Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

'Khởi đầu'

Tôi tỉnh lại, nhưng cơ thể tôi dường như không thoải mái lắm.

Mọi thứ đang khó khăn để di chuyển hơn bình thường. Tôi lại nhìn vào tay mình, cái bàn tay từng giải phóng linh lực...

Và đó cũng là lúc tôi nhận ra...

'Mình đã chết'.

Và tôi đang trong một cơ thể mới, cơ thể của một đứa trẻ khác...
Lập tức sau đó, tôi lại mất ý thức...

Thoắt cái đã 1 năm, khi tôi hoàn toàn có thể thoát khỏi giới hạn của hệ thống.

Lúc này tôi mới có thể tiếp tục giữ vững lí trí của mình mà không bị ảnh hưởng bởi hệ thống giới hạn.

Tôi tiếp tục suy nghĩ...

'Tại sao mình lại chết? Và bây giờ là lúc nào rồi?"

'Có vẻ như lượng linh lực mình giữ lại để duy trì sự sống là không đủ. Nhất là với cơ thể của một đứa trẻ, ở một nơi cơ sở y tế không hề tốt. Thậm chí là không có. Và điểm đáng chú ý nhất có lẽ mình chưa thể tiếp nhận linh lực từ bên ngoài... Nên không ai có thể truyền linh lực để cứu sống mình được'.

Sau một hồi suy nghĩ thì tôi đã hoàn toàn hiểu ra lí do tại sao việc tiêu hao linh lực đến gần hết để mở rộng bể linh lực là rất nguy hiểm. Nhất là với một đứa trẻ.

Lần này tôi dược 'tái sinh' ở cơ thể một bé gái.

Gia đình thuộc dạng giàu có.

Nhưng suốt 1 năm, chắc tôi được nhìn thấy mặt bố mẹ chắc dưới 20 lần.

Không sao tôi quen rồi.

Dù nhà giàu, nhưng tôi không được quá chiều chuộng.

Có lẽ do tôi là con gái...

Giờ mới để ý, có vẻ tôi đã tái sinh ở một lục địa khác, phần do kiến trúc ở đây phát triển hơn rất nhiều, không phải rất rất nhiều so với nhà cũ của tôi...
(Nhà cũ là nhà mái cọ, tường đất:) )

Tôi vẫn chưa một lần được bước ra khỏi căn phòng của mình, phần do chưa biết đi phần là tôi có bảo mẫu canh chừng 24/7.

Nhưng mỗi căn phòng của tôi thôi đã đủ rộng hơn cả căn nhà cũ gồm 4 phòng ở 'kiếp sống' trước.

Tôi vẫn chưa thể nào đồng bộ suy nghĩ của mình được. Do tôi vẫn mạc định đây là 'thế giới ảo' mà tôi cùng vợ tạo ra.

Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào để tìm tung tích của vợ, thậm chí đã 'chết' một lần ở thế giới này. Việc thích nghi cũng quá là khó khăn vì mỗi nơi mỗi khác... Có vẻ vậy.

Lần này linh lực gốc của tôi là Thuỷ linh lực, không giống như Quang linh lực ở 'kiếp trước', mỗi chỗ tôi điều linh lực đến có vẻ nặng nề hơn.

Nhờ vậy mà việc tôi có thể bước đi sớm thực sự khá khó, khi cảm giác trong cơ thể lúc nào cũng nặng trĩu.

Và thêm một việc nữa, ngôn ngữ ở đây khác với 'kiếp sống trước' của tôi. Mặc dù chưa được nghe nhiều lắm, vì bảo mẫu vào phòng tôi chỉ nói 1-2 câu rồi rời đi.

Do mỗi lần có người vào tôi đều giả vờ ngủ...

Có vẻ tôi khá được lòng các bảo mẫu, vì chưa lần nào khóc, hay quấy, để họ được tự do và có nhiều thời gian... Tôi nghĩ vậy.

'Nhưng chẳng phải thế này là quá thật so với một thế giới ảo rồi sao?'

Nhiều lúc tôi cứ nghĩ vậy đấy, nhưng lắm lúc tôi cũng thường mạc định họ đều chỉ là những con số, được sắp xếp 1 cách tài tình để trở nên 'thật' như vậy...

Và thật may khi các bảo mẫu trong nhà chỉ ghé đến phòng tôi 7 lần mỗi ngày, rất hiếm khi nhiều hơn.

Cụ thể là 3 lần để cho tôi ăn, 2 lần vào để kiểm tra cho tôi đi vệ sinh, và 1 lần vào để nói cái gì đó mà tôi không thể hiểu được...

Ừ thì tôi vẫn chưa rõ ngôn ngữ của họ, nhưng nhìn bộ mặt đó có vẻ là đang than vãn điều gì đó.

Có một lần, tôi bị ốm vào năm 1 tuổi rưỡi, đó là lần duy nhất mà tôi được thấy toàn bộ gương mặt của những người sống trong gia đình tôi.

Nhìn vào trang phục thì có thể đoán ngay được quan hệ chủ tớ trong nhà.

Đó mới là lúc tôi để ý, bố mẹ tôi thực sự xứng đôi, khi họ đều là những người rất đẹp trai, xinh gái, thực sự là đẹp không tì vết (đương nhiên là không thể bằng vợ tôi được rồi...).

Nhưng hình như họ không thực sự 'yêu nhau' lắm... Có vẻ tôi chính là cầu nối để họ không chia cách. Nhưng cũng như không khi họ suốt ngày cắm đầu vào công việc, mà tôi cũng chẳng biết ở 'thế giới' này họ làm những việc gì cả...

Có vẻ họ cũng phần nào yêu thương đứa bé này, khi mà tôi tròn 2 tuổi, được tổ chức sinh nhật khá là to, và rất nhiều người dự, có cả ông bà nội ngoại, trông có vẻ họ rất thân. 

Lúc này tôi đã hiểu được sơ sơ ngôn ngữ ở đây rồi, nhưng vẫn chưa thể chấp nhận được cơ thể mình là nữ...

Trong nửa năm trước khi tôi tròn 2 tuổi, tôi đã kiểm soát thành thạo được cơ thể, và biết dồn linh lực đúng nơi, đúng lúc để sinh hoạt dễ hơn.

Chỉ là tôi vẫn chưa dám thử lại việc truyền linh lực ra bên ngoài... Tôi sợ 'chết' thêm lần nữa.

Mà cũng nhờ việc 'chết' đó, tôi lại biết được rằng kí ức của mình không bị mất đi mỗi lần 'tái sinh'. Có lẽ bởi vì dữ liệu của tôi được truyền vào bằng bộ VR Game chứ không phải được nhập trực tiếp hay do việc 'tính toán xác xuất trộn lẫn' của máy tính mà tạo ra. 

Tiện nói đến 'tính toán xác xuất trộn lẫn', đó là một hế thống' pha trộn' độc quyền do tôi tạo ra, để có thể kết hợp 2 mẫu AI hoàn chỉnh và lược bỏ phần thừa để có một hệ thống di truyền giống với ngoài đời. Và có thể tôi và vợ là ngoại lệ không cần thông qua 'tính toán xác xuất trộn lẫn' để được sinh ra.

Chỗ tôi sống hiện tại gần giống với thời đại ở 'thế giới thực' của tôi, mọi người ở đây dường như không quá coi trọng việc gia tăng linh lực mà coi đó như một 'bộ mạch máu thứ 2'.

Có vẻ việc sử dụng linh lực đã thực sự thất truyền.

May thay, việc giải phóng linh lực được xem là một chuyện bình thường, nên nhiều người hoàn toàn có thể 'bay' mà chả ai lấy làm ngạc nhiên. 

Tôi đã có thể ra khỏi phòng của mình, và chạy nhảy trong toàn bộ căn nhà rộng lớn của mình khi đã tròn 2 tuổi. Nhưng tôi vẫn vậy, vẫn bị ảnh hưởng bởi 'thế giới thực' mà thành ra ít nói, nên giờ tôi có khá nhiều người trong nhà không ưa...

Cả ngày tôi chỉ luẩn quẩn đi đây đó trong nhà, luyện tập sử dụng linh lực trong cơ thể. 

Tôi phát hiện nếu truyền Thủy linh lực vào đồ vật thì cũng như việc giải phóng linh lực, không giống như Quang linh lực, là chỉ truyền từ vật này sang vật khác chứ không bị tràn ra bên ngoài trừ khi tôi thực sự giải phóng.

Nên việc kiểm soát lượng linh lực thoát ra khỏi cơ thể trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Và Thủy linh lực khi được giải phóng lập tức biến thành nước. Khá dễ hiểu.

Đến giờ tôi vẫn phải thán phục vợ của mình khi mới học lập trình từ tôi 2 năm mà có thể tạo ra được 1 hệ thống phức tạp cực kì như 'linh lực.

Và nhờ việc tiêu hao linh lực, phần nào bể linh lực của tôi thực sự đã được mở rông thêm từng chút một mỗi ngày, nhưng thực sự không nhiều, hay có thể nói là rất ít (do lượng linh lực tăng thêm vào bể linh lực được tính theo % tồng sức chưa của bể linh lực lúc đó của cơ thể, nên thực sự không đáng kể với 1 đứa trẻ).

Khi tôi đến 4 tuổi nhờ việc sử dụng linh lực mỗi ngày, mà cơ thể tôi đã đột phá tầng khí tức thứ 2, nghĩa là tôi đang ở Cửu tiên theo tu tiên giới... Tôi cũng không ngờ việc sử dụng vu vơ linh lực trong cơ thể trong sinh hoạt lúc nhỏ cũng có thể đột phá tầng khí tức...

Nhưng dù vậy người trong nhà tôi cũng chỉ cảm thấy rằng tôi có sức sống cao chứ không hề biết 'khí tức' là gì.

Bây giờ tôi hoàn toàn có thể sử dụng linh lực của mình thay cho nước sinh hoạt hằng ngày. 

Và tôi biết thêm một điều nữa là tôi đổ mồ hồ rất nhiều, nóng có chút xíu cũng đủ ướt áo rồi, vậy nên tôi đã nghĩ ra một sáng kiến là giải phóng linh lực và giữ chúng thành 1 lớp mỏng quanh cơ thể để tránh nóng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro