Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap15: Tết.

Ngày.....tháng........năm. Dần dần trôi đi...

Ngày.......tháng........năm. Chẳng kịp nhìn lại quá khứ...

Thời gian cứ thế trôi như thoi đưa, chẳng thể ngờ được cô đã sống ở nơi thị thành này ngót nửa năm. Thời gian đi qua cho An biết bao trải nghiệm vui, buồn, mệt mỏi, hạnh phúc và cả những cảm xúc lạ mà cô chẳng thể giải thích rõ ràng.

Hôm nay, ngày mà mọi người vẫn thường ra chợ mua cá chép vàng, mua giày mũ giấy. Quyên với An cũng chẳng ngoại lệ, cô công chúa nhỏ như đứa trẻ lên ba nhìn mọi thứ với ánh mắt tò mò. Có ai tin được những người giàu có lại sống cái cuộc sống tẻ nhạt, đơn độc giữa cuộc đời đa màu sắc này. An từng mong gia đình mình có chút khá giả nhưng nếu đổi lại cô không được sống một cách đúng nghĩa mà chỉ như những sinh vật trên tái đất tồn tại theo chu kỳ thì thà có cuộc sống khổ cực còn tốt hơn rất nhiều.

-An ơi, đây là cái gì vậy?

-Đây là mũ với áo của ông công ông táo.

-Mua cái này làm chi?

-Để thắp hương xong mình đốt đi cho ông táo lên chầu trời.

Quyên gật nhẹ cái đầu như đã hiểu, cô còn hỏi An rất nhiều thứ, có những cái đơn giản như lá dong, như ống giang,....

-Quyên này, những năm trước vào dịp tết Quyên với cậu Phong thường làm gì?

-Đi bar hoặc ra nước ngoài du lịch. Đúng là sống mười sáu năm rồi Quyên mới biết Tết có nhiều cái hay đến vậy á. Mà An không về quê ăn Tết hả?

Bé Leo nói như đó là chuyện bình thường vậy, sao người giàu lại thiếu thốn tình cảm thế chứ.

-Không An ở lại kiếm tiền.

- Quyên biết thừa An sợ Quyên với oppa buồn nên ở lại rồi. An giờ là người thân của gia đình Quyên, An phải hứa không được bỏ mặc Quyên như bố mẹ, nha.

Lời nói vô tư của cô công chúa làm mắt An mờ đi, một giọt nước long lanh nhẹ xượt trên khuôn mặt nhỏ.  An nở nụ cười méo mó gật đầu cái chắc nịch. Nhìn An như vậy làm Quyên cũng bật khóc theo, vậy là hai con hâm cứ vậy mà ôm nhau vừa khóc vừa cười dạo bước khắp khu chợ phiên.

Lòng vòng một hồi An cũng sắm sửa tạm tạm, Tết này cô không về, thôi thì gọi điện về báo vậy:

-Quyên cho An mượn điện thoại gọi về cho gia đình cái, năm hết tết đến mà không báo về tin nào An sợ bố mẹ lo.

-Đây, mà An cũng mua cái điện thoại mà dùng chứ cứ mượn thế này cũng không tiện.

-Đợi bao giờ An giàu sẽ tính sau. Alô chị Mai ạ, cho em gặp mẹ cái nào.

-Alô An hả con!!

-Con đây mẹ, bố mẹ ở nhà thế nào rồi ạ, mẹ này Tết con làm thêm nên không về được bố mẹ ăn Tết một mình nha, số tiền con giửi về có đủ chi tiêu không ạ?

Lúc đầu giọng mẹ  An vui vẻ bao nhiêu thì giờ lại buồn bấy nhiêu, bà dặn cô giữ sức khỏe rồi cúp máy. Thật ra cô không dám về nhà, mẹ cô yêu thích biết bao mái tóc dài ấy giờ mất hút An sợ mẹ buồn rồi lại nghĩ lung tung.

Xe chạy gần đến khu biệt thự An phải dặn đi dặn lại với Quyên.

"Lúc này tớ là Nam cấm có gọi nhầm đấy biết chưa."

-Nhưng mà......chả nhẽ mình giấu mãi được, hay cứ nói ra Quyên bảo kê cho.

"Có nhiều chuyện không đơn giản như Quyên nghĩ đâu, ít nhất thì bây giờ thời cơ chưa thích hợp, nha"

-Chẹp chẹp...biết rồi, khổ lắm, nói mãi.

Quyên nào đâu có biết cô từng tắm táp cho cậu bao nhiêu ngày, những cái cần nhìn cũng nhìn rồi, cả những cái không thể nhìn cô cũng đâu bỏ xót. Rồi bao nhiêu cái tật xấu của cậu nữa, gi gỉ gì gi cái gì cô cũng biết hết cả, giờ bảo cô là con gái thì.... Một là cậu nhảy sông tự tử, hai là cậu róc thịt chặt xương của cô đem nấu bí. Không được, có chết cũng không được nói.

Năm ngày trôi qua...

Phiên chợ cuối năm đông vui là thế nhưng cũng chỉ có cô và Quyên tham gia thôi.

Chả là mấy bữa trước cúng bái xong Phong thiếu nhà cô cứ tranh phần đi thả cá thế mà chẳng biết đi đứng ra sao nữa, cô vừa quay đi một cái đã rơi tõm xuống hồ rồi, Quyên cứ trêu cậu tiếc cá nên bắt lại, cậu ức lắm hay sao í về cảm cúm luôn. Hôm nay có cậu thì tốt, cậu to khỏe thế bỏ ở nhà có phí không, mang đi làm bốc vác thì phải biết.

Vậy là lại một cái Tết tuyệt vời nữa lại đến, vui thì nhiều nhưng mệt cũng chẳng ít. An lần đầu thấy ức vì không thể nói, tay gói bánh ướt như thế mà vẫn phải cầm bút viết để chỉ đạo hai con heo rừng kia.

Cái gì cũng không biết, thi nhau mà hỏi khiến cô phát bực, có lúc còn cãi nhau cơ nhưng vất vả mấy rồi cũng qua, chiều ba mươi tết, ba mống một nam một nữ một trong nữ ngoài nam hì hục luộc bánh trưng.

"Bánh trưng được rồi mau vớt ra đem đi ép, cậu vào nhà đem con gà thắp hương chưa, nhanh nhanh mình còn xem táo quân với đi đón giao thừa nữa."

Bé Leo lúc nào cũng tươi tỉnh phơi phới thế mà trải qua mấy hôm giờ bơ phờ, vật vờ:

-Nam này bánh trưng cái kiểu gì mà luộc từ sáng sớm đến giờ mới xong, Tết vui nhưng mệt muốn chết Quyên không mở nổi mắt nữa rồi.

-Thật đấy Nam ạ, anh cũng thấy rã dời cả chân tay đây này, hay mình đi ngủ đi rồi năm sau sẽ đón giao thừa cũng được mà.

"Không được, tôi đi làm hai cốc cà phê, cậu với Quyên phải thức qua mười hai giờ mới thôi, sao thức đêm trong bar thì tốt thế."

-Cái thằng này, mày....

-Thôi thôi em xin, Nam vào pha đi, anh em mình chuẩn bị bao nhiêu ngày rồi chả nhẽ lúc này lại bỏ cuộc.

Phong thấy cũng đúng nên thôi, dọa là dọa thế thôi chứ cậu cũng chả lỡ đánh, nó bảo Tết là lúc phải đẹp nhất, không được làm mặt bị thương. Nó trắng thế, béo thế mà bị bầm mặt, nói thật cậu nhìn cũng thấy xót.

Lần đầu tiên hai thanh niên sống ảo xem táo quân, tiếng cười không ngớt, hết chương trình mà hai thánh ấy tiếc hùi tiếc hụt, bảo năm sau có chết cũng phải thức xem. Cô bảo xem giao thừa còn thích hơn, nghe vậy chàng và nàng hứng lắm.

11.45 p.m...

Cậu lái xe đưa "cả nhà" ra hồ Hoàn Kiếm đón giao thừa, người ở đây chật như nêm. Phong với Quyên thấy ngột đòi bỏ về, cô khuyên kinh lắm chàng và nàng mới chịu ở thêm năm phút nữa. Nhì nhằng một lúc thì thấy mọi người đếm ngược:

-5.....4......3........2......1.....

-CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!!!!!!!

Chíuuuuuuuuu............. Bụp..........Bụp Bụp........

"Chúc mừng năm mới cậu và Quyên, chúc hai người năm sau luôn khỏe mạnh, xinh đẹp, học thật giỏi thật giỏi nha"

Phong và Quyên ngơ như con nai tơ, cái cảm giác ngột ngạt khó chịu lúc nãy bay đâu mất. Cảm xúc bây giờ nó lạ lắm, phút giao thời thật đặc biệt, mọi người chúc tụng nhau, chia sẻ với nhau. Cuộc sống muôn màu sắc, đầy ý nghĩa mà giáo viên văn thường dạy là như vậy sao.

Nó.... Nó thật đẹp!!

Pháo hoa bắn rực rỡ thế này mà không selfie thì phí ba đứa chụp rất nhiều ảnh, cái nào cũng đẹp.

Năm cũ ơi.......

Tạm biệt........

....................................

Những buồn phiền.........

Đi cùng năm cũ nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro