Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 01: Gả thay

Phòng tân hôn được trang trí tỉ mỉ, trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, một Omega nhỏ nhắn và xinh xắn đang ngồi ngay ngắn.

Omega ấy mặc một bộ vest trắng nhỏ, làn da trắng mịn như sứ, mái tóc được nhà tạo mẫu chăm chút kỹ lưỡng. Dưới đuôi mắt phải có một nốt ruồi lệ nhạt màu, khiến cậu vốn dĩ là một tân lang tinh tế và xinh đẹp, nhưng khóe miệng lại vương chút vụn thức ăn, tạo nên vẻ ngốc nghếch đầy bất ngờ.

Thẩm Úc đã ngồi đợi suốt cả buổi chiều, ăn vài miếng bánh ngọt trên bàn để lót dạ. Khi trời dần tối, cậu trở nên lo lắng, không ngừng xoắn ngón tay vào nhau. Thỉnh thoảng, cậu lại hướng ánh mắt qua cánh cửa mở rộng, nôn nóng nhìn ra phòng khách như đang chờ đợi ai đó trở về.

Thẩm Úc đến bây giờ vẫn không dám tin rằng mình thật sự đã kết hôn với Cố Anh Nghệ.

Chỉ mới một ngày trước, người cha đã lâu không gặp đột nhiên tìm đến và đưa cậu trở về Thẩm gia, sau đó nhanh chóng sắp xếp cuộc hôn nhân giữa cậu và Cố Anh Nghệ. Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, Thẩm Úc còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị chuẩn bị sẵn sàng và cùng hành lý được đưa tới nhà họ Cố.

Vì Thẩm Úc sinh ra đã  khuyết tật trí tuệ, cậu không thể hiểu được những bí mật đằng sau cuộc hôn nhân này. Cậu chỉ biết rằng mình có thể ở bên người mình thích từ lâu, vì thế, dù hồi hộp nhưng cậu vẫn tràn đầy vui mừng, chờ đợi Cố Anh Nghệ.

Kim đồng hồ treo tường chỉ 1 giờ 40 sáng, nhưng Cố Anh Nghệ vẫn chưa trở về. Đôi mắt Thẩm Úc dần sụp xuống vì buồn ngủ, đầu gật gà gật gù nhưng vẫn cố chống cự để đợi. Đúng lúc cậu sắp ngủ gục, cánh cửa phòng khách bất ngờ bị đá mạnh bật mở, tiếp đó là tiếng đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng. Thẩm Úc giật mình hoảng hốt, tim đập liên hồi, vội vàng chạy ra phòng khách.

Phòng khách tràn ngập áp lực dữ dội từ pheromone của một Alpha đang phẫn nộ, mùi Vodka nồng đậm lan tỏa khắp nơi. Cố Anh Nghệ, trong cơn say rối loạn, đã đập phá mọi thứ, khiến căn phòng trở nên hỗn độn. Những người giúp việc co rúm ở góc tường, không ai dám tiến lên ngăn cản. Cố Anh Nghệ với gân xanh nổi lên trên tay, đấm mạnh làm vỡ nát món đồ pha lê treo trên tường.

Thẩm Úc hoảng sợ, nhưng khi thấy mu bàn tay Cố Anh Nghệ nhuốm đầy máu, cậu lập tức chạy đến bên anh, ngây ngốc nắm lấy tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng: "Chảy máu rồi! Không được đập phá nữa!"

"Cút ngay." Cố Anh Nghệ đã uống rất nhiều rượu, thậm chí không thèm nhìn Thẩm Úc một lần, chỉ lạnh lùng đẩy cậu ra. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt mông lung vì men say của anh lại chăm chú nhìn cậu vài giây, rồi đột ngột kéo cậu vào lòng, ôm chặt như thể sợ mất đi: "Anh đã trở lại... Anh không chết... Anh không chết..."

Đầu óc Thẩm Úc đơn giản, cậu chỉ nghĩ Cố Anh Nghệ đã say nên mới hành động như vậy. Cậu vỗ nhẹ lên lưng anh như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Ngoan nào, em đây, em không chết, em sẽ luôn ở bên anh."

Thấy tay Cố Anh Nghệ vẫn đang chảy máu, Thẩm Úc cố gắng đẩy anh ra để băng bó vết thương. Nhưng Cố Anh Nghệ lại càng ôm chặt hơn, không để cậu rời xa. Bất đắc dĩ, Thẩm Úc quay sang cầu cứu người giúp việc: "Dì ơi, lấy hộp thuốc giúp con với! Anh ấy chảy máu rồi!"

Chưa kịp mang hộp thuốc đến, Thẩm Úc đã bị Cố Anh Nghệ bế ngang lên và đưa vào phòng ngủ. Trước khi cậu kịp phản ứng, cậu đã bị đặt xuống chiếc giường lớn mềm mại. Thân hình cao lớn của Cố Anh Nghệ lập tức phủ lên cậu, hơi thở nồng đậm mùi rượu cùng pheromone Alpha bao trùm lấy cậu.

Dù lo lắng, Thẩm Úc vẫn chỉ nghĩ đến vết thương của Cố Anh Nghệ, cố sức đẩy anh ra: "Anh bị thương rồi! Phải băng bó chứ!"

Nhưng sự phản kháng yếu ớt ấy chẳng đáng kể trong mắt Cố Anh Nghệ. Anh nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu, rồi tiếp tục áp đảo. Hơi thở nóng rực phả vào sau gáy cậu, răng nanh nhẹ nhàng lướt qua tuyến thể trên cổ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể cắn xuống

Thẩm Úc thực sự sợ hãi, cơ thể nhỏ bé dưới thân Cố Anh Nghệ khẽ run rẩy. Cậu không thể kiểm soát bản năng của mình, lượng lớn pheromone ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng.

Cố Anh Nghệ trong cơn say lẩm bẩm: "Đừng rời xa tôi, đừng rời xa ..."

Lúc này, Thẩm Úc vẫn ngây ngô tin rằng những lời ấy là dành cho mình. Cậu cố gắng thả lỏng, không kháng cự Cố Anh Nghệ. Khi Cố Anh Nghệ cắn vào tuyến thể và đánh dấu cậu bằng pheromone, Thẩm Úc chỉ có thể cắn chặt môi, cố chịu đựng nỗi đau.

...

...

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp dễ chịu chiếu vào ngôi nhà. Trong phòng, hương pheromone ám muội của hai người vẫn chưa tan hết, trên sàn nhà là một mớ hỗn độn.

Cố Anh Nghệ mở mắt, cơn đau đầu dữ dội do uống quá nhiều rượu tối qua khiến anh khó chịu. Trên ngực anh, mái tóc mềm mại của ai đó khẽ cọ vào, khiến tim anh bất giác thắt lại.

Những ký ức rời rạc của đêm qua ùa về. Vết răng trên tuyến thể và những dấu vết ám muội trên cơ thể Omega trong lòng ngực anh đều đang phơi bày sự thật tàn nhẫn.

Anh đã bị ép cưới một người ngốc nghếch, và thậm chí còn đánh dấu người ấy, ngoài Thẩm Triều ra.

Dù hai anh em họ có khuôn mặt giống nhau, anh cũng không thể nhầm lẫn Thẩm Úc với Thẩm Triều. Đêm qua, quả thật anh đã uống quá nhiều.

Thật nực cười.

Cảm giác phản bội dâng lên khiến Cố Anh Nghệ không thể chịu đựng được. Anh cau mặt, hất chăn xuống giường, không hề để tâm liệu động tác mạnh mẽ của mình có đánh thức Thẩm Úc đang say ngủ hay không.

Thẩm Úc giật mình tỉnh dậy bởi tiếng động bất ngờ. Cơ thể cậu nhức mỏi, đầu óc vẫn mơ hồ một lúc, rồi thấy Cố Anh Nghệ đã mặc xong quần áo, lạnh lùng rời khỏi phòng ngủ.

"Lão... Lão công!" Thẩm Úc theo bản năng muốn xuống giường đuổi theo Cố Anh Nghệ, nhưng vừa đặt chân xuống sàn, đầu gối cậu mềm nhũn, cả người ngã nhào xuống đất, trán va mạnh vào cạnh tủ đầu giường.

"Đau quá!" Nước mắt Thẩm Úc trào ra vì đau. Nhưng Cố Anh Nghệ không hề quay đầu lại, thậm chí chẳng mảy may quan tâm đến cú ngã nặng nề của cậu.

Cậu xoa trán, nơi vừa sưng lên một cục lớn, cảm giác đau nhói khiến cậu rùng mình. Ủy khuất trào dâng, môi cậu mím lại đầy tủi thân. Dù Cố Anh Nghệ lạnh lùng khiến cậu buồn bã, nhưng với trái tim đơn thuần, Thẩm Úc nhanh chóng quên đi thái độ lạnh nhạt ấy, vẫn một lòng hướng về anh. (tại ẻm ngốc thiệt nên k biết nói gì nữa luôn :)))
Thẩm Úc chậm rãi mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống lầu. Lúc này, Cố Anh Nghệ đã ăn sáng xong và rời đi làm. Dì Trần đang dọn dẹp bàn ăn, thấy cậu bước xuống liền lễ phép chào: "Chào phu nhân."

Thẩm Úc cảm thấy dì rất giống quản gia ngày trước luôn chăm sóc mình, nên bất giác thấy thân thiết. Cậu ngọt ngào mỉm cười: "Chào buổi sáng, dì."

Dì Trần nói: "Phu nhân, ngài rửa mặt đi, tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng."

"Cảm ơn dì."

"Ôi, trán ngài làm sao vậy?" Dì Trần lo lắng hỏi.

Thẩm Úc ngượng ngùng trả lời: "Con đi đường bất cẩn nên bị đập trúng đó ạ."

Dì Trần vội vàng luộc một quả trứng gà rồi bảo cậu chườm lên trán: "Lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé. Chườm đi, sẽ nhanh khỏi thôi."

"Dạ! Dì tốt thật ấy." Thẩm Úc cười rạng rỡ.

Dì Trần cười hiền hậu rồi quay vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Sau khi ăn xong, bà ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn. Vì Cố Anh Nghệ không thích nơi đông người nên trong biệt thự chỉ có mình dì Trần chăm lo việc nhà.

Không lâu sau khi dì Trần đi, điện thoại của Thẩm Úc reo lên. Là cha cậu gọi.

Trước đây vài năm, Thẩm Úc nhặt được một chú chó Shiba bị bỏ rơi. Vài ngày trước, chú chó nhỏ bị bệnh nặng nhưng cậu không thể xoay sở đủ tiền phẫu thuật. Đúng lúc cậu đang tuyệt vọng, cha cậu tìm đến, hứa sẽ lo toàn bộ viện phí với điều kiện cậu phải kết hôn với Cố Anh Nghệ. Cha cũng hứa rằng sau khi hôn lễ hoàn thành và chú chó được chữa khỏi, sẽ trả nó lại cho cậu.

(truyện có chương mới mình sẽ update trên page Zịt không biết bơi trước rồi mới update lên đây. Nên nếu các bạn muốn đọc nhanh thì có thể lên page mình đọc nhaa)

❌❌❌DO NOT REUP❗️❗️❗️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro