Chương 2.1:
Thực ra bác sĩ Vạn Tuế không hề " ái" chút nào, dáng người cao dong dỏng, khôi ngô tuấn tú, da dẻ trắng trẻo. Mới nhìn qua thì thấy rất điềm đạm, nho nhã. Lần đầu tiên gặp anh ở phòng khách, Đạm Dung còn cảm thấy hoa hết mắt, cứ tưởng mình đang diện kiến thiên thần. Nhưng khi nhìn vào mắt anh, cô lập tức cảm nhận được sự giá lạnh trong anh nhìn.
Tiếc cho khuôn mặt điển trai đó, nếu nụ cười luôn nở trên môi, ánh mắt ấm áp thêm chút nữa thì sẽ tuyệt vời biết bao.
" Cô đã ngắm đủ chưa?" Vạn Tuế nheo mắt, nét mặt thể hiện rõ vẻ không vui. Đàn bà thật là phức tạp, nếu Dư Thái Quân khô sống chết cam đoan cô nàng là một người có năng lực thì còn lâu anh mới chấp nhận một nhóc tì nhìn như chưa hết tuổi dậy thì làm thiết kế cho ngôi nhà của anh.
Đạm Dung giấu ánh mắt dò đoán, cuối cùng xác định anh chàng khôn phải là một tác phẩm nghệ thuật. Thực ra tác phẩm nghệ thuật vẫn dễ thương hơn, mặc dù cũng lạnh giá, nhưng ít nhất không có bộ mặt coi thường người khác như thế. " Ngắm đủ rồi, cảm ơn anh đã tạo điều kiện để được thưởng thức." Cô mỉm cười vs vẻ biết lỗi rồi ngồi ngay xuống chiếc ghế bên cạnh anh ta.
Giờ thì đến lượt Vạn Tuế liếc cô từ đầu đến chân, mái tóc ngắn ngủn ốp sát vào khuôn mặt khá nhợt nhạt, vừa nhìn đã biết ăn uống thiếu chất. Người thì khô và lép kẹp, nhìn từ trên xuống dưới, ngoài hai chữ" bình thường" ra, không tìm được từ nào hay hơn để miêu tả. Mẫu người này, đi trên phố khua tay cũng túm được mấy mống, thật sự anh rất nghi ngờ về năng lực làm việc của cô ta. Tuy nhiên, cô ta cũng có đôi tay khá đẹp, mười ngón tay thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng. Nhìn dịch lên trên phía cằm, ờ, sắc môi không tồi, rất khỏe mạnh, sống mũi thẳng, quầng mắt hơi thâm, nhưng đôi mắt có hồn.
Đôi mắt ? Vạn Tuế giật mình khi chạm vào ánh mắt cười cười đầy vẻ châm chọc của cô.
" Anh ngắm đủ chưa?"
Không ngờ cô nàng lại trả đũa anh bằng cách bê nguyên xi câu anh ban nãy ra hỏi, Vạn Tuế bối rối thu mắt về, nét mặt lộ rõ vẻ ngại ngùng. Anh làm sao vậy? Tự nhiên lại nhìn cô nàng một cách trắng trợn như vậy.
" Bác sĩ Vạn, chúng ta bắt đầu nhé, tôi là Đạm Dung, chắc là giám đốc Dư Thái Quân đã nói trước vs anh rồi. Không biết bác sĩ Vạn có ý tưởng gì cho ngôi nhà của anh hay khôn?" Đạm Dung không bỏ lỡ những biến đổi trên nét mặt Vạn Tuế , nhưng sắc mặt cô không hề thay đổi, mà chỉ thản nhiên đưa câu chuyện trở về vs chủ đề chính. Cô sẽ không tự tin đến mức cho rằng đối phương có thiện cảm vs cô, tối nay, nếu nắm bắt được những thông tin mà anh ta cần đã được coi là hoàn thành nhiệm vụ rồi.
"Nhà? Ở thoải mái là được." Vạn Tuế cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vô cảm của mình.
" Ok." Thực ra những câu trả lời kiểu này rất chung chung, nhưng hầu hết khách hàng đều như vậy. " Anh có ấn tượng vs phong cách nào không? Cả gam màu nữa?"
" Không, đơn giản một chút là được."
" Vậy cứ theo phong cách thời thượng nhé." Đạm Dung cầm bút ghi lại.
" Không nhất thiết phải thời thượng, tôi không theo đuổi cái đó đâu, miễn sao ở được là được." Vạn Tuế bắt chân chữ ngũ, tay gõ nhẹ trên bàn.
Nếu chưa bao giờ được va chạm vs đủ mọi đối tượng khách hàng thì chắc Đạm Dung sẽ nghĩ là Vạn Tuế đang cố tình gây khó dễ cho cô. Về cơ bản, rất nhiều người khi bàn đến vấn đề trang trí nội thất, đều không biết mình thích cái gì, gặp đối tượng này là phiền phức nhất, vì họ không nói ra được những điều họ nghĩ, giả dụ anh đoán sai sở thích của họ, thì như mất toi công sức.
Đạm Dung mở laptop và lấy một số mẫu nhà mà trước đây côn ty đã từng làm rồi đẩy laptop san cho Vạn Tuế xem: " Bác sĩ Vạn, anh thử xem một số mẫu mà chúng tôi đã từng làm, như thế sẽ dễ biết cái mà anh thích hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro