Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

- Ha ha... Không phải thì thôi, cậu phản ứng mạnh vậy làm gì? Ha ha ha... để tôi rót rượu cho cậu nhé!?! Uống đi! Uống đi!! Uống rồi hạ hoả đi nha nha nha. - Quân cười gượng, trong lòng tự nhắc nhở mình: Tiểu yêu tinh đã dạy, làm người phải luyện được bản tính tiểu nhân, khi người ta giận thì nhất định phải xun xoe lấy lòng, mặc kệ mình có sai hay không. Hơn nữa, đây cũng là nhà người ta, ở địa bàn của người khác mà không cẩn thận thì chỉ có nước ngồi gặm dép.

---------------------------------------

2.

Vài hôm sau,

Tại văn phòng giám đốc công ti người mẫu nổi tiếng ABC,

Có hai con người nãy giờ cứ bày ra bộ mặt nhăn nhó hết thở ngắn lại than dài, giống như bị người ta quỵt nợ vậy.

- Tôi thấy cậu ta có vấn đề thật á. - Quân vuốt cằm phán.

- Tôi cũng nghĩ thế. Nếu không tại sao suốt 25 năm trời cậu ta chẳng thèm để mắt tới một người con gái nào? Cho dù cậu ta không phải gay thì cũng có xu hướng làm hoà thượng.

- Ây da, chuyện này đúng là nguy to rồi đây. Cậu ta gay, nhưng lại không chịu nhận mình là gay, vậy làm sao có thể nói rõ ràng với hai bác được? mà không nói rõ ràng thì cứ vài ngày cái lỗ tai của tôi lại bị đem ra xử lí một lần. Haizzz...

Tèng Teng Teng Teng...

- Trời ạ, không thiêng vậy chứ? - Quân trợn mắt nhìn chằm chằm cái điện thoại hiện lên hai chữ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia. Hằng giọng vài cái, hít sâu mấy hơi, lúc này mới dám nhấn nút nghe. - Cháu chào bác!

- Chuyện bác nhờ cháu thế nào rồi? Có phải đã thành công hay không? - Bà Thuỳ đi thẳng vào vấn đề.

- Ha ha... bác, bác cứ đùa. Chuyện này nếu mà đơn giản như vậy được? - Quân cười gượng gạo.

- Có gì đâu mà không đơn giản? Công việc của cháu không phải luôn gặp gỡ rất nhiều cô gái xinh đẹp hay sao? Cháu chỉ cần giới thiệu cho thằng Trạch nhà bác vài cô, sắp xếp cho chúng gặp nhau mấy lần để làm quen tìm hiểu là được. Tốt nhất là giới thiệu nhiều nhiều một chút để cái thằng khó tính khó nết kia nó chọn lựa cho thoải mái. Bác là bác không có kén chọn này nọ về xuất thân gia cảnh gì đâu, chỉ cần bọn nó cảm thấy hợp nhau là được rồi. Đấy, cháu thấy đấy, rất dễ dàng thôi mà? Bác có bắt cháu lao đầu vào nước sôi lửa bỏng gì đâu? - Bà Thuỳ bắt đầu ca bài ca muôn thuở.

- O.O - 'Bác à, thà bác bắt cháu cắm đầu vào chảo dầu còn dễ dàng hơn là đi tìm bạn gái cho cái thằng tâm sinh lí có xu hướng quái dị kia á.' Quân đau khổ nghĩ. - Nhưng mà cậu ta không chịu đi gặp thì cháu biết làm thế nào? Cháu cũng không đem dây thừng đến bắt trói cậu ta đem đi được.

- Đó cũng là một cách hay.

- U.U - 'Bác à, con trai bác có võ à nha.'

-
20251
Chương 1: Mò cua
Hoặc là cháu có thể lấy bừa một cái cớ nào đó hẹn nó ra ngoài. Miệng lưỡi cháu không phải là đệ nhị ư? Cháu phải biết tận dụng thế mạnh của bản thân chứ? Chỉ cần để bọn chúng gặp nhau là được rồi, những chuyện còn lại cứ để thằng nhóc kia tự lo đi.

- I.I - 'Bác à, cháu còn non dại lắm, làm sao dám bày mưu tính kế với con cáo non kia chứ?'

- Nói tóm lại là cháu nhất định phải giúp bác chuyện này, nếu không... - Bà Thuỳ hừ hừ vài tiếng đe doạ.

- Bác cứ bình tĩnh, đừng nóng đừng nóng. Nóng giận sẽ chóng già đó. - Quân nuốt khan, cười hề hề. - Cháu sẽ làm mà, sẽ làm mà, bác đừng nói gì với mẹ cháu nha.

- Ha ha... cháu tốt bụng đáng yêu như vậy, bác sao có thể nói gì đó với mẹ cháu được?

- W.W - 'Vậy ai là người cứ suốt ngày 'khen' cháu đào hoa, quen nhiều cô gái xinh đẹp dịu dàng với mẹ cháu khiến cái tai cháu sắp bị viêm vì nghe ca cải lương quá nhiều thế?' - Nhưng bác phải cho cháu thời gian. Bác cũng biết là Trạch rất kĩ tính mà.

- Được rồi, được rồi, bác cho cháu ba ngày. Nếu như lúc đó cháu vẫn chưa tìm ra cách nào khả thi thì...

- Cháu nhất định sẽ nghĩ ra cách mà.

Cạchhh...

Cúp điện thoại, Quân lau mồ hôi nhễ nhại trên trán. Không được không được, nhất định phải tìm cách, cứ thế này chắc anh sẽ chết sớm vì bị khủng hoảng tinh thần mất thôi.

- Vỹ, cậu phải giúp tôi. - Quân nắm chặt tay cái người đang nhịn cười đến đỏ bừng cả mặt kia, rưng rưng.

- E hèm... - Vỹ hắng giọng, cố đè nén cơn buồn cười, nói. - Chúng ta thử nghĩ cách giúp cậu ta quay trở về con đường chính đạo xem.

- Chính đạo? - 'Vậy ra cậu ta đang ở tà đạo à?'

- Dù sao cậu ta cũng chưa thích người đàn ông nào, có phải không?

- Không chừng cậu ta đã yêu thầm một trong hai chúng ta suốt bao năm qua cũng nên. - Quân cười quỷ dị.

- Cái đầu của cậu chỉ nghĩ lung tung là giỏi. - Vỹ liếc xéo Quân một cái. - Câu này thử để cho cậu ta nghe được xem, cái đầu của cậu đảm bảo không còn an toàn ở trên cổ được nữa đâu.

- Ha ha... cậu ta không ở đây nên tôi mới dám nói chứ?

- Hay là chúng ta đưa cậu ta đi gặp bác sĩ tâm lý? - Vỹ đề nghị.

- Hở!!? Bác sĩ tâm lý? - Trong đầu xoẹt qua một ý tưởng, Quân cười toe toét. - Tôi có 1 đứa em họ đang học khoa tâm lý ở Mỹ. Dù sao hiện tại cũng đang là kỳ nghỉ, để tôi gọi nó về đây giúp đỡ, thế nào?

- Có đáng tin không vậy? - Vỹ nhướn mày.

- Yên tâm yên tâm, nó mà đã ra tay thì đảm bảo lợn lành cũng thành lợn què... nhầm... lợn gì cũng thành heo hết.

- #u#

---------------------------------------

3.

Mỹ,

Vừa sáng ngày ra, trên con phố rộng lớn đã có hai người chăm chỉ chạy bộ rèn luyện sức khoẻ. Nhưng mà hình như có gì đó không đúng. Nếu là tập thể dục bình thường, sẽ không nên vừa chạy vừa hò hét loạn xạ thế kia chứ nhỉ?

Chạy phía sau là một người phụ nữ trung niên với thân hình hơi hơi đầy đặn quá mức một chút xíu, miệng không ngừng xì xà xì xồ gì đó, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Người bà ấy duổi theo là một chàng trai khoảng 20 tuổi, mái tóc hoe vàng được buộc túm đuôi ngực, không ngừng đung đưa theo chuyển động của cơ thể. Cậu có nước da trắng hồng, dáng người cao ráo, thân hình cân đối không kém gì người mẫu. Thậm chí khuôn mặt cũng xinh đẹp đáng yêu một cách hoàn hảo. Đôi mắt to tròn luôn sáng rỡ đảo quanh vô cùng sinh động. Chiếc mũi thẳng, gò má cao cùng đôi môi đỏ hồng xinh xắn. Cậu hẳn sẽ là người tình trong mộng của biết bao chàng trai nếu như... cậu không phải là con trai.

Đôi chân dài không ngừng tăng tốc lao về phía trước, chẳng bao lâu cậu đã trốn thoát được sự truy đuổi của người phụ nữ kia.

Nhìn ngó xung quanh một hồi, xác định mình đã an toàn, cậu mới bĩu môi lầm bầm.

Không phải cậu chỉ ngắm con cún con của bà ấy có một tí thôi sao, có cần phải đuổi tận giết tuyệt vậy không chứ? Ừ thì là do cậu không cẩn thận LỠ CHÂN giẫm phải đuôi con mèo bên cạnh khiến nó kêu toáng lên như bị chọc tiết, móng vuốt không may quệt 'nhẹ' qua con chó nhỏ, nhưng mà cậu cũng đã giúp nó xoa xoa rồi còn gì nữa? Còn có... đúng là cậu chẳng may LỠ TAY làm gãy mất một cái răng của con nhó nhỏ đáng thương, nhưng mà cậu cũng đã giúp nó nhặt trở lại rồi đấy thôi?

Người ta thường nói, có lỗi biết sửa là rất đáng khen, nhưng tại sao đến lượt cậu thì luôn luôn ngược lại chứ??????

'Mẹ mua cho em con heo đất í à í a...'

Đang thầm oán thán trong lòng thì điện thoại đổ chuông, cậu nhanh chóng bắt máy.

- Alo?

- Tiểu yêu tinh, em làm cái gì mà thở hồng hộc thế? Có phải bị ốm không? - Quân lo lắng, nhưng vừa nói xong đã muốn tự cắn vào lưỡi mình. Từ nhỏ đến lớn cái con heo này có bao giờ ốm đau gì đâu, khoẻ còn hơn cả con trâu í. Tuy thỉnh thoảng cậu bị thương chỗ này chỗ kia, nhưng tốc độ hồi phục luôn nhanh đến đến nỗi bác sĩ cũng phải chóng cả mặt.

- Em không sao, chỉ là... gặp một chút rắc rối. - Cậu cười ha ha. - Mà anh gọi cho em có chuyện gì thế?

- Hỏi thăm em một tí, tiện thể nhờ em chút chuyện đó mà. - Quân mở loa, đặt điện thoại xuống bàn. - Dạo này em sống thế nào?

- Huhu... anh nhắc đến em lại thấy thương tâm. Em trai anh bây giờ đã trở thành kẻ đáng thương nhất cái nước Mỹ này rồi. - Cậu đau khổ kêu gào.

- Làm sao thế? Có chuyện gì??

- Em bị bố mẹ đá ra khỏi nhà, đồng thời cắt tiền tiêu vặt, ngay đến việc làm thêm cũng mất luôn rồi.

- Tại sao? - Quân kinh ngạc. Cái thằng nhóc này không phải là bảo bối của chú dì ư? Từ nhỏ luôn được hưởng đãi ngộ của công chúa [àk vấn đề vì sao là công chúa mà hk phải hoàng tử thì mình có thể giải thích là có lẽ bạn ấy trời sinh đã là thụ], ăn uống đi lại đều có người lo toan chu đáo. Thậm chí người anh trai như anh đây muốn gặp cậu một lúc cũng phải thông qua sự cho phép của chú dì, sau đó lại phải đợi người quản gia sắp xếp địa điểm thời gian hợp lí. Có lúc anh đã nghĩ cậu thật sự là nàng công chúa xinh đẹp xa vời ấy. Ờ, đương nhiên, đấy là khi anh chưa trực tiếp gặp cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ