâm Hạo Trạch, anh rốt cuộc muốn cái gì? Em gặp ai, lam gì là việc của em, mắc mớ gì tới anh? Nếu quá nhàn rỗi thì đi mà quan tâm đến bạn gái anh ấy, đừng xỉa xói đời tư của em.

- Anh đã nói rồi, cô ấy không phải bạn gái của anh. Anh chỉ...

- Em mặc kệ hai người có quan hệ gì, nói chung anh đừng đến làm phiền em nữa.

- Làm phiền? - Anh ngây người, ngay sau đó cơn giận lại bùng lên dữ dội. - Hiện tại em lại nói anh làm phiền em? Lúc trước em ăn của anh, tiêu của anh, ở nhà anh sao không nói anh làm phiền em? Em rốt cuộc là loại người gì thế hả???

- Loại người gì? - Cậu cảm giác mình sắp ngất xỉu đến nơi. - Tiền đúng không? Em trả lại anh, trả hết cho anh là được chứ gì? Anh tưởng có tiền là giỏi lắm à? - Cậu tức điên người, trừng trừng nhìn Viễn Chí. - Anh giúp em chuyển tiền cho Giám đốc Lâm đây, ngay trong hôm nay. - Nói xong liền chui tọt vào phòng ngủ đóng sập cửa lại.

- Anh biết rồi. - Viễn Chí sờ sờ mũi. Anh có làm gì đâu, sao lại trừng anh?

- Anh là tên quái quỷ nào hả? - Anh tức giận nhìn Viễn Chí bằng ánh mắt hình quả bom.

- Tôi? Tôi là Cao Viễn Chí, quản lí khách sạn Wings. Rất vui được làm quen với anh, Giám đốc Lâm. - Viễn Chí tự giới thiệu, lịch sự đưa tay ra.

- Hừ?!! - Anh phớt lờ bàn tay đang chìa ra trước mặt mình. Cậu từng nói, đứng trước kẻ địch là lịch lãm phong độ gì cũng đều quăng hết đi.

- Giám đốc Lâm, anh có thể cho tôi số tài khoản được không? Nội trong hôm nay tôi sẽ chuyển tiền cho anh.

- O-O - Anh cảm giác đầu mình đang bốc khói nghi ngút.

- Tiền? Tiểu thiếu gia của tôi nợ anh tiền? Bao nhiêu? Tôi sẽ trả giúp cậu ấy. - Viễn Tu nghển cổ hỏi.

- ... - Cố ý, anh ta nhất định là cố ý. - Không cần.

- Không được, Khải đã nói, nếu tôi không làm cậu ấy sẽ tức giận. Cậu ấy mà tức giận, anh biết đấy, thật kinh khủng. - Viễn Chí bất đắc dĩ nhún nhún vai.

- Tôi không thiếu tiền đến mức phải đi tính toán với cậu ấy. Còn nữa, anh đừng hòng lợi dụng cậu ấy. - Anh cảnh cáo.

- Hình như anh hiểu lầm chuyện gì rồi. - Viễn Chí cau mày. - Tôi với Khải không phải là...

- Khốn kiếp! - Chưa đợi Viễn Chí nói hết, anh đã xông tới tống cho người ta một cú sái quai hàm.

- A!! - Viễn Tu hoảng hốt chạy đến, tức giận đùng đùng. - Lâm Hạo Trạch, anh bị điên à? Sao tự dưng lại đánh anh tôi??

- Anh ta đáng bị đánh. - Anh thở phì phì. - Làm mà không dám chịu trách nhiệm, anh có phải là đàn ông hay không?

- Gì chứ? Anh lảm nhảm gì thế hả?? - Viễn Tu trợn mắt.

- Giám đốc Lâm, chúng ta tìm chỗ từ từ nói chuyện, không nên gây gổ ở đây mà ảnh hưởng đến Khải nghỉ ngơi. - Viễn Chí dường như hiểu ra điều gì, trên môi nở nụ cười thích thú.

- Được. - Nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đóng chặt, anh thở dài gật đầu.

- Anh, có cần em gọi cảnh sát không? - Viễn Tu lo lắng. - Em thấy anh ta giống như muốn giết người vậy. Thật là đáng sợ!

- Không có việc gì. Em ở lại với Khải. Nhớ là đừng có gây sự với cậu ấy đấy.

- Em biết rồi. - Viễn Tu bĩu môi. Thật là, cứ làm như anh là kẻ thích trêu chọc người khác lắm ý, mặc dù đó đúng là sự thật.

- Không được, anh ta cũng phải đi. - Anh nhíu mày. Muốn ở riêng với cậu? Đừng có mơ.

- ... - Viễn Tu nghệt mặt ra. Anh mắt người này nhìn anh sao lại giống nhìn bọn cầm thú thế kia? Trời ơi, theo tiêu chí của cậu thì anh là ngươi tốt đến 88 % đấy nha

...

- Giám đốc Lâm, anh có quan hệ gì với Khải? - Viễn Chí đằng hắng, cố gắng bày ra bộ dạng bố vợ xem mặt con rể, nhưng đáng tiếc người ta lại xem không hiểu.

- Câu này phải là tôi hỏi các anh mới phải. - Anh nhíu mày.

- Tôi? - Viễn Tu đặt cốc nước xuống, nghiêm túc nghĩ ngợi. - Khải là tiểu thiếu gia của tôi. Còn tôi là... ách... có vẻ như là bao tải gạo của cậu ấy.

- ... - Anh trầm ngâm nhìn Viễn Tu một chút, sau đó dứt khoát bỏ qua, ánh mắt sát khí đằng đằng nhanh chóng tập trung vào Viễn Chí.

- T.T - Viễn Chí dở khóc dở cười. Sao tự dưng lại coi anh là kẻ thù thế này? Làm ơn đi, anh cũng không có cái gan bắt nạt cậu đâu. Uống ngụm nước lấy tinh thần, Viễn Chí lúc này mới mở miệng. - Tôi và Khải không thù không oán, cho nên anh không cần cảnh giác với tôi như vậy.

- Mục đích của anh khi tiếp cận cậu ấy là gì? - Anh lạnh giọng chất vấn. Việc liên quan đến an toàn của cậu, dù chỉ là 1% khả năng anh cũng không thể lơ là.

- Mục đích? - Viễn Chí suýt rớt hàm. - Anh đừng biến tôi thành người xấu như thế có được không?

- Đừng giả bộ nữa, tôi biết anh nhìn trúng dáng vẻ xinh đẹp của cậu ấy, muốn chiếm đoạt cậu ấy. Tôi nói cho anh biết, chỉ cần có Lâm Hạo Trạch tôi ở đây, anh đừng hòng đạt được mục đích.

- @@ - Viễn Chí câm nín. Anh? Nhìn trúng dáng vẻ xinh đẹp của cậu? Muốn chiếm đoạt cậu? Có ai đó vung gậy đập chết anh luôn đi. - Anh hiểu lầm rồi.

- Hiểu lầm? Tốt, anh giải thích đi. - Anh gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, ánh mắt sắc lẻm bắn thẳng đến người đối diện.

- Thực ra tôi... đợi một chút, anh có biết thân phận thực sự của Khải không? - Viễn Chí nheo mắt. Anh còn nhớ rất rõ 5 năm trước anh nhiều chuyện tiết lộ xuất thân của cậu với bạn cùng lớp, kết quả bị cậu hành hạ đên chết đi sống lại, giờ nghĩ lại toàn thân vẫn nổi đầy da gà.

- Thân phận thực sự? - Anh cau này. Không phải ý anh ta là... - Tôi nghĩ là tôi biết.

- Tốt, tôi nói cho anh biết, chúng tôi...

- Hai người từng sống chung? - Anh cảm giác từng mạch máu trong người mình đều sắp tắc nghẽn đồng loạt.

- Hả? - Viễn Chí ngây người, sau đó như nghĩ ra điều gì, lại giả bộ kinh ngạc thốt lên. - Làm sao anh biết?

- ... - Sắc mặt anh tối sầm, ánh mắt nhìn Viễn Chí đã không chỉ là hằm hằm nữa.

- Anh, anh sống cùng tiểu thiếu gia của em khi nào thế? - Viễn Tu hét toáng lên, âm lượng có thể nói là giết người không đền mạng.

- Em về trước đi, anh có chuyện cần nói với Giám đốc Lâm đây. - Viễn Chí ngoáy ngoáy lỗ tai, ra lệnh.

- Không được, anh phải trả lời em trước. - Viễn Tu đập bàn. - Anh dám bắt nạt Tiểu thiếu gia của em?

- Chúng ta quen Khải bao nhiêu năm rồi, có khi nào em thấy anh bắt nạt được cậu ấy chưa? - Viễn Chí thở dài.

- ... - Viễn Tu nghĩ ngợi một hồi, rồi mới ngần ngừ đứng lên. - Em đi hỏi Tiểu thiếu gia. Mặc dù anh là anh trai của em nhưng nếu anh dám làm điều gì có lỗi với Tiểu thiếu gia, em nhất định sẽ vì đại nghĩa diệt thân, đưa sự thật ra ánh sáng. - Nói xong liền co giò chạy biến.

- Cao Viễn Tu, em đứng lại cho anh. - Viễn Chí đứng bật dậy. Không được a không được, cậu mà biết anh nói linh tinh về cậu nhất định sẽ độc chết anh trước cả khi bố mẹ cậu kịp ra tay.

- Quản lí Cao!! - Anh gần như quát lên. Hai anh em nhà này cũng quá quái đi. Rõ ràng cùng có ý đồ với cậu lại còn bày trò này nọ cho ai xem? Họ tưởng anh là ngu ngốc chắc?

- Haizzzz... - Viễn Chí nhìn trời than thở. Anh biết mà, cứ ở gần cậu là y như rằng anh bị sao quả tạ chiếu tới. 'Khải, em nói thật đi, kiếp trước có phải em đã nhổ sạch râu Ông trời, cạo trọc đầu Diêm vương hay không?'

- Tránh xa Khải ra.

- Tôi...

- Tôi nhắc lại, tránh xa cậu ấy ra. - Anh gằn từng tiếng. Không ai được phép có ý đồ bất chính với đứa con trai nuôi đáng yêu của anh. Nếu không... giết không tha!

- #-# - Viễn Tu lại ngước mắt nhìn trời. Ôi cái con người này, chí ít thì cũng cho anh một cơ hội mở miệng có được không?

---------------------------------------

3.

- Xong. - Cậu phủi phủi tay, mỉm cười thân thiện với người phục vụ. - Làm phiền anh đưa đến trụ sở chính Creative, phòng Giám đốc. Cám ơn!

- Dạ... được, không... không thành vấn... vấn đề. - Anh chàng phục vụ mặt mày tái mét, ánh mắt nhìn suất cơm hộp đầy kinh sợ, trong lòng rít gào 'Thiếu gia không phải người!!!!!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ