Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

30

- ... - Hiện tại là thế nào? Tại sao mắng chửi người cũng muốn kéo anh vào? Anh nên cảm ơn vì lời khen của cậu hay tức giận khi bị đem ra so sánh với cái người mà 'con heo cũng còn hơn một phần' đây? Aizzzz... thật là rối rắm~~

------------------------------------------------------------------

1.

Một ngày chủ nhật đẹp trời, con người cuồng công việc nào đó rốt cuộc quyết định dành một ngày tận hưởng sự nhàn nhã của cuộc sống.

Đang thoải mái ngắm nhìn toàn cảnh thành phố từ khung cửa sổ thì bị cảm giác ngưa ngứa ấm áp bao trọn lấy tâm trí. Anh khẽ cười cúi đầu nhìn, quả nhiên là con mèo nhỏ nghịch ngợm lại bắt đầu cuồng chân rồi.

- Anh Hạo Trạch! - Cậu dụi đầu vào ngực anh, chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương.

- Làm sao?

- Anh không thấy hôm nay thời tiết thật là đẹp ư? - Cậu giật giật tay áo anh.

- Ừ?

- Anh xem, anh xem, bầu trời trong xanh, từng cơn gió nhè nhẹ thanh mắt, chim hót líu lo, cây cối xanh tươi, trăm hoa đua nở,...

- Ừ?

- Rất thích hợp ra ngoài dạo chơi. - Cậu tức giận đấm một cái vào người anh. Cái con người này, đúng là càng ngày càng đáng ghét. Cậu là thằng hề chuyên dụng của anh chắc?

- Vậy ư? - Anh nhướn mày. - Anh thì lại thấy thời tiết này thích hợp để nghỉ ngơi hơn.

- Không phải đâu. - Cậu nhảy bật dậy, lắc đầu nguầy nguậy. - Anh nhìn đi, trời đẹp thế kia mà lại du dú trong nhà không phải lãng phí lắm ư? Đúng, là vô cùng vô cùng vô cùng lãng phí. Cho nên, anh Hạo Trạch đẹp trai à, chúng ta đi chơi đi có được hay không? Em biết anh Hạo Trạch là tốt nhất mà. Đi đi mà. Đi nha, nha!!! - Cậu ngồi bệt xuống đất ôm chân anh, giở trò kêu gào ăn vạ.

- Vậy... em sẽ nghe lời chứ? - Anh kéo tay cậu ra, nhưng ngay lập tức cậu lại xán lại dính chặt lên chân anh như cái kẹo cao su. Cái này, thật sự là bất đắc dĩ a~~~

- Em luôn thực nghe lời mà. - Cậu nghiêm túc biện minh.

- E chắc chứ? - Anh phì cười. Như cậu mà cũng có thể coi là nghe lời, vậy trên đời này căn bản là không tồn tại cái gọi là 'không nghe lời' rồi.

- Anh Hạo Trạch, anh bắt nạt em!! - Cậu bĩu môi. Anh càng ngày càng không coi cậu ra gì rồi, chẳng đáng yêu gì cả.

- Em nha, rốt cuộc đã lớn hay chưa đây? Tại sao anh luôn cảm thấy em giống một cậu nhóc thích làm nũng? - Anh vỗ đầu cậu, nghi hoặc hỏi.

- Làm sao anh biết hay vậy? - Hai mắt cậu bừng sáng, bật lên nhảy tưng tưng. - Bố em nói em làm nũng là lợi hại nhất, cho nên chỉ cần em giở chiêu này ra bố liền không thể từ chối được, còn có Elvis nữa, cả Jack... ách... - Đột nhiên cậu im bặt, ánh mắt thoáng bối rỗi.

- Làm sao thế? - Anh nhíu mày. - Jack là ai?

- Ai a?? Em đâu biết đâu? - Cậu vò vò vạt áo.

- Khải...

- Đừng nói đến kẻ đáng ghét đó nữa, chúng ta bàn tiếp vụ đi chơi đi.

- Xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại như vậy? - Anh quyết không bỏ qua. Anh đã từng nghĩ không có điều gì có thể khiến cậu nhóc vô tâm vô phế này để ý, nhưng hình như... anh sai rồi. Cảm xúc của anh lúc này thật sự rất tệ. Anh muốn biết kẻ đó là ai. Tại sao? Ai quan tâm chứ? Hiện tại anh chỉ muốn biết Jack rốt cuộc là tên chết tiệt nào.

- Em đã bảo đừng nói đến anh ta nữa mà. - Cậu nhăn nhó.

- Anh muốn biết. Khải, nói cho anh biết, Jack là ai?

- Em không nghe. Em không nói. Em không muốn nghĩ về anh ta, cái tên đáng chết ấy.

- Anh...

- Ya ya ya... - Cậu đột nhiên nhảy bổ lên xô anh ngã xuống sàn nhà, còn mình thì ngồi chễm chệ phía trên, hai tay không ngừng cào cào áo anh. - Em ghét anh ta. Em ghét anh ta. Em ghét. Cho nên em không muốn nghĩ đến. Tại sao anh cứ hỏi về anh ta chứ? Em ghét. Em ghét. Em rất ghét...

- Khải... - Đây là cái tình huống gì a? Anh nhìn cậu chằm chằm, không thốt nên lời. Cậu hẳn là tuổi mèo? Bằng không vì cái gì thích cào người như vậy? Không đúng, giống gãi ngứa hơn đó. Nhưng anh không bị ngứa mà.

Vâng, kết cục của con cáo non khi tò mò quá mức chính là 'được' chú mèo nhỏ gãi đến suýt ngất xỉu T,T

...

- Còn giận sao? - Anh cúi đầu nhìn cậu đầy bất đắc dĩ. Người không được giải đáp là anh, người bị mắng là anh, người bị đánh cũng là anh, vì cớ gì người tức giận vẫn là cậu?

- Đúng vậy. Mau mau tìm cách làm em bớt giận đi! - Cậu gật gật đầu.

- O.o - Đây gọi là gì? Đối với người khác thì sẽ là 'mặt dày', nhưng với cậu nhóc có tên Chu Khải này thì từ đó đã không còn dùng được nữa, bởi vì tu vi của cậu đã đạt đến một tầm cao mới.

- Anh nhìn em làm gì? Còn không mau nghĩ cách đi, nếu không em không thèm tìm bạn gái cho anh nữa đâu. - Cậu trợn mắt đe dọa.

- Như vậy thật là tốt. - Anh hài lòng gật gù.

- Em đổi ý. - Cậu đập bàn. - Anh mà không nghe lời em, em sẽ tìm thật nhiều thật nhiều cô gái đến nhấn chìm anh luôn.

- Anh thấy những người em tìm được thật sự rất khủng bố.

- Cái gì chứ? Đều là mĩ nữ cả đấy. - Cậu giậm chân không phục. - Anh có biết ý nghĩa của từ 'khủng bố' không vậy? Ít nhất cũng phải giống như em đây này.

- Ha ha ha... - Anh phì cười. Có cậu nhóc nào như cậu không? Hồn nhiên nhận mình khủng bố không chút do dự. Phải nói cậu ngốc hay là bất bình thường đây?

- Anh còn cười? - Cậu tức nổ đom đóm mắt, hận không thể nhào đến lần nữa mà cào anh cho đã.

- Con mèo ngốc này, em đáng yêu quá!

- Nói thừa, đó chẳng phải chuyện đương nhiên sao? - Cậu vênh mặt, sau đó ánh mắt đột nhiên lấp lánh. - Anh Hạo Trạch, anh không biết ư, mỗi khi mèo con biểu hiện tốt làm chủ nhân vui thì sẽ được thưởng.

- T.T - Hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Cậu đúng là tận dụng triệt để mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Nhưng mà cậu như vậy quả thực là... đáng yêu chết đi được. - Thế em muốn đi đâu?

Vèooooo......

Lời anh vừa dứt cậu đã biến mất như một cơn gió, để lại phía sau bức tượng thạch cao với vẻ mặt ngơ ngác.

...

5' sau,

Vùuuuu......

Cậu bay đến trước mặt anh, trên người mặc bộ vét đỏ rực như đốm lửa, nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời. Đẹp, thật sự là quá đẹp, đẹp đến nỗi anh gần như không thở nổi. Anh cứ ngẩn người nhìn cậu cho đến khi bị giọng nói cao vút đánh thức.

- Ây da, anh làm sao vậy? Bị em quyến rũ rồi ư? - Cậu cười hì hì. - Không được đâu nha. Em là Tiểu yêu tinh đó, anh àm thích em thì cuộc sống sau này sẽ không thể yên ổn đâu.

- ... - Anh nhíu mày trầm tư. Đúng vậy, cuộc sống của anh từ khi cậu xuất hiện thì gần như không có ngày nào bình thường, nhưng mà như vậy cũng rất thù vị. Cậu quả thực là phiền đòi mạng, nhưng cũng siêu cấp đáng yêu. Ách... xem ra anh không hề bài xích cuộc sống như bây giờ, mà ngược lại, có chút chán ghét sự máy móc trước đây. Xong rồi, thật sự bị cậu đồng hóa mất rồi.

- Anh còn ngẩn ra đó làm cái gì vậy? Mau đi thay quần áo rồi chúng ta đi dạo phố.

- Ừ. - Được rồi, vui vẻ là tốt rồi, chuyện khác đều quăng hết đi.

...

- Oaaaaaa......... Thật thoải mái! - Cậu dang hai tay tận hưởng không khí mát mẻ buổi sớm, thỏa mãn kêu lên. - Anh Hạo Trạch, đến bên kia xem đi!

- Chậm một chút, anh cũng không ấn định thời gian chơi bời của em đâu. - Anh túm chặt lấy cậu. Chạy nhanh như vậy, nhỡ ngã thì làm sao bây giờ?

- Làm ơn đi, tốc độ của anh bây giờ còn chậm hơn cả cụ bà 80 kia kìa. - Cậu bĩu môi chỉ chỉ.

Quả nhiên, chưa đến 2 phút sau, cụ bà chống gậy đã vượt qua bọn họ, thâm chí khi đi qua còn gật đầu cười với anh một cách đầy ẩn ý.

- Chàng trai, không cần bám chặt như vậy, cậu bé sẽ không bỏ cậu mà đi đâu.

Quác quác quác...

Một đàn quạ đen từ đâu kéo nhau đến bay vòng vòng trên đầu anh tỏ vẻ hả hê.

- Há há há... - Cậu ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cụ bà mới thù vị làm sao! - Anh xem, anh còn tiếp tục như vậy thì hình tượng bé tẹo đáng thương còn lại cũng sẽ sụp đổ mất thôi.

- Từ khi em xuất hiện anh đã không còn chút hình tượng nào nữa rồi. - Anh thở dài.

- Ôi chao, anh Hạo Trạch, anh đúng là bị em đồng hóa triệt để mất rồi ha hả... - Cậu ngẩng cao đầu cười to. Thì ra làm giáo viên lại có cảm giác thành tựu đến như vậy. Tại sao trước đây cậu không biết nhỉ?

- Em còn nói? - Anh trừng mắt. - Không được, Khải, em phải chịu trách nhiệm với anh.

- Không thành vấn đề. - Cậu sảng khoái vỗ ngực. - Em cảm thấy chúng ta ở cùng một chỗ cũng khá hợp đấy. Anh phụ trách kiếm tiền và giải quyết rắc rối. EM đảm nhiệm tiêu tiền rồi gây chuyện. Chậc, cuộc sống mới tốt đẹp làm sao!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ