Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 27

CHƯƠNG 27

Sân thượng có lẽ là nơi yên tĩnh nhất hiện giờ. Nó đã lên đây từ lúc bước ra khỏi cái căn-tin đó. Mọi người ko tin nó cũng ko sao. Nhưng ngay cả hắn - người được biết đến là bạn trai của nó cũng ko tin nó. Đứng trước mặt mọi người mà bênh vực cho người khác. Đúng là có những chuyện thật nực cười. Khẽ nhếch môi , khép hờ mắt. Những chuyện nó ko muốn nghĩ đến lại tiếp tục lớn vỡn quanh đầu nó, khiến nó cảm thấy khó chịu.
Cạch....
Tiếng cửa sân thượng bật mở. Nhưng lại ko hề có tiếng bước chân.
"Nơi này đã hết yên tĩnh. Muốn tìm một chỗ đúng là khó thật."
khó chịu xoay người lại định đi xuống dưới. Nhưng nó ko ngờ người ko muốn gặp lại đụng mặt ở đây. Thì ra nó ko hề nghe tiếng bước chân là vì, hắn trông thấy nó nên ko muốn đi tiếp. Khuôn mặt lạnh tanh, chỉ lướt nhìn qua hắn rồi ko để ý nữa tiếp tục ý định đi xuống dưới. Nhưng bước được vài bước thì đột nhiên hắn lên tiếng:
-" Cậu cũng ở đây sao?" Hăn cảm thấy ngại ngùng.
-"....." Nó ko hề có ý định mở miệng nên tiếp tục bước đi.
-" Có thể nói chuyện một chút ko?" Hắn lại tiếp tục hỏi.
Lúc này nó mới đứng lại. Nhìn cậu nở nụ cười nhạt :
-" Tôi và cậu có gì để nói sao?".
-" Có chứ! Tôi muốn hỏi cậu chuyện lúc nãy rốt cuộc là sao?". Hắn gấp gáp hỏi như sợ nó đi mất.
Lúc này hắn mong muốn có thể nhận được một cậu giải thích của nó hoặc một lời phủ định của nó. Nếu nó nói cậu nhất định sẽ tin.
-" Cậu nghĩ sao?". Nó ko hề trả lời mà hỏi ngược lại hắn. Cậu nói làm cho hắn đứng hình.
Rốt cuộc hắn cũng ko hề tin tưởng nó. Thật là sai lầm khi nó phá vỡ luật lệ do nó đặt ra. Là ko tin tưởng ai khác ngoài người thân của nó. Cuối cùng cái nó nhận được chỉ có vậy.
-" Thật sự.... Là cậu làm sao?". Sao một lúc hắn mới lên tiếng.
Nó chỉ nở nụ cười nhạt. Người ta đã ko tin mình thì ko cần phí sức để giải thích.
Nhìn nó cười như vậy càng khiến hắn tin tưởng là nó làm. Kích động bước đến nắm chặt vai nó. Cậu dùng sức khiến nó cảm thấy hơi đau.
-" Tại sao cậu lại làm vậy? Sam là em họ của tớ đó!". Hắn hét vào mặt nó.
Dù đau nhưng mặt nó vẫn ko biến sắc. Nở nụ cười khinh khỉnh nhìn hắn nó chỉ thốt ra một từ:
-" Thích!".
Bốp....
Khuôn mặt nó lệch hẳn sang một bên. Khoé môi bật cả máu. Hắn vừa đánh nó!
Hắn bàn tay run run. Hắn vừa làm gì vậy? Bàn tay hắn vẫn còn cảm thấy nóng rát. Chỉ vì kìm chế ko được mà hắn vừa tổn thương nó. Vừa tát nó một cái.
Nhìn khuôn mặt lạnh tanh của nó. Hắn đưa tay ra định sờ mặt nó xem có sao ko:
-" Tớ... Tớ... Xin lỗi.....cậu có sa....".
-" Ko cần!".
Nó gạt tay hắn ra. Lạnh lùng nói. Đây là lần đầu tiên có người dám đánh nó. Mà ko! Từ khi đến trường này đây là lần thứ hai mới đúng. Lạnh lùng nhìn hắn.vì cô ta mà hắn ra tay với nó. Mọi chuyện xem như đã chấm dứt.
-" Tớ xin lô...".
-" Xem như tôi đã trả nợ cho cậu . Bây giờ ko ai nợ ai. Chuyện tôi và cậu chấm dứt ở đây!". Nó cắt ngang lời hắn lạnh lùng tuyên bố.
Hắn ngước khuôn mặt ngạc nhiên lên nhìn nó. Nhưng ko nhận được ánh mắt nào từ nó. Gạt hắn sang một bên nó bước xuống và khuất dần sau cầu thang. Chỉ còn mình hắn đứng đây. Nhìn lại lòng bàn tay vẫn còn hơi rát bỏng của mình.
Những chuyện vừa xảy ra đều là thật! Hắn thực sự vừa đánh nó! Thế là mọi chuyện đã hết! Đã kết thúc thật rồi. Ko thể cứu vãn được nữa.
Hắn ngồi phịch xuống đất, úp mặt vào đầu gối, bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay cắm vào da thịt đến bật máu. Hắn thật sự hận chính mình. Chỉ vì kìm chế ko được mà lại đánh nó.
Ko được! Hắn ko thể để mọi chuyện kết thúc như thế này! Hắn nhất định phải xin lỗi nó!
*******
Ào...ào....
Sau khi rời khỏi sân thượng nó đi thẳng ào nhà vệ sinh. Sau đó xả nước và tạt thẳng vào mặt mình. Ngước mặt nhìn lên tấm kính trước mặt. Những giọt nước đua nhau chảy trên mặt nó và rớt xuống, những sợi tóc vì nước mà bết dính vào mặt. Vết bàn tay vẫn còn, khuôn mặt trắng trẻo của nó lại càng dễ nhìn hơn. Nơi đó từ từ sưng lên . Nó lại ko hề cảm thấy đau. Nó lại thấy nực cười hơn. Lần đầu tiên nó thê thảm như thế này. Ko sao xem như từ nay nó với hắn ko còn nợ nần gì cả. Cứ như hai đường thẳng song song ko chạm vào nhau là được. Đây xem như là một bài học đắt giá dành cho nó.
Nhưng bây giờ nó ko thể vào lớp với bộ dạng này. Thế nào Mun cũng hỏi cho xem. Nghĩ vậy nó liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mun:" Về trước! Có gì xin cô dùm.". Bỏ điện thoại vào túi nó đi thẳng ra cổng trường sau đó lại lấy điện thoại gọi cho tài xế đến đưa mình về.
******
Hắn sau khi quyết định liền nhanh chóng chạy về lớp. Lớp cũng đã bắt đầu tiết học rồi. Nhưng hắn ko hề thấy nó đâu. Chỉ thấy Mun đang ngồi nói chuyện với Zen thôi. Ko cần chào hỏi cô giáo đang dạy hắn chạy nhanh đến chỗ Mun hấp tấp hỏi:
-" Zoi đâu rồi Mun?".
-" À... Nó xin về rồi. Tớ còn tưởng là đi với cậu chứ!". Mun hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trả lời .
Hắn ko nói gì nữa ủ rũ về chỗ ngồi, nằm úp mặt xuống bàn. Cả lớp ai cũng nhìn hắn với ánh mắt lạ lùng. Đây là lần đầu tiên hắn như vậy.
Sam ngồi đó nhìn hắn như vậy cũng có chút buồn bực. Người hắn hỏi đầu tiên ko phải là nhỏ mà lại là nó. Nhưng ko sao! Hắn sẽ phải nhanh chóng trở về với nhỏ thôi. Sẽ là một ngày ko xa.

Mun vừa về đến nhà đã ko thấy nó đâu. Nhỏ nghĩ chắc nó đang ở trên phòng. Hôm nay ko hiểu có chuyện gì mà nó lại về sớm như vậy. Thường ngày cho dù có chán nó cũng ko có xin về. Hôm nay lại lạ như vậy. Ko chỉ có nó mà ngay cả Kan cũng vậy. Ai gọi gì cũng ko trả lời.
Thôi ko suy nghĩ nữa Mun chạy ngay lên phòng nó gõ cửa.
-" Zoi! Có trong đó ko?".
-" ...... Chuyện gì?". Sau một lúc mới có tiếng trả lời.
-" À.... Tối nay chúng ta đến bar chơi đi. Lâu rồi ko gặp thằng Jin .".
-" Mấy giờ?".
-" 8h30!"
-" Ừ!"
Nghe được câu trả lời của nó Mun vui vẻ đi về phòng. Nó ở trong phòng nằm trên giường suy nghĩ. Nó cũng phải đi thay đổi ko khí thôi. Sờ lại trên mặt đã hết sưng đỏ, dấu tay cũng ko còn. Mun sẽ ko phát hiện đâu.
******
Đúng 8h15 nó cùng Mun chạy xe mô tô đến bar. Sao khi dựng xe dưới bãi đậu nó và Mun tiếng vào trong. Khuôn mặt nó lạnh tanh bước vào, còn Mun thì hớn hở mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm cái gì.
-" Mun ! Zoi! Ở đây!".
Theo tiếng gọi nó và Mun nhìn về phía đó. Nó liền phát hiện người ko- muốn- gặp- nhất. Zen ngồi trong cái bàn mà mọi người thường ngồi mà vẫy tay. Bên cạnh còn có hắn và... Sam. Liếc qua một cái thật sự nó ko muốn ngồi ở đó. Nhưng ý định của nó chưa kịp thực hiện thì đã bị Mun kéo tới đó. Mun vui vẻ nhìn mọi người chào:
-" Chào mọi người! Đến lâu chưa?".
-" Cũng ko lâu lắm ngồi đi!" Zen cũng vui vẻ nói lại rồi ngồi dạt sang một bên chừa một khoảng trống cho Mun ngồi cạnh mình. Nó vẫn đứng đó bây giờ chỉ còn một chỗ trống cạnh hắn nó ko muốn ngồi đó liền nhanh chóng ngồi ngay cạnh Mun khiến một người phải ngồi sát vào nhau chút nữa. Ai cũng thấy lạ vì sao nó ko ngồi cạnh hắn? 2 người ko phải đang quen nhau sao? Nhưng những câu hổi nhanh chóng bị gạt sang khi phục vụ đem rượu ra và Jin cũng theo sau đó.
Hắn cứ ngồi đó im lặng nhìn theo nó. Thật sự hắn muốn bắt chuyện với nó nhưng ko sao mở miệng được. Với lại Sam cứ như bám dính vào hắn ko hề cho hắn có cơ hội bắt chuyện. Mọi người nói chuyện vui vẻ ko ai để ý đến Sam cả khiến nhỏ cảm thấy bực bội. Họ xem nhỏ như là người vô hình vậy.
Nhưng ánh mắt nhỏ chợt sáng lên. Như nghĩ ra được gì đó nhỏ nhanh chóng nói.
-" Hết rượu rồi! Chúng ta kêu thêm đi.".
Jin vui vẻ gọi vào trong kêu bồi bàn đem rượu ra . Ko lâu sao bồi bàn bê rượu ra đặt cạnh nó. Sam liền nhanh chóng nhờ nó:
-" Cậu có thể chuyền dùm mình một ly ko?".
Liếc nhìn cô ta nó ko trả lời , chỉ cầm ly rượu lên đưa cho Sam. Khi ly rượu nó chắc chắn là đã trao tận tay Sam thì nó thu tay về. Nhưng đột nhiên
Xoảng...
Chiếc ly rơi xuống đất vở tan tành. Rượu bắn tung té. Trong lúc mọi người còn ngạc nhiên nhìn chiếc ly thì Sam nhanh chóng cuối người vẻ mặt hoảng sợ:
-" Em xin lỗi! Em vô ý quá".
Giả vờ nhặt những mãnh vỡ thủy tinh. Tay nhỏ vô tình bị thủy tinh cắt trúng và ứa máu. Hắn thấy vậy nhanh chóng cầm tay nhỏ cho vào miệng mình để cầm máu. Mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng thì hắn đột nhiên ngước mặt dậy mà quát nó:
-" Zoi! Cô đừng có quá đáng! Ko muốn làm thì thôi sao lại cố ý!".
Nó trừng lớn mắt nhìn hắn. Rõ ràng nó ko có! Tại sao nó lại phải bị mắng chứ. Lại là cô ta cố ý. Siết chặt bàn tay kìm chế nó chỉ thốt ra ba từ:
-" Tôi ko có!".
-" Cậu...cậu... Nếu còn giận tớ chuyện lúc sáng thì cho tớ xin lỗi...". Sam giả vờ nức nở, làm cho mọi người chú ý đến mình.
Hắn sau khi dùng khăn băng bó tạm thời cho nhỏ. Liền tức giận nhìn nó tiếp tục nói:
-" Sam đã xin lỗi sao cô cứ hẹp hồi mà ko bỏ qua vậy.".
-" ....." Khuôn mặt nó u ám ko nói gì. Nhìn cái màn tình cảm trước mặt.
Thấy nó im lặng vẫn ko trả lời mình. Ko hiểu sao máu nóng trong người hắn lại tăng lên đột ngột. Trừng lớn mắt nhìn nó hắn cũng ko biết mình đang nói gì:
-" Cô càng lúc cành quá đáng! Cho dù là lỗi của ai cô cũng phải bỏ qua đi chứ!".
Ko khí càng lúc càng nặng nề. Mọi người ko ai nói gì. Họ ko biết nói sao. Nhưng họ chắc chắn nó ko phải loại người vậy. Nó cuối thấp mặt, tay nắm chặt như đang muốn bóp nát thứ gì. Hắn đang định nói tiếp thì đột nhiên có tiếng động lớn vang lên:
XOẢNG...!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: