3
- Anh cũng biết là em làm nhân viên cho một tiệm cắt tóc đúng không? - Cậu bắt đầu sụt sùi kể lể.
- Ừ, rồi sao? - Quân lắng nghe chăm chú, cũng không quên gạt cái tay định cầm cốc nước của thằng bạn.
- ??? - Vỹ khó hiểu trừng mắt. Anh uống nước mặc anh, liên quan gì tới cậu ta? Đồ hâm!!
- Vào một ngày không được đẹp trời cho lắm, có một vị khách bước vào tiệm và yêu cầu em cắt một kiểu tóc có thể toát lên sự quý phái lịch thiệp. Nhưng mà bởi vì một lí do khách quan nào đó, em đã LỠ TAY cầm nhầm cái tông đơ. Đương nhiên là em lập tức nhận ra sự khác thường và muốn để nó vào chỗ cũ. Nhưng lại xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên em mới LỠ TAY cạo sạch một bên tóc của vị khách kia.
- Vậy sao em không cạo trọc luôn cho nó sành điệu? - Quân hứng thú.
- Thì em đã làm như vậy đó. Nhưng mà, vị khách đó là nữ, hơn nữa...
- Làm sao?
- Đó là mẹ của em.
- Phụttttt... - Vỹ phun toàn bộ nước trong miệng ra, ho sặc sụa.
- O.o - Quân nhìn thằng bạn ho đến mặt mày đỏ gay, chỉ lắc đầu cản thán: 'Ngu thì chết chứ bệnh tật gì? Tôi đã ngăn cậu rồi mà cậu đâu có nghe?'
- Anh Quân, ai đó? - Cậu nhíu mày. - Anh lại để người khác nghe em kể chuyện khi đang uống nước? Anh muốn hại chết người ta à? Người đó có sao không vậy? Có cần đưa đến bệnh viện không?
- ^.^ - Vỹ cảm động rơi nước mắt. Sao thằng bạn của nợ này lại có được đứa em họ đáng yêu tốt bụng như thế chứ?!! Tuy cậu có một chút vụng về, nhưng mà không sao, con người ai mà không có khuyết điểm chứ?
- Anh đã can nhưng cậu ta nào có nghe lời? Hơn nữa, cậu ta cũng không sao.
- Chưa chết hả? - Cậu vui mừng. - Tốt quá! Mau, mau lấy phí nghe kể chuyện. Nhớ lấy nhiều nhiều chút, em đang rất khó khăn a.
- @_@ - Vỹ ai oán nhìn cái điện thoại. Bây giờ anh rút lại lời vừa rồi còn kịp không?
- Được rồi, Tiểu yêu tinh, chuyện xảy ra lâu chưa? - Quân di dời sự chú ý của cậu. Dù sao thằng kia cũng là sếp của anh, lấy tiền của nó rồi nó đá anh ra đường thì sao giờ? Vẫn là nên ôm lấy cái thân mình thì tốt hơn.
- Cũng hai tháng rồi.
- Thế hai tháng qua em sống bằng gì hả? - Quân trợn mắt.
- Thì em bám vào Elvis mà sống chứ gì nữa?
- Cũng may là còn có thằng bé đó ha, nếu không em chết chắc rồi.
- Nhưng mà.. anh ấy cũng không trụ được nữa rồi.
- Sao vậy? Nhà thằng bé giàu có lắm mà?
- Không phải vấn đề tiền bạc. Mà là... - Cậu cắn cắn môi, ảo não nói. - ... mấy ngày hôm trước, em có LỠ TAY đánh rơi cái bật lửa.
- Cho nên?
- Căn hộ của anh ấy bị thiêu rụi rồi.
- +_+
- Anh Quân, anh còn đó không? Anh mau nghĩ cách giúp em đi, em sắp chết đói rồi đây.
- À à... Đúng lúc anh có việc cần em về Việt Nam một chuyến. - Quân cười toe toét. Đây có thể nói là ông trời giúp anh không nhỉ? Anh còn đang vắt óc suy nghĩ nên dùng cách gì để thuyết phục thằng bé... ha ha ha...
- O.O - Vỹ nhăn mặt nhìn Quân. Như vậy có được không đó? Thằng nhóc này thật sự không phải là vụng về bình thường đâu.
- Hả? Về Việt nam? Làm cái gì? - Cậu trố mắt.
- Là thế này, anh có một thằng bạn thân, tâm sinh lý của nó không được bình thường cho lắm. Anh nghi ngờ nó không thích phụ nữ. Cho nên muốn nhờ em về đây giúp nó điều chỉnh tâm lý một chút...
- Nghĩa là anh sẽ bao em tiền vé máy bay + ăn ở + tiêu pha bên đó có phải không? - Cậu sáng mắt. Hiện tại cậu chỉ quan tâm đến cái này mà thôi.
- Yên tâm, anh sẽ không để cho em chết đói đâu. - 'Chính xác là cậu ta sẽ không để cho em chết đói đâu.'
- Được, anh chuyển tiền cho em, em lập tức mua vé máy bay về Việt Nam.
------------------------------------------------------------------
1.
10:00,
Việt Nam,
Đứng giữa sân bay Nội Bài, cậu khẩn trương nắm chặt tay cầm vali, không ngừng hít sâu tự trấn an mình. Nói thật sống đến 20 tuổi đầu rồi nhưng định nghĩa cuộc sống của cậu vẫn dừng lại ở ăn + ngủ + gây chuyện. Cho nên, có thể nói đây là lần đầu tiên cậu hi sinh bản thân đi làm việc lớn, đương nhiên không thể tránh khỏi bối rối cùng lo lắng. Ây da... ây da... quả thật làm người có ích thật mệt mỏi nha, còn chưa động thủ mà cậu đã cảm thấy bản thân dường như bị rút hết sức lực, tứ chi mềm nhũn. Thật thảm a!!!!!
Không được không được, hiện tại phải tìm chỗ tốt tốt 1 chút nạp năng lượng, nếu không cậu e là mình sẽ ngã gục trước khi xuất trận mất. Vậy thế này đi, hiện tại đi ăn, sau đó sẽ tìm đường đến nhà bệnh nhân, rồi từ từ chẩn bệnh điều trị sau. Ha ha... tốt tốt, kế hoạch thật là tốt quá.
Vừa nghĩ có thể ăn ngon, toàn thân cậu liền sảng khoái, tinh thần tăng vọt. Nhưng.. tại sao cái số cậu nó lại long đong lận đận như thế này? Tất cả đều tại cái lão anh họ ki bo kẹt xỉ kia, đưa cậu nhiều thêm một ít thì lão sẽ chết đói sao? Hiện tại thì hay rồi, ăn uống no nê mới phát hiện mình không đủ tiền trả, mà đau khổ hơn nữa chính là... Cậu chỉ thiếu 5 nghìn đồng mà thôi. Thật là... huhu làm sao bây giờ đây?
A... hay là... không nên không nên...
Ă... hoặc là... không được không được...
Â... Có cách rồi. Tuy là nó có hơi... nhưng mà không sao cả. Cậu là ai cơ chứ? Chính là Chu Khải không ai sánh bằng nha!!
Nhìn quanh quất một hồi, cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại ở tấm lưng to lớn của một người đàn ông trẻ tuổi nhìn qua cũng có vẻ sang trọng giàu có. Hít sâu một hơi, cậu lò dò bước đến, bàn tay chậm rãi đưa ra nhè nhẹ chọc chọc.
- Anh gì ơi!!
- ??? - Người đàn ông hơi giật mình, vừa quay đầu đã bị hình ảnh trước mắt làm cho ngây người.
Một chàng trai nhỏ bé trong bộ vét đỏ rực rỡ mềm mại đang cúi đầu đứng chếch phía sau anh, mái tóc dài để xoã phủ lên bờ vai, hai bàn tay xoắn lại với nhau. Từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy hàng mi dài hơi lay động cùng đôi môi nhỏ xinh mím lại lộ vẻ bối rối.
- Chúng ta... có quen nhau không? - Người đàn ông nghi hoặc nhíu mày. Anh xác định trong cuộc đời có thể nói là nhàm chán và máy móc này của mình chưa từng xuất hiện chàng trai này.
- Không không không - Cậu lắc lắc đầu, quyết định đánh nhanh thắng nhanh. - Tôi... tôi muốn hỏi... anh có thể cho tôi mượn ít tiền được không?
- ... - Đôi mắt sắc bén chăm chú quan sát cậu. Anh hẳn là nên nghĩ cậu là kẻ lừa đảo phải không? Nhưng mà... nhìn thế nào cũng không giống. Có lẽ cậu thật sự gặp khó khăn?? Được rồi, coi như anh phá lệ tin người một lần đi. - Cậu cần bao nhiêu?
- 5... 5 nghìn đồng. - Cậu lí nhí.
- 5 nghìn đồng? - Người đàn ông ngạc nhiên thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng. Chàng trai này... đầu óc hình như có chút... - Cậu xác định cậu không nói nhầm? Cậu thật sự cần... ừm... 5 nghìn đồng?
- Đúng vậy đúng vậy. - Cậu nhắm mắt nhắm mũi gật đến sắp gãy cả cổ.
- Của cậu đây. - Người đàn ông dứt khoát rút tiền đưa cho cậu, khoé môi khẽ gợi lên ý cười. - Cậu...
- A cám ơn cám ơn. - Cầm tiền trên tay, cậu nhanh nhanh chóng chóng chạy biến. Tuy rằng cậu rất thích gây chuyện nhưng mà nhưng mà... từ nhỏ đến lớn bố mẹ dều bao bọc cậu rất tốt, cho nên cái việc xin tiền mất mặt này trước giờ cậu chưa từng làm nha. Việc này... so với gây chuyện quả là khó khăn hơn rất nhiều.
- ... - Người đàn ông nhìn cậu chạy trốn như chú thỏ con bị sói đuổi giết thì dở khóc dở cười. Là cậu đột nhiên chạy đến chỗ anh, anh cũng đâu có ép buộc cậu? Anh còn rất tốt bụng cho cậu mượn tiền, vậy mà cậu lại dùng thái độ này đối với anh? Đúng là một chàng trai không biết điều chút nào.
- Giám đốc! - Trần Huyền Chi ngồi đối diện nhíu mày gọi. Cô là thư kí của vị giám đốc này đã hai năm, chưa từng thấy anh vì bất cứ chuyện gì mà phân tâm.
- Tiếp tục đi. - Anh hắng giọng vài cái lấy lại tinh thần, chăm chú lắng nghe thư kí thông báo lịch trình tiếp theo.
...
Bên trong, anh bình thản lắng nghe báo cáo. Còn bên ngoài...
- Sao mình có thể ngu ngốc như thế chứ???? - Cậu vò đầu bứt tai, khóc không ra nước mắt.
Ngu ngốc!
Quá là ngu ngốc!!!!
Hết sức ngu ngốc!!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro