Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17

- Dẹp đi, 100 năm sau em cũng không tu được thành người lịch sự đâu. - Anh gạt tay.

- Anh nói cũng đúng. - Cậu gật gù, tay xoa xoa cằm vẻ trầm tư, đột nhiên hai tay đập bốp một cái rõ vang. - Anh Hạo Trạch, em quyết định rồi.

- Quyết định cái gì?

- Em chính thức thăng cấp cho anh từ cây vàng lên thành cây kim cương.

- @_@ - 'Tại sao cứ phải là 'cây' mới được?'

...

- Chị Tố Tố đáng yêu của em!!! - Mắt thấy anh đang bận 'tâm tình' với mấy vị quản lí, cậu mới dám len lén chuồn ra ngoài làm 'chính sự'.

- Đây đây đây, cụ tổ của tôi, em làm cái gì mà lắm đơn từ thế này hả? - Tố Tố mặt mày đen thui khệ nệ bê một chồng giấy cao ngất ngưởng đi tới.

- Oa... thật nhiều nha! - Cậu vui sướng nhảy cẫng lên, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy báu vật.

- Cái gì thế?

- Để lúc khác em sẽ nói với chị sau, hiện tại em phải về ngay, nếu không anh Hạo Trạch mà phát hiện em lẻn mất chắc chắn sẽ tức giận mây đen đầy đầu cho xem.

- Vậy còn đứng đó làm gì nữa, mau mau đi đi, đừng có làm liên luỵ đến chị à nha. - Vừa nghe đến Giám đốc đại nhân có nguy cơ bùng nổ, Tố Tố rất chi là 'nghĩa khí' xua tay đuổi cậu, cắp mông chạy thẳng. Phải biết bản năng sinh tồn của con người rất là cao.

...

Cạchhhh...

Cậu rón rén mở cửa, lại rón rén bước vào, tiếp theo rón rén đặt chồng giấy xuống bàn, mệt đến thở không ra hơi. Thật nặng quá! Không ngừ cây kim cương của cậu lại có sức hút lớn như vậy. Ây da... xem ra những tháng ngày tuyển tú nữ sẽ rất là thú vị ha ha ha...

- Cái gì vậy? - Anh nghiêng đầu nhìn cậu, trong lòng dấy lên một dự cảm không tốt.

Mấy vị quản lí cũng nhanh chóng làm y chang, toàn bộ năm, sáu cặp mắt nhìn cậu chằm chằm như nhìn tội phạm nguy hiểm.

- Đơn đăng ký tham gia tuyển bạn gái.

- ... - Cậu vừa dứt lời, trong phòng liền xuất hiện mấy con nai vàng ngơ ngác và một cục than khét lẹt.

- Ha ha... mọi người cứ tiếp tục tâm sự đi, không cần để ý đến em đâu mà.

- ... - Chỉ trong tích tắc, mấy chú nai bé bỏng của chúng ta đã bị một mồi lửa thiêu rụi, nhập bọn với than đại nhân.

...

Hì hục suốt mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc cậu cũng phân loại xong chồng đơn đăng ký cao bằng thân người này.

Nhìn thành quả lao động của mình, cậu hài lòng nở nụ cười.

Thiên kim dịu dàng cao quý...

Cô bé ngoan ngoãn đáng yêu...

Phụ nữ trưởng thành quyến rũ...

Tiểu thư lạnh lùng kiêu kì...

Cô gái mạnh mẽ quyết đoán...

...

Ôi chao ôi, nhìn cả rừng mĩ nữ thuộc đủ các thể loại chủng tộc thế này, đến cậu còn vui sướng rạo rực nữa là cây kim cương? Ha ha ha... Cậu đúng là thiên tài!!

- Khải! - Nãy giờ anh chống cằm ngồi nhìn cậu, bỗng nhiên bị nụ cười kì dị của cậu làm cho dựng hết cả lông tơ trên người, đành mở miệng. - Em đói chưa?

- A? - Cậu giật mình, liếc liếc cái đồng hồ ở góc tường mới phát hiện đã đến giờ nghỉ trưa, liền đứng bật dậy. - Đi, chúng ta đi ăn thôi!

- Em muốn ăn gì?

- Cơm sườn, ừm... anh trả. - Cậu chạy đến nắm tay anh tung tăng đi ra ngoài, hai mắt toả sáng.

- O.O - Anh thiếu chút nữa tức hộc máu. Không phải vì cậu đòi ăn cơm sườn, càng không phải vì cậu bắt anh trả tiền. Những điều này anh cũng đã quá quen thuộc rồi. Vấn đề ở đây chính là... không lâu trước đó cậu còn chăm chú nghiền ngẫm một đống đơn từ của các cô gái muốn cùng anh hẹn hò, giờ lại vô tư nắm tay anh dung dăng dung dẻ đi trong công ti? Cậu rốt cuộc có đầu óc không vậy? Cho dù có đầu óc, cũng chắc chắn không chứa được thứ gì tốt đẹp.

- Anh làm gì nhìn em ghê vậy? - Cậu chớp mắt vô tội hỏi.

- Không có gì. - Anh hít sâu vài hơi, kéo cậu đi nhanh vào thang máy. Hơi sức cùng cậu nhóc óc heo này lằng nhằng thà dùng để ăn còn hơn.

...

Mẹ mua cho em con heo đất í a í a

- Alo? - Cậu một tay vẫn cầm thìa xúc cơm đều đều, một tay lôi điện thoại trong túi ra, không thèm nhìn đã trả lời.

- Em là Chu Khải phải không?

- Đúng vậy. Còn anh là ma hay là quỷ?

- @@ - Người bên đầu dây ngây người.

- >.< - Còn người ngồi đối diện thiếu chút ngất xỉu vì phong cách nói chuyện với người lạ của cậu. Cậu nhóc này, thật sự cần phải dạy dỗ lại a. Có điều... anh đủ bản lĩnh sao?

- Đợi một chút, giọng nói này... Anh là Ngô Minh Vỹ cõ đúng không? - Cậu gõ cái thìa boong một tiếng, kích động la to.

- Thật vinh dự vì em vẫn còn nhớ tên anh. - Vỹ lau mồ hôi, quyết định trước khi bị cậu chọc cho tức chết phải đi thẳng vào vấn đề. - Anh có thằng em trai vô cùng nghịch ngợm. Cả ngày ngoài phá phách thì cũng chỉ biết bắt nạt người khác. Cho nên anh muốn nhờ em dạy dỗ lại nó.

- Nhờ? - Cậu cao giọng.

- Em yên tâm, anh sẽ không bạc đãi em.

- Tốt. - Cậu vui vẻ gật đầu. Ha ha ha... lại có thêm một nguồn thu béo bở nữa rồi. Chu Khải cậu đúng là thiên tài! - Thằng nhóc kia có đẹp trai không? Bao nhiêu tuổi?

- Nó năm nay 17, còn chuyện kia... - 'Không phải em nên hỏi tính cách nhâm phẩm của nó trước ư?'

- À anh Minh Vỹ ạ, mặc dù anh nói là sẽ không bạc đãi em, nhưng em cũng không thể tự bạc đãi đôi mắt của mình được. - Cậu là một con người vô cùng yêu bản thân đó. Chuyện có hại cho mình trước nay cậu chưa bao giờ CHỦ ĐỘNG làm.

- Anh sẽ gửi ảnh của nó cho em, em xem rồi từ từ quyết định, có được không?

- Được. - 'Chả được quá đi chứ.' Có điều... - Không phải chỉ là nghịch ngợm chút thôi sao? Có cậu nhóc mới lớn nào mà không thích phá phách chứ?

- Nhưng mà thỉnh thoảng nó lại có biểu hiện rất lạ.

- Kiểu như thế nào? - Cậu bắt đầu có hứng thú rồi nha. Trẻ tuổi, nhà có tiền, tướng mạo... ừm... cái này còn cần xem xét. Nói chung là rất có tiềm năng trở thành mục tiêu sàm sỡ tiếp theo của cậu.

- Nói một chút về hoàn cảnh gia đình nhé! Mẹ bọn anh mất khi nó mới 5 tuổi, sau đó bố liền lấy vợ mới, không quan tâm đến bọn anh nữa. Cũng may có gia đình Quân và Trạch giúp đỡ nên bọn anh mới có thể được ăn học tử tế. Anh thường ngày rất bận rộn, không có thời gian để ý chăm nom nó như những người anh trai bình thường, cho nên nó cũng quen giữ thái độ trầm mặc trước mặt anh. Chỉ có điều... thỉnh thoảng nó sẽ lên cơn nổi giận với anh mà chẳng rõ lí do. Đáng sợ hơn chính là... có một ngày nó đột nhiên xông tới ôm lấy chân anh, dùng giọng nói tha thiết gọi 'Anh trai!', còn nhìn anh bằng ánh mắt như cún con bị bỏ rơi khiến anh sợ đến toàn thân run lẩy bẩy. Em nói xem, có phải nó có vấn đề gì về tâm thần hay không?

- ... - Cậu nghe đến xuất thần, thậm chí một tiếng ừ hử cũng không có.

- Khải!?? Em còn đó không? Chu Khải!!!?

- Em ở đây. - Cậu cười ha ha, tự tin vỗ ngực cam đoan. - Anh cứ giao nhóc đó cho em, dưới sự chữa chạy của em, đảm bảo người cũng thành heo.

- W-W

Vậy là tương lai của Ngô Minh Vương bé bỏng cứ thế bị anh trai mình ném vào trong tay ác ma.

Mà cái người sắp gặp đại nạn kia cũng không hề hay biết gì, vẫn thoải mái nằm trên giường ngủ say.

---------------------------------------

2.

Cúp máy xong, cậu tiếp tục ăn cơm, hào hứng vạn phần.

- Vỹ nói gì với em? - Nhìn vẻ mặt không mấy tốt đẹp của cậu, da đầu anh run lên từng chặp. Chỉ biết cậu nhất định lại nghĩ ra ý tưởng kì quái gì rồi.

- À, anh ấy muốn em đến dạy dỗ lại tiểu quỷ nhà anh ấy đó mà. - Cậu vừa nói vừa không quên càn quét đĩa cơm của mình.

- Tiểu quỷ? Ngô Minh Vương? - Anh nhíu mày, sắc mặt thoắt cái trở nên vô cùng khó coi. Này, tên kia rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì thế hả? Để hai kẻ 'bình thường' này ở cùng một chỗ thì thế giới này... chậc chậc... anh phải sắp xếp thời gian đi chùa dâng hương mới được.

- Tiểu mĩ nam kia tên là Ngô Minh Vương ư?

- Mĩ nam... mĩ nam.. em không thể nghĩ được cái gì khác ngoài tiền và mĩ nam à? - Anh tức giận đùng đùng.... là ai đã dạy cậu thành ra cái dạng này chứ?

- Anh yên tâm, em sẽ không quên nhiệm vụ trọng đại của mình đâu. - Cậu ngây người một lúc, bỗng nở nụ cười kì dị, nháy nháy mắt. - Đảm bảo anh sẽ có người bạn gái như ý.

- Chu Khải! - Anh tức đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt cậu, đây lại là một biểu cảm hoàn toàn khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ