Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

34

- Ngày mai cô có rảnh không? - Anh húng hắng vài tiếng mới nói được hết câu. Tại sao cảm giác lại khác nhau đến thế? Nói chuyện với cô anh chưa từng có cảm giác ngại ngùng mà bất đắc dĩ đến mức độ này.

- Hiện tại tôi chưa có kế hoạch gì. Công ty cần tăng ca sao Giám đốc? - Huyền Chi đoán mò.

- Không phải. Chỉ là... tối muốn... ừm... nhờ... nhờ cô một việc... - Anh gục gặc mãi cũng không biết phải nói như thế nào.

- Ách... Nhờ vả gì nha, Giám đốc cứ nói, nếu làm được tôi nhất định sẽ gắng hết sức. - Huyền Chi trợn trừng mắt. Theo kinh nghiệm hơn 2 năm qua thì mỗi lần sếp lớn ăn nói nhã nhặn đều không có chuyện tốt. Nhưng biết làm sao, cô chỉ là thân thư ký nho nhỏ, sao có thể chống đỡ được sóng to gió lớn như vậy chứ??

- Thật ra tôi đang cần tìm một người có thể đóng giả làm bạn gái của tôi. Mẹ tôi sống chết đòi gặp mặt con dâu tương lại, nhưng tôi lấy đâu ra người mà dẫn về bây giơ? Cho nên, tôi nhờ cậy cả vào cô đấy.

- Không được đâu Giám đốc. Tôi... tôi không giỏi vụ diễn kịch này đâu, nhỡ tôi làm không tốt khiến anh bị lật tẩy không phải sẽ rất thảm hay sao? - Huyền Chi run run mở miệng. Làm bạn gái sếp? Cho dù chỉ là đóng giả thì cũng thật khủng bố. Không không không không, đừng ép cô mà.

- Tôi thật sự không còn cách nào mới phải nhờ đến cô, cô mà không giúp tôi...

- Giám đốc, còn... còn Khả Di mà. - Huyền Chi sợ hãi cắt ngang. Đừng đe dọa cô, cô sợ lắm a.

- Nếu cô ấy chịu giúp tôi, cô nghĩ tôi sẽ đến bước đường này ư? - Anh nghiến răng ken két.

- Vậy... thật sự không còn cách nào sao? - Huyền Chi gần như tuyệt vọng. Cô không muốn a không muốn, thanh danh của cô, an toàn của cô, tính mạng của cô, bát cơm của cô, cô thật sự không muốn mạo hiểm đâu mà.

- Không có. - Anh rất dứt khoát cắt đứt tia hi vọng cuối cùng của Huyền Chi, dõng dạc phán. - Lát tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cô. Sáng mai đúng 9 giờ đợi tôi ở ngã tư gần nhất.

- Giám đốc, tôi... - 'không thể đi nhờ xe của anh sao?' Rõ ràng là cô giúp anh, vì cái gì lần nào cũng bị hành xác thế nay?

- Tốt nhất cô không nên đến muộn. - Anh nhắc nhở. - Còn nữa, quà cáp gì đó đều không cần, bố mẹ tôi cũng chẳng quan tâm đâu.

- Không được đâu. Lần đầu tiên đến gặp hai bác sao tôi có thể đi tay không được? Cho dù có là đóng kịch thì cũng nên giữ phép tắc một chút.

- Tùy.

- Vậy Giám đốc, anh có thể nói cho tôi biết bác trai bác gái thích cái gì không? Muốn mua quà cũng cần biết sở thích a.

- Lằng nhăng. Mua bừa một ít hoa quả gì đó đến không phải được rồi sao? - Anh nhíu mày. Chỉ là gặp mặt một chút, có cần bày vẽ nhiều thứ như vậy không?

- #-# - 'Làm ơn, rốt cuộc là ai đang nhờ vả ai đây?'

...

Sáng hôm sau,

08:30,

Tại nhà bạn nhỏ Cây kim cương,

- Khải, có cần anh đưa em đi không? - Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của cậu, anh hảo tâm hỏi.

- Không cần, không cần, em tự đi được mà. - Cậu vừa đi giày vưa nhảy lò cò ra cửa, cười hi hi với anh. - Còn việc của anh thì sao?

- À, cái đó...

- Sao lại ấp úng rồi? - Cậu nheo mắt. - Có phải anh đã làm chuyện mờ ám gì không?

- Đâu có. - Anh lúng túng phủ nhận. - Anh... anh định sẽ về nhà một... một mình... sau đó nhận... lỗi. Vậy... vậy đó. - Muốn anh ở trước mặt cậu thú nhận mình đem người đi lừa gạt bố mẹ? Trời ơi, anh không làm được đâu, mất mặt chết.

- Thật ư? - Bộ dạng của anh thật khiến người ta nghi ngờ đó.

- Thật mà, chẳng lẽ anh lại nói dối em?

- Được rồi, tốt nhất là thế, nếu không em sẽ không tha cho anh đâu. Thôi em đi trước đây. Bye bye!!

- Ừ, bye. - Anh hơi chột dạ, chắp tay khẩn cầu mọi chuyện sẽ đầu xuôi đuôi lọt. Theo định nghĩa của cậu thì anh là người tốt, đúng không? Cho nen ông trời sẽ không quá khắt khe với anh đâu, chắc chắn là như vậy rồi, đừng lo, đừng lo. Nhưng vì cái gì anh cứ thấy bất an như vậy chứ? Hầy, nhất định là bị ngữ khí vừa rồi của cậu dọa sợ rồi. Phải bình tĩnh, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.

...

Đúng 9 giờ, anh có mặt tại ngã tư gần nhà, đập vào mắt là Huyền Chi tội nghiệp hai tay ôm một túi hoa quả to đùng và một bó hoa hồng vàng kiều diễm.

- Lên xe. - Anh bình thản ra lệnh, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.

- Vâng. - Huyền Chi ỉu xìu. 'Giám đốc à, không phải tôi trù ẻo gì anh đâu, nhưng cứ cái đà này thì anh ế chắc rồi. Xin chia buồn!'

- Mua nhiều đồ như vậy? - Anh liếc mắt một cái, khẽ nhíu mày.

- Giám đốc à, anh nhìn xem, chỉ là một ít hoa quả mà thôi, đâu có nhiều nhặn gì đâu? - Huyền Chi giải thích.

- Có giữ hóa đơn hay không?

- Có, nhưng để làm gì? - Huyền Chi khó hiểu nhìn sếp lớn cấu trúc não không mấy bình thường của mình.

- Hết bao nhiêu, tôi trả tiền cho cô. - Anh đáp như lẽ đương nhiên, còn khuyến mãi cho Huyền Chi bé nhỏ một cái liếc mắt xem thường ý bảo 'vậy cũng không hiểu, cô là đồ ngốc à?'

-
Không cần, không cần đâu, chỉ là một chút tiền lẻ mà thôi. - Huyền Chi khóe miệng co giật. Cô mua quà cho bố mẹ anh, sau đó lại lấy tiền của anh, cũng quá @@ đi.

- Tùy. - Anh hơi nhíu mi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của cậu. Nếu như là cậu, chắc hẳn vừa leo lên xe đã mè nheo ầm ỹ rôi. Không tốt, hình như anh bị cô ám ảnh quá sâu rồi.

- Giám đốc...

- Gọi tên tôi.

- Hả??? - Huyền Chi vã mồ hôi. Lại gì nữa đây?

- Cô tốt nhất nên nghe lời một chút. Nếu như mọi chuyện mà vỡ lở thì mẹ tôi nhất định sẽ nháo đến long trời, tới lúc đó không chỉ tôi mà cả cô cũng chẳng được yên đâu.

- U.u - 'Giám đốc, tôi có lòng tốt giúp anh cơ mà, sao anh lại đe dọa tôi?'

- Cô có hiểu không vậy?

- Hiểu, tôi hiểu. - Huyền Chi gật đầu như băm tỏi, rưng rưng.

- Gọi thử nghe xem.

- Anh... anh Hạo... Hạo Trạch? - Huyền Chi lắp bắp bắt trước Khải. Tại sao mọi khi nghe cậu ấy kêu dễ dàng như vậy mà đến lượt cô lại giống như đang nhảy vào chảo dầu thế này?

- Thật khó nghe. - Quả nhiên, anh ghét bỏ nhăn vi.

- Vậy, Giám đ...

Kétttt...

- Cô liệu hồn cho tôi. - Anh gầm lên. - Không chỉ cách gọi mà xưng hô cũng phải đổi. Cứ tôi tôi như vậy là không được. Haizzz... thật là muốn đòi mạng mà.

- Đúng, rất khó a. - Huyền Chi gật gù phụ họa. Đây là câu chuẩn nhất trong ngày nha.

- Khổ cũng phải làm. Đóng không đạt đồng nghĩa với chết, cô đã hiểu chưa? - Anh quắc mắt.

- Nhưng...

- Xuống xe!

- W-W - 'Giám đốc, anh muốn chết lắm à?'

...

Trong khi đó,

- Chao ôi, Khải của bác đã lớn như thế này rồi ư? Thật là xinh trai quá đi mất!!!! - Bà Thùy ngắm cậu mãi không chán mắt, luôn miệng xuýt xoa.

- Cháu cũng cảm thấy như vậy ả, chỉ có điều vẫn còn kém bác vài phần. - Cậu vui vẻ ba hoa.

- Ha ha... càng lớn càng dẻo mỏ. - Bà Thùy yêu thương dí dí trán cậu, lần thứ m cảm thán, tại sao cậu không phải là con bà? Haizzzz......

- À đúng rồi, bác trai đâu rồi ạ? - Cậu giống như hươu cao cổ vươn đầu ngó nghiêng xung quanh.

- Đang nấu ăn trong bếp đó, đợi một chút là có thể ăn rồi.

- Wowww... cháu thích nhất là đồ ăn bác trai nấu đó! - Hai mắt cậu sáng lên, nhảy tưng tưng như con chuột túi muốn tiến vào trong bếp.

- Được rồi được rồi, thằng bé ham ăn này, cháu vào đó nói chuyện với bác trai một chút đi.

- Vâng. - Cậu tót một cái bay vào trong bếp, vừa hi hi ha ha làm nũng với ông Nhiên vừa ăn vụng vài miếng thức ăn thơm ngon, khen không dứt lời.

...

Kíng koong... Kíng koong...

Bà Thùy hấp tấp đi ra mở cửa, trong lòng rất chi là vui sướng.

Cạchhhh...

- Mẹ, chúng con đến rồi.

- Cháu chào bác! - Huyền Chi lễ phép cúi đầu.

- Aaaaaaaaaa............ - Bà Thùy kích động đến hét toáng lên, tiếng vang bay lượn trong không trung đem đến một cảm giác rất quỷ dị.

- Á... - Huyền Chi sợ tới mức chân mềm nhũn, tay níu chặt lấy cánh cửa không dám động đậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ