Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81-85: Luôn luôn cõng em

  Đầu tròn tròn của Tiểu Thỏ tựa vào ngực Trình Chi Ngôn, nghe tiếng tim đập ổn định trong lồng ngực của anh, ngửi mùi thơm ngát trên quần áo anh, cảm thấy xung quanh có vô số đóa hoa yên lặng nở rộ.

Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ ngồi ở trong chỗ lớp bọn họ, nhìn trận đấu trên sân thể dục, khoảng nửa giờ trôi qua, rốt cục đến lượt lơp Tiểu Thỏ rồi.

Lớp Tiểu Thỏ tổng cộng có hai mươi bốn học sinh, sáu học sinh chia làm một tổ tiến hành thi đấu.

Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ được chia ở tổ hai.

Trận đấu tổ thứ nhất sắp bắt đầu, các cha mẹ cõng con mình đứng ở phía sau vạch xuất phát chờ tiếng súng xuất phát chạy vang lên.

Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ, đứng ở trong khu dự bị, quyết định quan sát một chút biểu hiện của các vị cha mẹ.

" Anh nước chanh, anh mau nhìn chú kia giày da chạy bộ kìa!"

Tiểu Thỏ kéo góc áo Trình Chi Ngôn, len lén chỉ vào chỉ vào một người cha trên sân thể dục, hướng anh nhỏ giọng nói.

Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua theo phương hướng ngón tay cô chỉ, lại nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói: " Đây có cái gì mới lạ, thấy ba đứa bé kia không, ông ấy mặc tây trang tới."

Tiểu Thỏ nhìn một chút, sau đó có chút khó hiểu hướng Trình Chi Ngôn hỏi: " Mặc tây trang sẽ không thể tới tham gia thi đấu sao, em nhớ rõ lúc nãy Trình ba ba cũng mặc cả người tây trang tới đây."

"....." Trình Chi Ngôn nhất thời có chút không biết nói gì.

Cha anh vậy mà mơ mộng hão huyền mặc tây trang cõng Tiểu Thỏ chạy bộ?

Ông ấy cho rằng đây là ở sân khấu T à?

" Chuẩn bị!" Giáo viên đứng ở bãi đất cao bên cạnh vạch xuất phát đã giơ lá cờ trong tay lên.

Cùng với một tiếng súng " Ầm" vang lên, những cha mẹ cõng con nháy mắt liền chạy ra khỏi vạch xuất phát.

" Cố lên! Cố lên! Cố lên!" Hai bên đường chạy càng không ngừng lớn tiếng hô cổ vũ.

Sân thể dục nhà trẻ rất nhỏ, một vòng chỉ có hai trăm mét, những cha mẹ chỉ cần cõng đứa bé chạy một vòng, người đầu tiên tới điểm cuối liền tính là thắng cuộc.

Chẳng qua là vóc dáng các học sinh lớp mẫu giáo lớn đã rất cao, cân nặng cũng nặng hơn so với lớp mẫu giáo bé rất nhiều, hơn nữa rất nhiều cha mẹ là người trung niên, đủ loại uống rượu xã giao không chú ý rèn luyện, giờ phút này bắt đầu chạy lại thở hổn hển.

Còn chưa chạy đến điểm cuối, có cha mẹ cũng đã dừng lại từng bước một đi về phía trước, còn có cha mẹ đã dứt khoát thả đứa nhỏ xuống đất.

Đến khi người đầu tiên chạy đến điểm cuối, lập tức có giáo viên ý cười nhẹ nhàng nghênh đón, từ trong tay trong túi tiền đưa ra một hộp bút máy màu sắc rực rỡ tới, khen thưởng người đứng nhất.

Tiểu Thỏ giương mắt nhìn hộp bút máy màu sắc rực rỡ kia, không nói lời nào.

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn cô một cái, đưa tay sờ sờ đầu của cô hỏi: " Muốn?"

" Vâng." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

" Vậy một lát nữa chúng ta cũng đạt người thứ nhất có được hay không?"

" Được!" Tiểu Thỏ nắm tay anh, cười đến mức đôi mắt đã híp lại.

" Đến, các cha mẹ tổ thứ hai mời đứng ở phía sau vạch xuất phát, chúng ta chuẩn bị bắt đầu trận đấu a!" Giáo viên cầm loa lớn vừa hô vừa vung lá cờ nhỏ trong tay với cha mẹ đang đứng khu dự bị.

" Đến chúng ta rồi." Trình Chi Ngôn cầm tay Tiểu Thỏ, kéo cô đi vào đường chạy.

" Mời cha mẹ dựa theo đường chạy đứng đúng vị trí, đến, đường chạy đầu tiên.... Đường chạy thứ hai......Thứ ba... Oa, vị học sinh đường chạy thứ ba, đây là cha mẹ em?" Giáo viên đang sắp xếp đường chạy vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ đang đứng ở trên đường chạy.

  " Anh nước chanh chính là cha mẹ em!" Tiểu Thỏ túm tay Trình Chi Ngôn, hướng giáo viên sắp xếp đường chạy lớn tiếng nói: " Người xưa nói rằng, anh cả chính là cha!"

"A!" Giáo viên sắp xếp đường chạy lúc nghe thấy câu nói kia, lập tức liền ngây ngẩn cả người.

Mà Trình Chi Ngôn đứng ở bên cạnh Tiểu Thỏ, cả người nháy mắt liền ngổn ngang trong gió.

Thấy giáo viên vẻ mặt nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, Trình Chi Ngôn có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, trên gương mặt trắng nõn như ngọc hiện lên một chút đỏ ửng, giọng nói trầm thấp sửa đúng cho Tiểu Thỏ nói: "Là anh cả như cha...."

" Đúng! Cao hơn ngực, đều là ba ba!" Tiểu Thỏ gật đầu dùng sức khẳng định nói.

" Nhưng mà...." Lúc giáo viên sắp xếp đường chạy còn muốn nói tiếp chút gì, chủ nhiệm lớp Tiểu Thỏ đã vội vàng đi tới, cô ấy hướng vị giáo viên kia vẫy vẫy tay, sau đó ghé tai nói thầm cái gì đó, vị giáo viên kia lập tức liền không lại quấn quýt, nhưng mà ánh mắt bà ấy nhìn Tiểu Thỏ nháy mắt biến thành đồng tình.

" Đến đến, phía dưới là cha mẹ đường chạy thứ bốn...." Vị giáo viên kia nhìn Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn một cái, đi đến đường chạy kế tiếp, bắt đầu tiếp tục sắp xếp.

Tiểu Thỏ có chút không hiểu ra sao nhìn Trình Chi Ngôn một cái, không rõ vì sao giáo viên chỉ nói một nửa liền đi rồi.

Mà lông mi Trình Chi Ngôn nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vị giáo viên kia rất lâu.

Sắp xếp đường chạy xong, tất cả cha mẹ đều chờ xuất phát.

Mặc dù Trình Chi Ngôn đã lên sơ trung, ở trong lớp bọn họ coi như là cao, nhưng mà một đứa bé mười ba tuổi, vóc dáng cao tới đâu cũng chỉ hơn một mét sáu mươi một chút, đứng ở giữa một đám người trung niên đã phát tướng (mập), vẫn là có vẻ có chút gầy yếu.

Tiểu Thỏ nằm úp sấp trên lưng Trình Chi Ngôn, nhìn xung quanh một chút, ghé vào bên tai Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói: " Anh nước chanh, cố lên."

" Uh'm." Trình Chi Ngôn hơi hơi quay đầu, hướng Tiểu Thỏ cười cười, nhàn nhạt lên tiếng.

" Mọi người vào chỗ-- chuẩn bị---"

" Ầm--"

Sau khi tiếng súng vang lên, Tiểu Thỏ ôm chặt cổ Trình Chi Ngôn, chỉ nghe từng tiếng gió gào rít bên tai, hai người bọn họ nháy mắt liền xông ra ngoài..

Nhưng mà chỉ chốc lát, một đám cha mẹ kia đã bị Trình Chi Ngôn bỏ mặc ở phía sau.

" Anh nước chanh, cố lên! Cố lên!" Tiểu Thỏ nằm úp sấp trên lưng Trình Chi Ngôn, nhìn hai người bọn họ dẫn đầu cách xa, nhất thời cười đến mức vui mừng đến nở hoa.

" Em ôm chặt, đừng để rơi xuống." Trình Chi Ngôn vừa cõng Tiểu Thỏ chạy lên phía trước vừa nhắc nhở cô.

Hai tay Tiểu Thỏ ôm cổ Trình Chi Ngôn, kê đầu xù xù mình trên bờ vai anh.

Mặt trời ấm áp mùa thu chiếu trên người Tiểu Thỏ, từng đám mây trắng nổi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, màu đỏ đường chạy trước mắt nhanh chóng lui về phía sau, Tiểu Thỏ nhìn bả vai gầy yếu Trình Chi Ngôn, trong lòng cũng tràn đầy yên tâm.

Cô thích nhất, thích nhất anh nước chanh!

Thấy điểm cuối gần ngay trước mắt, hai tay Trình Chi Ngôn đỡ Tiểu Thỏ, bước chân nhanh hơn rất nhanh vọt tới.

" Tốt, học sinh đường chạy thứ ba của chúng ta giành được hạng nhất tổ thứ hai!" Giáo viên đứng ở điểm cuối cười tít mắt lớn tiếng tuyên bố, " Mời đến giáo viên bên này nhận phần thưởng!"

Đạt tới điểm cuối Trình Chi Ngôn đặt Tiểu Thỏ trên đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Mồ hôi dọc theo hai má gầy yếu của anh từng giọt rơi xuống trên mặt đất, một mảnh cánh hoa choáng váng ập đến.

  Tiểu Thỏ từ phía sau Trình Chi Ngôn chạy đến trước mặt anh, mở ra hai tay hướng anh vui vẻ nói: " Anh nước chanh, chúng ta là hạng nhất! Quá tuyệt vời!"

" Uh'm." Trình Chi Ngôn vừa lau mồ hôi trên trán vừa ngẩng đầu lên hướng Tiểu Thỏ lộ ra một nụ cười.

Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn trước mắt, nụ cười của anh trong veo sáng ngời như vậy, giống như là một tia sáng xuyên thủng khói mù, thẳng tắp chiếu rọi vào tâm hồn cô.

" Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ!" Chủ nhiệm lớp gọi Tiểu Thỏ từ trong suy nghĩ trở về, cô ấy nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt bỡn cợt nói: " Thế nào, nhìn bạn trai đến sững sờ, ngay cả phần thưởng cũng không cần nữa hả?"

" Ha ha...." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ hướng chủ nhiệm lớp cười cười, nhận bút máy màu sắc rực rỡ cô ấy đưa, xoay người giống như hiến vật quý đưa cho Trình Chi Ngôn xem.

Chủ nhiệm lớp nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ hai người bọn họ, nhịn không được cười lắc lắc đầu.

-----

Buổi tối mẹ Tiểu Thỏ phải trực ca đêm, Tiểu Thỏ theo thường lệ đi nhà Trình Chi Ngôn ăn cơm chiều.

Chuyện thứ nhất sau khi cha Trình Chi Ngôn tan ca chính là mua kẹo sữa đại bạch thỏ mà Tiểu Thỏ thích nhất cho cô để nhận lỗi.

Tiểu Thỏ cười tít mắt nhận túi kẹo lớn kia, bộ dạng tiểu đại nhân hướng lão Trình nói: " Được rồi, tha thứ cho ba."

" Hô hô..." Vẻ mặt khẩn trương của lão Trình lập tức liền giãn ra.

Lúc ăn cơm, lão Trình nhắc tới với Chu Nguyệt chuyện buổi chiều Tiểu Thỏ ở nhà trẻ túm góc áo mình hướng bạn cùng lớp bọn họ hô to " Tớ có ba ba", lòng không hiểu sao có chút chua xót.

Chu Nguyệt nghe xong trong lòng cũng là một trận khổ sở.

" Tiểu Thỏ, Trình ba ba con nói, bình thường bạn cùng lớp con có phải thường xuyên bắt nạt con hay không, nếu như là bọn họ bắt nạt con, con liền nói cho Trình ba ba, ba ba báo thù cho con!" Lão Trình bưng bát cơm trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ.

Ở trong ấn tượng của ông, Tiểu Thỏ sở dĩ có thể nói như vậy, nhất định là vì bạn cùng lớp luôn luôn cười nhạo cô không có ba ba, bắt nạt cô.

"A.." Tiểu Thỏ vẻ mặt mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn lão Trình kỳ quái nói: " Không ai bắt nạt con cả...."

" Vậy tại sao con nói với bạn cùng lớp là tớ có ba ba? Chẳng lẽ không phải bởi vì bình thường bọn họ bắt nạt con?" Chu Nguyệt cũng là vẻ mặt khó hiểu nhìn Tiểu Thỏ.

" A....Chuyện kia a...." Tiểu Thỏ bỗng nhiên hiểu ra nhìn hai người bọn họ cười tít mắt nói: " Bởi vì bọn họ rất phiền a, luôn luôn muốn tặng ba ba mình cho con làm ba ba, con mới không thích ba ba bọn họ a, cũng không có bộ dáng đẹp trai như ba con!"

" Ách..." Lão Trình và Chu Nguyệt hơi sững sờ, không nghĩ tới vậy mà sẽ là tình huống này.

" Tiểu nam sinh lớp các em thật đúng là chung tình a....." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Tiểu Thỏ, trong giọng nói pha lẫn một chút cảm tình không rõ nói: " Các bạn nam trong lớp thích em từ nhỏ đến bây giờ cũng hơn hai năm rồi."

" A, em cũng không rõ lắm....." Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra vẻ mặt mịt mù nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Anh nước chanh anh làm sao mà biết bọn họ bắt đầu thích em từ lớp mẫu giáo bé rồi?"

" Lúc trước đám tiểu nam sinh kia không phải là một đám ầm ĩ la hét muốn em gả cho bọn họ sao?" Trình Chi Ngôn bĩu môi, có chút không biết nói gì nói.

" Ách.... Hình như không nhớ rõ rồi...." Tiểu Thỏ gãi gãi đầu, chuyện này cô thật đúng là không làm sao nhớ rõ.

Vẻ mặt Trình Chi Ngôn nhất thời có chút một lời khó nói hết, cô bé này, một câu không nhớ rõ vậy mà liền vứt chuyện này sang một bên rồi.

" Thấy không, Tiểu Thỏ nhà chúng ta có rất nhiều người thích nha." Lão Trình vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Trình Chi Ngôn, ngữ khí căm giận nói: " Đã đến lúc này con vậy mà vẫn còn vẫn còn suy xét tương lai mình muốn cưới Tiểu Thỏ hay không, ba nói cho con nha, trên đời này cũng không có hối hận, đừng chờ Tiểu Thỏ trưởng thành bị người khác gạt mất, lúc đó con hối hận không kịp!"

" Ba...." Trình Chi Ngôn sâu xa ngẩng đầu nhìn cha mình hỏi: " Ba thân là một cục trưởng bộ giáo dục, liền dạy bảo con trai của mình yêu sớm như vậy, ba cảm thấy chuyện này thích hợp sao?"

" Thích hợp a, đây có cái gì không thích hợp." Lão Trình gõ gõ chiếc đũa trong tay lên bát cơm, ngôn từ nghĩa chính nói: " Con hiểu cái gì gọi là suy xét lâu dài hay không, con hiểu cái gì gọi là trai tài gái sắc hay không, con hiểu cái gì gọi là thanh mai trúc mã hay không, con xem hai người các con, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu rõ lẫn nhau, sau này con làm sao có tình cảm sâu sắc với ai hơn Tiểu Thỏ?"

"....." Trình Chi Ngôn nhất thời hết chỗ nói rồi.

Chu Nguyệt cười tít mắt nhìn bọn họ, vào lúc mấu chốt ngắt lời nói: " Được rồi, được rồi, Tiểu Thỏ còn nhỏ, suy nghĩ những thứ này cũng quá sớm, dù sao Tiểu Thỏ cũng là con gái chúng ta, sau này nếu như Ngôn Ngôn đối với nó không tốt, tôi liền gả nó cho người đẹp trai khác."

" Con không cần, con không cần, con muốn gả cho anh nước chanh!" Tiểu Thỏ vừa nghe Chu mẹ nói muốn gả mình cho người khác lập tức liền lo lắng.

" Được, mẹ nói đùa." Chu Nguyệt có chút buồn cười nhìn Tiểu Thỏ, vươn chiếc đũa ra gắp sườn xào chua ngọt cô thích nhất thả vào trong chén của cô nói: " Tiểu Thỏ chúng ta người nào cũng không gả, cũng chỉ gả cho Trình Chi Ngôn có được hay không?"

" Được!" Tiểu Thỏ giọng nói vang dội trả lời.

"...."

Trình Chi Ngôn rầu rĩ gẩy cơm trong bát cơm mình, trong lòng đủ loại cảm giác.

Xin hỏi mọi người rốt cuộc có suy xét ý kiến của con hay không?

------

Ngày hôm sau là Chủ nhật, lão Trình vì bù lại tiếc nuối không thể tham gia đại hội thể dục thể thao nhà trẻ Tiểu Thỏ, mang theo Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn cùng nhau đi vườn bách thú hoang dại Thượng Hải.

Thời gian xuất phát là năm giờ buổi sáng.

Tiểu Thỏ còn đang ngủ mê man liền bị lão Trình bắt đầu mang theo đi, trực tiếp leo lên xe công cộng đi vườn bách thú hoang dại Thượng Hải.

Trình Chi Ngôn ngáp dài đi theo phía sau cha mình, siêu cấp không biết nói gì nói: " Rõ ràng là ba đồng ý muốn dẫn Tiểu Thỏ đi vườn bách thú, vì sao muốn gọi con theo?"

" Ôi, tiểu tử thối này, cha con làm việc ở ngoài nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều không có thời gian cùng con đi chơi, hiện tại mang con đi chơi một chuyến, con vậy mà còn hỏi ba vì sao?" Lão Trình còn đang ôm Tiểu Thỏ mê man, tức giận hướng con trai của mình trợn trừng mắt.

" Con đã lớn, đi vườn bách thú đều là đứa bé có được hay không?" Trình Chi Ngôn vẫn cực kỳ không biết nói gì như cũ.

" Vậy liền xem như con đi chăm sóc vợ con, được chưa?" Lão Trình trợn mắt nhìn anh, cảm thấy con trai của mình tại sao ngốc như vậy, một chút cũng không như mình, quả thực chính là cái đầu gỗ không thông suốt.

" Ai nói em ấy là vợ của con rồi.... Em ấy còn chưa thành niên a!"

" Bạn gái con, được chưa?"

"....."

Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ ngủ đến trời đất mù mịt, muốn tiếp tục tiếp tục phản bác, lại không mở miệng được.

May mà Tiểu Thỏ không có ngủ một mạch đến vườn bách thú Thượng Hải, lên xe công cộng khoảng hơn một giờ, cô dụi dụi mắt, miễn cưỡng xem như đã tỉnh lại rồi.

Tiểu Thỏ mở to mắt lờ đờ, nhìn chằm chằm xe công cộng một hồi lâu, lúc này mới xoay người một cái, từ trên đùi lão Trình ngồi dậy, giọng nói mang theo một chút khàn khàn mới tỉnh ngủ nói: " Đây là chỗ nào vậy?"

" Trên đường đi vườn bách thú...." Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh, yếu ớt trả lời một câu.

Lão Trình trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn một cái, sau đó quay đầu lại cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ nói: " Tiểu Thỏ, con dậy rồi à?"

" Vâng." Tiểu Thỏ mê man gật gật đầu, nhìn cha Trình Chi Ngôn kỳ quái hỏi: " Vì sao muốn đi vườn bách thú?"

" Không phải ngày hôm qua đồng ý con sao?" Lão Trình dở khóc dở cười hướng Tiểu Thỏ nói.

"..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nghiêng đầu nghĩ nửa ngày rốt cục nhớ tới chuyện này.

Trình Chi Ngôn không vui ngồi ở bên cạnh cha mình, thấp giọng nói: " Ba xem, em ấy còn không nhớ rõ, ba cứ muốn ra ngoài chơi."

" Tiểu tử thối, câm miệng cho ba!" Lão Trình tức giận liếc mắt Trình Chi Ngôn một cái.

"Anh nước chanh! Anh theo em cùng đi vườn bách thú nha!" Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Chi Ngôn ngồi ở bên cạnh, phản xạ có điều kiện cả người hướng anh xông đến.

Trình Chi Ngôn không chỗ có thể trốn, đành phải ôm lấy cả người Tiểu Thỏ.

" Ha ha... Thật tốt quá, đây là lần đầu tiên em cùng anh nước chanh đi chơi." Vẻ mặt Tiểu Thỏ nhất thời hạnh phúc.

Vài năm nay, cha Trình Chi Ngôn không làm ở gần nhà, mẹ Tiểu Thỏ lại mỗi ngày bận bịu tăng ca, mẹ Trình Chi Ngôn luôn luôn đi sưu tầm dân ca, trong nhà chỉ có hai đứa bé bọn họ, muốn đi chơi cũng chỉ có thể ở công viên lân cận tiểu khu đi dạo, căn bản là không có xa nhà quá.

" Uh'm..." Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ tỉnh ngủ vẻ mặt hạnh phúc, trong lòng một chút khó chịu kia cuối cùng tốt lên một chút.

Xe ở trên đường cao tốc chạy nhanh về phía trước, Tiểu Thỏ dán vào cửa kính bên cạnh xe, nhìn trời xanh mênh mông vô bờ bên ngoài, chạy qua cây xanh bên đường, cảm thấy tâm tình thật tốt.

Cuối cùng đến chỗ vườn bách thú hoang dại Thượng Hải, lão Trình dặn dò Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ chờ ở cửa, mình chạy tới mua vé.

Mua xong vé vào, Tiểu Thỏ túm tay Trình Chi Ngôn, mở to hai mắt nhìn nhìn đông nhìn tây, cảm thấy toàn bộ toàn bộ đều cực kỳ mới lạ.

" Anh nước chanh, mau nhìn, mau nhìn, bên kia có có thiệt nhiều thiên nga!" Tiểu Thỏ tinh mắt, lập tức liền nhìn thấy mấy con thiên nga bay nhởn nhơ trên mặt hồ cách đó không xa.

Trình Chi Ngôn nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, còn chưa phản ứng kịp Tiểu Thỏ đã hướng thiên nga chạy tới.

" Tiểu Thỏ chậm một chút, cẩn thận đừng để ngã...." Lão Trình ở tuốt phía sau hướng cô hô.

Tiểu Thỏ vẫn chạy đến bên hồ, ngồi xổm xuống, nhìn thiên nga trong hồ một hồi, cười tít mắt ngẩng đầu hướng Trình Chi Ngôn nói: " Anh nước chanh, anh nói xem, chúng nó có phải vịt con xấu xí biến thành hay không? Mấy ngày nay vịt thật xinh đẹp, có phải chỉ cần cố gắng về sau em cũng sẽ trở nên xinh đẹp giống như thiên nga hay không?"

Hai tay Trình Chi Ngôn ôm ở trước ngực, đứng sau lưng Tiểu Thỏ, nhìn cô một cái thuận miệng nói: " Em cho là vịt con xấu xí có thể biến thành Thiên Nga Trắng là vì nó cố gắng sao, đó là bởi vì cha mẹ nó vốn là Thiên Nga Trắng..."

" A?" Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro