22
- Anh... anh... anh còn dám nói? - Vương tức đến đỉnh đầu cũng bốc khói. Vì ai mà anh bị như thế này? Vì ai hả? Hả? Hả?? Giờ cậu còn dám chạy đến gây sự? Da mặt cậu quả thật còn dày hơn cả tường đồng vách sắt à nha.
- Tôi có gì mà không dám nói? - Cậu khoanh tay nhướn mày nhìn kẻ lăn lê bò toài dưới đất. - Thế nào? Cậu có dậy hay không? Nếu không tôi gọi anh Hạo Trạch...
- Đừng! - Vương bất chấp ngồi bật dậy, đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn phải nhịn xuống, trong lòng âm thầm 'thăm hỏi' tổ tông người nào đó đến trăm triệu lần.
- Ngoan a... - Cậu đưa tay vỗ vỗ đầu Vương như chú cún con, khoé môi nở nụ cười hài lòng. - Mau dậy đi, tôi mang cháo đến cho cậu đó. Không ăn nhanh sẽ hết mất.
- Anh làm ơn nói điều gì có lí một tí được không? Không ăn nhanh sẽ hết? Cháo cũng có thể bốc hơi sao?
- Ờ, đại khái là cậu còn không ra, tôi sẽ ăn hết á.
- Anh... - Vương tức đến nổ đom đóm mắt. - Anh rốt cuộc có coi tôi là người ốm không thế?
- Cậu có ốm đâu?
- Dù sao tôi cũng là bệnh nhân.
- Cho nên tôi mới mua cháo cho cậu.
- Nhưng anh lại CÓ Ý ĐỊNH ăn hết cháo của tôi.
- Hai việc này nào có liên quan đến nhau? - Cậu đăm chiêu. - Này cậu bạn nhỏ, cậu có thể động não một chút không? Bởi vì cậu là bệnh nhân cho nên tôi mới tốt bụng nhắc nhở cậu. Nếu không cậu đừng mơ biết đến sự tồn tại của bát cháo kia. Đúng là cái đồ có phúc mà không biết hưởng. - Cậu bĩu môi.
- i.i - Hơ, hơ hơ, Vương hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào cho phải. Anh có phúc mà không biết hưởng? Phúc? Công phu mặt dày của cậu thật sự có thể xưng đệ nhất thiên hạ rồi đó.
...
Được cậu 'chăm sóc' mấy hôm, Vương muốn không khỏi cũng không được, không đúng, phải nói là có chết cũng phải liều mình mà bình phục.
- Anh trai TỐT BỤNG à, tôi đã khoẻ rồi, anh không cần ngày nào cũng đến 'chăm sóc' tôi nữa đâu. - Vương ôm bát cháo ngồi thu lu trên sofa, ánh mắt mong chờ nhìn cậu chằm chằm.
- À, cậu khỏi rồi à? - Cậu lơ đãng hỏi.
- Đúng, đúng, tôi rất khoẻ rồi.
- À, thế à?
- Tuyệt đối chính xác. - Vương gật đầu thật mạnh, mắt chớp chớp chờ đợi lệnh ân xá của người nào đó. Có điều... anh hình như đã quên mất, logic của Tiểu yêu tinh không bao giờ có thể được liệt vào loại bình thường, cho dù là miễn cưỡng.
- Nếu như cậu đã khoẻ rồi, vậy mau thanh toán tiền cho tôi đi. Thuốc men, cháo gà, cháo cá, cháo đậu xanh, cháo lươn,... à còn cả tiền công tôi lặn lội đường xá xa xôi đến thăm nom săn sóc cậu nữa chứ. Tôi đã tính rồi, tổng cộng là 3 triệu. Mau, đưa đây đi! - Cậu bình tĩnh lên tiếng, bàn tay xinh đẹp dứt khoát chìa ra trước mặt Vương.
- O.o - Tai Vương lùng bùng, quai hàm cũng lệch hẳn sang một bên.
- Còn làm cái gì? Chê ít? Vậy đưa luôn 5 triệu cũng được, tôi không ngại đâu.
- W.w - 'Đồ quỷ hút máu!!'
...
Cạchhhh...
- Anh Hạo Trạch! Em về rồi!!!!!!!!!!!
- *0* - Anh bất đắc dĩ cười cười. Cậu vẫn quen cái thói cũ, chưa thấy người đã nghe tiếng, chỉ còn thiếu nước gióng trống khua chiêng rêu rao khắp nơi mà thôi.
- Anh Hạo Trạch! Mau xem a, em kiếm được rất nhiều tiền đó. - Cậu hua hua xấp tiền trên tay, cười vô cùng vui vẻ.
- Tiền? Ở đâu ra? - Anh nắm chặt lấy tay cậu, nhíu mày.
- Em kiếm được. - Cậu tự hào vỗ ngực, mặt vênh lên đến tận trời.
- Của đàn ông? - Giọng anh lạnh te.
- Hả? A... đúng vậy. - Tuy rằng Tiểu ma vương mới có 17 tuổi, nhưng chắc cũng được coi là đàn ông đúng không? Cậu hoàn toàn không để ý đến không khí băng giá xung quanh, trong mắt chỉ có xấp tiền dày cộp sáng loá.
- Chu Khải! - Anh điên tiết đập bàn rầm một cái, đứng bật dậy. Cậu không phải lại quen thói cũ đấy chứ? Không thể nào, hiện tại không phải cậu đang ở cùng anh ư? Không đúng không đúng, anh muốn nói là anh đang nuôi cậu không phải sao? Ây da... cũng không đúng, ý của anh là cậu bây giờ là của anh. Ui cha... càng không đúng a... Nói tóm lại là hiện tại cậu không thể nhận tiền của người đàn ông khác.
- Anh làm sao tự nhiên lại tức giận vậy? - Cậu vô tội chớp chớp mắt, đầu đầy dấu chấm hỏi.
- Em còn dám nói? - Anh nghiến răng nghiến lợi. - Chu Khải, anh cảnh cáo em, chừng nào em còn ở trong nhà của anh thì tuyệt đối không được phép nhận tiền của người đàn ông khác, nếu không em chết chắc, rõ chưa?
- Tại sao?
- Anh không cho phép.
- Lí do?
- Không cần lí do, nói tóm lại anh không cho chính là không cho. Em đã hiểu chưa?
- Em không hiểu. Anh làm sao có thể vô lí như vậy nha? - Cậu cau mày, vẫn không quên quăng xấp tiền vào túi xách phòng trường hợp cây kim cương trước mặt này nổi điên sẽ cướp tiền của cậu đi. - Tiền này là em bỏ công bỏ sức phục vụ người ta mấy ngày hôm nay mới kiếm được, anh lại vô duyên vô cớ cấm em nhận? Có cái lí nào lại như vậy?
- Cái gì?? EM nói là em phục vụ người ta mấy ngày hôm nay?????? Vậy ra em bảo bận việc chính là đi phục vụ người ta của em đó hả??????
- Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?
- Có vấn đề. Rất rất có vấn đề. - Anh phát điên thật rồi. Cậu là con trai nha. Lại còn là một cậu nhóc nha. Cậu rốt cuộc có ý thức được những việc mình làm không thế?
- Được rồi, cùng lắm thì em chia cho anh một phần, anh đừng lên cơn nữa có được không?
- Em trật tự cho anh. - Cậu còn nói, anh sẽ đứt mạch máu não mà chết mất. Đứa con nuôi này thật khó dạy a. Nói nhẹ cậu không nghe, lớn tiếng cậu không sợ, đánh đòn thì anh không nỡ. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?? Chẳng lẽ anh phải tiếp tục trơ mắt nhìn đứa con nuôi đáng yêu của mình lầm đường lạc lối hay sao? Không thể. Tuyệt đối không thể như thế được. - Khải, em nghe anh nói. Em mới 20 tuổi, cuộc đời phía trước còn rất dài, cũng có vô vàn lựa chọn tốt đẹp dành cho em. Em không thể chỉ vì chút tiền tài mà chôn vùi cả tương lai của mình như thế được. Em...
- @@ - Cậu ngẩn người. Anh đang nói gì vậy? Cái gì mà chôn vùi tương lai? Cậu chỉ là nhân cơ hội chăm sóc người bệnh mà kiếm chút tiền thôi, có nghiêm trọng đến vậy không chứ?
- Khải, em có hiểu những gì anh nói không? - Anh nắm lấy vai cậu, lo lắng hỏi.
- Cái này... - Cậu phải hiểu cái gì nha?
- Em phải nghe lời anh. Việc này là muốn tốt cho em thôi.
- Anh Hạo Trạch... - Cấm cô kiếm tiền là muốn tốt cho cậu đó hả? Đây là cái đạo lý chết tiệt chui ở đâu ra?
- Khải ngoan, em nghe lời anh đi, sau này em sẽ hiểu.
- Em... - Cậu không cần không cần không cần. Cậu muốn kiếm tiền, muốn kiếm tiền cơ.
...
------------------------------------------------------------------
1.
Cạchhhh...
Vương dằn mạnh ly rượu xuống bàn, mặt mày cau có.
Tức chết anh. Cái tiểu yêu tinh đáng ghét kia lại dám giở trò đào mỏ với cả anh? Hừ, cũng không để ý xem anh là ai? Muốn kiếm tiền ít nhất cũng phải tìm anh trai anh chứ? Đúng là cái đồ không có lương tâm, vô nhân tính, siêu độc ác, xấu xa, đáng ghét...
- Ô, đây không phải cậu chủ nhỏ của công ty người mẫu đình đám ABC ư? - Bên tai vang lên tiếng nói đáng ghét cắt đứt mạch chửi rủa của Vương.
- ... - Liếc mắt một cái liền nhận ra người kia, Vương tức đến nổ đầu. Kẻ to gan lớn mật đó không ai khác chính là kẻ thù lâu năm của anh, Vương Húc. Nói cũng lạ, tên này rõ ràng là tên côn đồ nổi tiếng nhất cái vùng này, chuyên đi gây sự với con cháu những kẻ có tiền có thế để kiếm chác này nọ, thật khó tin là hắn vẫn còn có thể sống sót đến tận bây giờ. Nhưng có một điều anh không thể hiểu được là sao hắn ta lại đột nhiên nhằm vào anh? Anh không biết anh trai có bao nhiêu tiền, nhưng đoán chừng cùng lắm cũng chỉ coi như không đến nỗi nghèo khổ thiếu thốn mà thôi. Nhưng có vẻ cái tên nhóc này lại không nghĩ như vậy. Haizzz...
- Lâu rồi không gặp cậu vẫn ngạo mạn như vậy ha ha...
- Lần trước bị đánh còn chưa đủ thảm sao? Giờ lại muốn tiếp tục? - Vương khinh khỉnh lên tiếng.
- Cậu... cậu đừng tưởng có võ mà giỏi nha. Hôm nay tôi quyết không để cho cậu nguyên vẹn trở về. - Nói xong, Húc vẫy tay một cái, lập tức xung quanh xuất hiện thêm mấy chục người to con lực lưỡng.
- Cậu ăn nhầm thuốc chuột rồi? - Vương nhướn mày. - Gây sự với tôi thì cậu được lợi lộc gì? Cho dù cậu có đánh tôi đến chết đi sống lại thì sao? Cậu sẽ có cơm ăn ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro