33
...
Cả một tuần liền đau đầu nghĩ ngợi nhưng vẫn chưa tìm được đối sách thích hợp, anh gần như sắp phát điên rồi. Giờ phút này đây anh thật sự rất là hâm mộ cậu, trong đầu lúc nào cũng đầy rẫy những ý tưởng không thể xem thường. Nếu như anh có thể được như vậy thì tốt rồi. Haizzzz...
...
Mà trong lúc anh đang vắt óc tính kế thì có người đã nhanh chân hơn một bước.
Trong phòng nghỉ riêng của Giám đốc, cậu vui vẻ ôm gối xem ti vi, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng, bộ dáng thoải mái vui tươi không hề thích hợp với thân phận trợ lý hiện tại. Thực ra thì anh cũng không định thật sự đẻ cậu đến công ty làm việc mà chỉ dùng nó làm cái cớ để cậu chịu ngoan ngoãn ngồi trong tầm mắt của anh mà thôi. Cho nên, đúng như cậu đã nói, cậu chỉ phụ trách đảm nhiệm vai trò của đồng hồ báo thức di dộng. Thời gian còn lại hầu như đều nghịch ngợm phá phách, sau đó lại mè nheo kể lể với Cây kim cương vạn năng để anh giúp cậu xử lí.
- Haaa...
'Mẹ mua cho em con heo đất í a í a'
Tiếng chuông điện thoại vô duyên cắt ngang tiếng cười thích thú của cậu, nhưng cậu là người độ lượng, sẽ không để bụng đâu mà.
- Alo?
- Khải phải không? Bác Thùy đây, cháu còn nhớ bác chứ?
- Cháu đương nhiên là nhớ bác rồi. - Cậu lại bắt đầu uống cong lưỡi líu la líu lo. - Bác vừa xinh đẹp vừa dịu dàng lại rất là vui tính, hình ảnh bác luôn hằn sâu vào trí nhớ của cháu...
- Cái thằng bé này, ăn gì mà nói năng ngọt xớt thế không biết. - Bà Thùy cười ha ha.
- Hi hi... cháu là đứa bé ngoan, nói toàn sự thật thôi mà bác. Dạo này bác với bác trai vẫn khỏe chứ ạ? Cháu nhớ hai bác đến ăn không ngon, ngủ không yên luôn đấy ạ.
- Hai bác cũng nhớ cháu đến nỗi không khỏe nổi đây này. Bác nghe Quân nói cháu về Việt Nam cũng được một thời gian rồi phải không? Thế mà không chịu đến thăm bà già này, đúng là làm bác đau lòng quá mà.
- Ây da da, cháu cũng muốn đến thăm hai bác lắm ạ, nhưng mà hiện tại cháu đang bị cầm tù, đi đâu cũng phải xin phép người ta, rất khốn khổ đó bác.
- Thế cuối tuần này cháu có rảnh không? Tới nhà bác chơi đi! Thật lâu thật lâu rồi không gặp, hai bác nhớ cháu muốn chết. Bác sẽ bảo bác trai chuẩn bị nhiều món ngon cho cháu, thế nào?
- Được ạ, được ạ. Vì được gặp bác, vì món ngon của bác trai, cháu sẽ liều mạng vượt ngục. - Cậu cười toe.
- Cái thằng nhỏ này nha, lớn rồi mà vẫn lém lỉnh như thế, đúng là khiến người ta không thể không yêu mà.
- Hì hì... - Đừng khen cậu nữa mà, cậu sẽ ngại ngùng à nha.
- Thế nhé, bác không làm phiền cháu nữa, bác phải đi kiểm tra kết quả lao động của ông già kia đây. Cuối tuần cháu nhớ đến nhé, bác đợi đấy.
- Nhất định rồi ạ. Cháu chào bác!! - Cậu vui vẻ cúp máy, trong mắt trong lòng đều là hâm mộ và ghen tị. Bác trai thật sự là một người chồng tốt đến không thể tốt hơn được nữa. Haizzz... đến bao giờ cậu mới có thể gặp được một người đàn ông giống như thế đây? Cơ mà cậu rất nghi ngờ, cho dù có gặp được thì người đó cũng không thể chịu nổi cậu quá một tuần. Huhu... rõ ràng cậu rất là xinh xắn đáng yêu mà? Được rồi được rồi, cậu thừa nhận là mình khá phiền phức và tinh quái, nhưng cũng không đến nỗi bị người ta ghét bỏ chứ, đúng không?
Cạchhhh...
Đang mải nghiền ngẫm về bản thân thì cánh cửa bật mở làm cậu sợ đến co rúm lại.
- Đang làm chuyện xấu gì à? Sao lại phản ứng mạnh vậy? - Anh nhướn mày.
- Anh mới làm chuyện xấu ấy. - Cậu ưỡn ngực ngồi thẳng lưng, nghiêng đầu nhìn đồng hồ, lại nghi hoặc liếc anh một cái. - Còn chưa đến giờ ăn m
à?
- Em thật sự nghĩ mình là đồng hồ báo thức rồi à? - Cậu có cần nhập vai triệt để đến mức độ này không? Đúng là hết chỗ nói rồi.
- Đấy gọi là đem cả tâm trí và tấm lòng ra hoàn thành nhiệm vụ, anh có hiểu không? - Cậu giảng giải.
- Ừ, em nói cái gì cũng đúng. - Anh gật gù. Nghe cậu, đều nghe cậu hết, dù sao hiện tại anh cũng đang có việc cần nhờ vả. - Anh muốn thương lượng với em một việc.
- Thương lượng? - Cậu vuốt cằm. - Từ này hay, em thích. Anh nói thử coi nào.
- Cuối tuần này em có thể cùng anh đến một nơi không?
- Cuối tuần? Không được rồi, em không rảnh. - Cậu dứt khoát từ chối ngay.
- Không rảnh? Em đi đâu?? - Anh cau mày.
- Em đi gặp người quen, có nói anh cũng không biết đâu mà.
- Không được, anh không đồng ý.
- Này nha, em cũng không phải là đi gây chuyện, anh không cần cảnh giác như vậy đâu. - Cậu hết sức không hài lòng. - Em thật sự đi gặp người quen mà, không tin khi đó em sẽ chụp ảnh rồi gửi cho anh xem.
- Được rồi, cứ cho là em thật sự có việc đi, nhưng mà cuối tuần này anh rất cần em mà.
- Kệ anh, ai kêu anh bây giờ mới nói với em? - Cậu kiên quyết không khoan nhượng.
- Cuối tuần anh dọn dẹp.
- Mặc anh.
- Giặt giũ, quét tước, lau chùi nhà cửa đều do anh phụ trách.
- Miễn bàn.
- Giờ giới nghiêm sẽ đổi thành 12 giờ.
- Đừng hòng mua chuộc em.
- Từ giờ thẻ tín dụng của anh cho em toàn quyền sử dụng, không cần xin phép nữa.
- Vô dụng thôi. - Này nha, con người cậu tuy tằng tằng vậy thôi chứ cũng có nguyên tắc phết đó nghe, đừng đùa.
- Thật sự không thể thương lượng được sao? - Anh đau khổ nhìn cậu. Không đưa được cậu về, anh phải làm sao nói chuyện với mẹ đây?(ý ảnh là để Khải giả gái, ẻm là mặt búp bê điểm hình các mẹ điều thích)
- Không thể.
- Em muốn cái gì anh cũng đồng ý hết, vẫn không được sao?
- Không được.
- Khải!!!
- Ây da anh đừng nói nữa, thật là phiền. Bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc đấy, anh còn không chăm chỉ lao động cuối tháng em sẽ tịch thu tiền lương của anh cho xem. - 'Còn tiếp tục như vậy cậu sẽ lung lay a~'
- OxO
---------------------------------------
4.
Đắn đo mãi, cuối cùng đến sáng thứ bảy anh mới cắn răng gọi điện thoại cho người mẹ thân yêu. Làm ơn cho mẹ rủ lòng thương mà tha cho anh. A di đà phật~
Tút... tút...
- Trạch hả con? Có chuyện gì thế? - Bà Thùy hiếm khi ăn nói nhẹ nhàng như vậy, hiển nhiên là vẫn còn nhớ tới cô con dâu bảo bối kia.
- Mẹ, ngày mai e là con không dẫn cô ấy về được.
- Tại sao??? - Giọng bà Thùy đột nhiên cao vút.
- Cô ấy bận...
- Mẹ mặc kệ, nhất định ngày mai mẹ phải gặp được con dâu của mẹ, nếu không...
- Mẹ à, cô ấy thật sự bận việc mà. - Anh đau khổ giải thích. Trời đất chứng giám, anh đã van nài cô không biết bao nhiêu lâu, dùng đủ mọi thủ đoạn lôi kéo có, nịnh nọt có, đe dọa cũng có luôn, nhưng mà cô cứ khăng khăng không cần anh thì làm thế nào??? Anh rất nghi ngờ, rốt cuộc cái người quen kia là ai mà quan trọng đến như vậy, có thể khiến cô dứt khoát quăng anh đi?
- Con bé là bạn gái con cơ mà? Chẳng lẽ con không thể thuyết phục con bé một việc cỏn con thế này sao?
- Con thật sự không lay chuyển được mà.
- Con có cần vô dụng đến thế không? - Bà Thùy cắn răng.
- Con...
- Lâm Hạo Trạch, mẹ nói cho con nghe, mẹ không cần biết con dùng cách gì, giở thủ đoạn cao siêu thế nào, tóm lại ngày mai nhất định phải dẫn được con dâu mẹ về trình diện, không thì con cứ xác định đi, biết chưa????
- Mẹ!!!
Cạchhhhh...
Tút tút tút tút tút...
Ác, quá ác! Cậu không thèm để ý đến anh, anh kiếm đâu ra người để mà dẫn về chứ? Trời ạ, cái đầu của anh!
...
Cả ngay hầu như không thể tập trung vào công việc, vì thế anh quyết định về sớm dưỡng sức, tiện thể nghĩ cách vượt qua khổ ai này.
Ủ rũ đi ra khỏi phòng, đột nhiên ánh mắt anh dừng lại ở một chiếc bàn cách đó không xa - bàn thư ký. Đúng rồi, thư ký của anh nổi tiếng tận tâm lại nghe lơi, anh sao có thể quên được nhỉ?
- E hèm... - Anh đứng bên bàn, đằng hắng giọng lấy tinh thần.
- Giám đốc, có việc gì không ạ? - Huyền Chi giật mình đứng bật dậy, vẻ mặt như đang bị áp giải ra pháp trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro