28
- Con người ai chẳng có lòng yêu cái đẹp? Vì sao thích mĩ nam lại trở thành mặt dày được? - Cậu vô tội chớp chớp mắt, giọng nói lanh lảnh vang lên còn tràn đầy kinh ngạc, chẳng khác nào đứa trẻ ngây thơ thuần khiết khiến người ta muốn yêu thương.
- Cái này... - 'nghe cũng có lí.'
- Mặt dày thì chính là mặt dày. - Trong khi đó, một giọng nói khác lại vang lên mang theo sự khinh miệt phá vỡ tình thế im lặng.
- Hửm? - Nhìn theo hướng giọng nói phát ra, khóe môi cậu hơi cong lên, chậc chậc hai tiếng. - Không ngờ đường đường là một người đan ông trưởng thành lại dùng cách cãi cùn của con nít, thật đặc biệt nha! - Ngoài mặt thì tươi cười, nhưng trong lòng cậu thì không ngừng khinh bỉ. 'Đẹp trai mà thôi, tưởng ngon lắm à? Cẩn thận tôi mách Cây kim cương của tôi thì anh tiêu đời.'
- Chỉ giỏi khua môi múa mép.
- Ây da, không thể vội vàng kết luận khi chỉ nhìn phiến diện nha. Chẳng lẽ không ai dạy anh điều này? - Cậu lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối. - Không ngờ đẹp trai vậy mà không có đầu óc, đáng tiếc a đáng tiếc~~
- Cậu câm miệng cho tôi. - Đột nhiên một âm thanh chói tai truyền đến khiến màng nhĩ của cậu có cơ hội được 'thử thách bản thân'. Lý Kiều Vân gõ mạnh đế giày xuống nền nhà cạch cạch cạch tiến tới, lớn tiếng quát. - Cậu thật to gan, lại dám lớn giọng với em trai tôi? Đúng là không biết trời cao đất dày.
- Ôi chao! - Cậu kêu một tiếng liền nhảy bổ vào trong lòng Quân, cơ thể run run. - Anh Quân, thật đáng sợ!!! Hai người đó là chị em a, thảo nào lại giống nhau như vậy, đều thật dọa người. Hiện tại cả mắt và tai em đều cực kì khó chịu a~~~
- Anh đã nói mà em không chịu nghe, nhìn ruồi bọ nhiều sẽ hại mắt, nghe rắn chuột kêu dễ ảnh hưởng đến tai. - Quân đưa tay ôm gộn cậu vào lòng, nhè nhẹ vỗ về, giọng nói nghiêm túc đến nỗi khiến người ta muốn phun máu. - Trẻ em phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn, nếu không lớn lên sẽ trở nên xấu xí, có biết không?
- A? Xấu xí? Là như chị kia có phải hay không?? - Cậu chớp chớp mắt, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào Lý Cảnh Vân.
- Thật thông minh! - Quân xoa đầu cậu khen ngợi, lại bổ sung một câu. - Người xấu xí đến mức như vậy một phần là do gen di truyền, phần còn lại là bởi nhân phẩm quá kém. Khải, em cũng không thể quá ki bo nha. Ở nhà mắt người ta đã bị tra tấn thê thảm, em cũng nên cho người ta ngắm một chút coi như là dưỡng mắt, được không?
- Em rất hào phóng, sẽ không tính toán với người xấu xí. - Cậu gật đầu lia lịa, bày ra bộ dáng đứa nhỏ biết nhiều.
Hai người kẻ qua người lại, câu nào câu nấy đều cay nghiệt không chịu nổi làm Lý Kiều Vân và Lý Cảnh Vân tức đến bốc cháy, hận không thể đem hai con rối kia chém thành trăm mảnh.
- Chu Minh Quân, anh to gan lắm! Thân chỉ là một quản lý nho nhỏ mà cũng dám đối nghịch với tôi? - Lý Kiều Vân trừng mắt.
- Chị, không cần vì loại người ngu ngốc tự đập vỡ bát cơm của mình mà tức giận. - Lý Cảnh Vân tiến đến bên cạnh chị, khinh khỉnh nói.
- Sai. - Cậu nhảy ra khỏi lòng Quân, cất cao giọng. - Xấu nam à, không biết thì dựa tường mà nghe nè. Kẻ tự đập vỡ bát cơm của mình gọi là dũng cảm. Kẻ lấy bát cơm của người khác đập vào chân mình gọi là siêu ngu. Kẻ tự cho mình là đúng gọi là thần kinh. Đặc biệt, kẻ xấu xí lại cứ thích coi mình là cái rốn của vũ trụ là siêu cấp tưởng bở.
- Ha ha ha... - Quân bật ngón tay cái, trong mắt trong lòng đều là khâm phục cùng tự hào, hận không thể cho cả thế giới biết cậu nhóc lợi hại này là em trai của Chu Minh Quân anh.
- Cậu... - Lý Kiều Vân chỉ thẳng vào mặt cậu, ngón tay run rẩy.
- Có chuyện gì xảy ra? - Xem chán rồi, Vỹ mới chậm chạp tiến vào, ánh mắt dừng trên người cậu thật lâu. Cậu nhóc này à, thật sự là tai họa trong nhân gian, chỉ dựa vào cái miệng nhỏ nhắn kia cũng đủ khiến người ta tức mà chết rồi. Một lần nữa ngẩng mặt lên trời than thở, tại sao khi đó anh lại không ngăn cản Quân chứ???
- Giám đốc Ngô! - Lý Kiều Vân rất nhanh lấy lại tinh thần, lịch sự lên tiếng. Khóe mắt liếc qua cậu một chút, thấy được vẻ sợ hãi lúng túng, trong lòng càng vui mưng gấp bội. 'Dám đối đâu với tôi thì cũng nên lường trước hậu quả. Hừ!?!!'
- Lý tiểu thư, cô đến đây vì chuyện gì vậy?
- Em trai tôi muốn tham gia cuộc thi tuyển của công ty anh, tôi đưa nó đến, nhưng lại gặp chút chuyện. - Ánh mắt Lý Kiều Vân như vô tình liếc ngang cậu.
- Vậy sao? - Đã đến nước này, Vỹ cũng không thể giả bộ như không có chuyện gì được nữa. - Quân, thế này là thế nào?
- Tôi... - Còn chưa kịp lên tiếng đã bị cậu cắt ngang, Quân thật sự rất bất đắc dĩ.
- Anh Minh Vỹ, bọn họ thật là đáng sợ! - Cậu run run, trong đôi mắt linh động chứa đầy nước, vô cùng đáng thương. - Em đang cùng anh Quân nói chuyện thi chị này đột nhiên xông tới quát em. Em thấy anh kia nói không đúng nên có ý tốt nhắc nhở lại bị bọn họ đe dọa. Em... em... em không có làm gì... em thật sự không...
- ... - Thấy bộ dạng cậu như vậy, Vỹ ngây thơ đương nhiên bị lừa, lập tức quay sang hỏi nhân viên. - Có đúng như vậy không?
- Cái nay... - Mọi người nhìn nhau, ngơ ngác trả lời. - Đúng, nhưng mà...
- Lý tiểu thư? - Vỹ nhướn mày, tỏ rõ vẻ không hài lòng.
- Không phải như thế.
- Không phải chỗ nào? Lời tôi nói không đúng sự thật sao? - Cậu nép sát vào lòng Quân, nước mắt lưng tròng.
- Đúng, nhưng...
- Anh Minh Vỹ, anh xem, em nói đều là sự thật. Em không hề nói dối. - Chẳng đợi Lý Kiều Vân nói thêm câu gì, cậu liền nhảy bổ đến bên Vỹ, khóc thút thít như chịu oan ức lớn lắm.
- Ách... - Vỹ luống cuống tay chân, đầu óc bấn loạn. - Đừng khóc, em đừng khóc. Nín a, Khải, đừng khóc...
- Chị ấy bắt nạt em. - Cậu kéo tay áo Vỹ lau mặt, bĩu môi.
- Ừ, anh biết, anh biết, đừng khóc nữa. - Vỹ cũng không còn tâm trạng để ý đến ống tay áo đáng thương nữa, chỉ một lòng một dạ muốn dỗ cậu vui vẻ. Tại sao ư? Bởi vì có một tên ác ma nào đó đã nói với anh: 'Nếu cậu ấy ở địa bàn của cậu phải chịu bất kì tổn thương nào thì cậu trực tiếp nhảy xuống địa ngục luôn đi.' Làm ơn, anh còn em trai nhỏ phải nuôi, vợ xinh đẹp phải lấy, con bé bỏng phải sinh,... không thể chết một cách lãng xẹt như vậy được. - Khải, em muốn gì anh cũng chiều ý em, đừng khóc nữa được không?
- Em muốn cái gì cũng được? - Cậu hấp háy mũi.
- Ừ. - Anh bất chấp.
- Thật sự?
- Ừ. - Anh liều mạng.
- Tốt. - Cậu gật đầu cái rụp, lau khô nước mắt bằng tốc độ ánh sáng, sau đó chỉ thẳng vào Lý Cảnh Vân cách đó không xa, phán. - Anh ta không đủ tư cách ra nhập công ty các anh.
- Hả??
- Dựa vào cái gì? - Lý Cảnh Vân tức giận. Gia nhập ABC là ước mơ anh đã ấp ủ từ lâu, vì cái gì cậu nhóc đáng chết kia lại có quyền hủy bỏ cơ hội của anh?
- Lí do? Thứ nhất, anh quá xấu xí để làm người mẫu. Thứ hai, nhân phẩm đạo đức của anh quá kém, không đủ tư cách trở thành người của công chúng. Thứ ba, anh không tôn trọng người biết yêu cái đẹp, tức là không tôn trọng cái đẹp, hoàn toàn không phù hợp đi hoạt động nghệ thuật.
- ~0~ - Lý Cảnh Vân tức đến co giật.
- >w< - Lý Kiều Vân giận nổ đom đóm mắt.
- =o= - Mọi người trực tiếp ngất xỉu.
---------------------------------------
3.
Vài ngày nay cậu sống thật sự rất vui vẻ, bởi vì cậu đã tìm ra một việc rất chi là thú vị để làm. Thì ra cái người xấu xí kia thích Cây kim cương nha, nhưng đáng tiếc cho cô ta là Cây kim cương ngốc nghếch không hề biết đến điều này, mà Tiểu yêu tinh thích tác oai tác quái cậu đây lại tinh tường nhìn ra. Như vậy kết quả sẽ như thế nào? Đương nhiên là kế hoạch tấn công của cô ta bị cậu phá tơi bời hoa lá, phá đến không còn nguyên bản, phá đến ý nghĩa cũng thay đổi hoàn toàn. Cậu phát hiện hàng ngày nhìn dáng vẻ rạng ngời khi đến và khuôn mặt xám xịt vặn vẹo lúc lắc mông bỏ đi của cô ta là một việc rất sảng khoái ha ha ha...
Hôm nay cô ta hẹn cậu ra đây, có lẽ là đã chịu hết nổi rồi, trong lòng cậu không khỏi than thở: 'Vì cái gì sức chịu đựng của những người này đều kém cỏi như thế? Mới có một tuần mà thôi, có cần bấn loạn như vậy không?'
- Chu...
- Cô không chào tôi sao? Thế mà tôi còn tưởng tiểu thư nào cũng được dạy dỗ đàng hoàng cơ đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro