Chương 5
Sau lưng có đại thụ chống đỡ thật đã.
Chỉ một câu nói của Ôn Hình Viễn đã khiến nghiệp vụ viên của Quang Minh được đối đãi rất chu đáo ở Việt Phong. Lúc trước có kiểm nghiệm viên cố ý làm khó dễ — còn đây là cao tầng bên Việt Phong lưu lại đánh tiếng, cách một đoạn thời gian nhắc nhở mình nên hiếu kính, một xe hàng lưu lại trên bến tàu, không thể nhập thương, kết quả Lâm Thế Kiệt gọi một điện thoại, sự tình lập tức liền có thể giải quyết. Tổ trưởng tổ kiểm nghiệm tự mình kiểm tra, toàn bộ đạt chuẩn, lập tức nhập thương.
Biết sau Quang Minh có hậu thuẫn, nhân viên kiểm nghiệm không dám khó xử nữ nghiệp vụ trẻ tuổi. Bất quá càng như thế, Lâm Thế Kiệt đối với chất lượng sản phẩm của mình yêu cầu lại càng cao. Nếu chất lượng sản phẩm của Quang Minh xuất hiện vấn đề, kia không phải là tát thẳng vào mặt Ôn Hình Viễn sao.
Hôm nay là Trung thu, lúc ăn cơm chiều, Lâm Thế Kiệt hỏi con trai, có hay gọi điện hỏi thăm cha nuôi hay không. Lâm Bảo một miệng cơm, lắc lắc đầu.
“Phải thường xuyên cùng cha nuôi liên hệ có biết hay không?” Lâm Thế Kiệt ân cần chỉ bảo.
“Vâng.” Lâm Bảo nhu thuận gật đầu một cái, lại ăn một ngụm cơm, sau đó đặt đũa xuống, lấy di động từ trong túi áo ra, ngón tay nhanh chóng ấn vài cái, lập tức gửi một tin nhắn qua. Lâm Thế Kiệt sờ sờ đầu con trai, vui vẻ ăn cơm.
Tết Trung thu, công ty tổ chức liên hoan cho nhân viên, vỗ tay ầm ầm, Ôn Hình Viễn nói xong thì nhanh chân đi xuống, chỉnh lí tây trang, đôi chân thon dài vắt chéo ngồi trên thượng vị. Vừa ngồi xuống, di động rung rung, mở ra liền thấy tin nhắn Lâm Bảo gửi đến, Ôn Hình Viễn lúc này mới cười ra tiếng.
“Con cảnh cáo người, còn dám nửa đêm gọi điện thoại đến đánh thức con, từ nay về sau con sẽ không để ý đến người nữa.”
Nữ trưởng phòng xinh đẹp ngồi bên cạnh nghe tiếng liền quay đầu qua, liền bắt gặp sự ôn nhu khó gặp trên mặt boss. Cảm thấy một trận choáng váng. Không biết là dạng mỹ nhân nào mà có thể được hắn quan tâm đến thế. Nhìn động tác Ôn Hình Viễn viết tin nhắn thực mới lạ, hắn đâu phải người hay viết tin nhắn cho người khác đâu.
“Sẽ không, hôm nay không có công tác, nghỉ ngơi.”
Ôn Hình Viễn gõ xong, gửi đi. Bên kia vẫn chưa hồi âm ngay, tay nắm lấy di động, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm, Ôn Hình Viễn nghiêm túc nhìn đồng hồ. Loại tiệc tối này, hắn tốt nhất nên ngồi nửa giờ rồi rời đi.
...........
Hội nghị vẫn còn diễn ra đến mười một giờ rưỡi tối, tiến hành bước thảo luận cuối cùng đối với sản phẩm mới, quyết định doanh nghiệp cung ứng. Hợp đồng soạn xong là có thể bắt đầu kí kết.
Nghe thấy bên trong có động tĩnh, nữ thư kí cùng tăng ca vụng trộm đẩy cửa ra lén nhìn vào phòng hội nghị, đặc trợ trẻ tuổi như cảm ứng được mà nhìn qua, trừng mắt nhìn cô. Hắn vừa quay đầu lại, vừa lúc trúng ngay ánh mắt của boss, lập tức lấy lòng cười.
“Tan họp.” Ôn Hình Viễn dựa lưng vào ghế, thanh âm có chút mỏi mệt. Đưa tay day day thái dương.
Mọi người lập tức đi sạch.
Bỗng nhiên có tiếng giày cao gót vang lên cộp cộp, Ôn Hình Viễn mở mắt ra, thấy trưởng phòng Uông mặt không chút thay đổi bưng một ly sữa đưa đến trước mặt hắn.
“Uống cho ấm dạ dày.” Trưởng phòng Uông lời ít mà ý nhiều, nói xong liền đi. Đang trong giai đoạn mấu chốt, boss mà suy sụp liền hỏng chuyện.
Ôn Hình Viễn bưng ly lên uống cạn, nhíu nhíu mày, nên dặn trưởng phòng đổi loại sữa.
Phòng họp đèn đuốc sáng trưng, thế nhưng im lặng cực kì.
Ôn Hình Viễn lấy di động ra, nghiêm túc tự hỏi một giây: Lúc này nếu gọi điện thoại, phần trăm Lâm Bảo giận dỗi với mình là bao nhiêu, sau đó, nhanh chóng gọi qua.
“Ô…… Con muốn đánh người!” Bên kia Lâm Bảo dùng thanh âm khàn khàn khi vừa bị đánh thức mềm nhũn muốn khóc, “Lần này con không để ý đến người nữa đâu. Thật sự. Ngày mai liền cầm điện thoại trả lại người !”
Ôn Hình Viễn thả lỏng tựa vào ghế dựa, lúc mỏi mệt, nghe được giọng nói khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ của Lâm Bảo, tâm tình liền thư sướng, “Bảo bảo, ta hiện tại thật sự mệt chết đi.”
“Người mệt liền đi nghỉ ngơi đi, sao lần nào cũng trêu con. Chẳng lẽ người không biết ngủ không đủ giấc thì không lớn nổi sao.” Lâm Bảo hai tay ôm chăn lệch qua một bên, đưa điện thoại di động áp lên mặt, nhắm mắt lại muốn ngủ.
“Vốn vóc dáng con đã nhỏ rồi.”
“Cha nuôi, năm nay con cao hơn nhiều đó, đã không cần ngồi bàn đầu nữa.” Lâm Bảo chậm rì rì đáp lời, lập tức muốn ngủ.
“Phải không?”
“Đương nhiên. Vài học muội năm dưới còn vụng trộm theo sau lưng con mỗi ngày kìa.”
Nghe lời này, Ôn Hình Viễn: “……”
Liền như vậy hỏi thêm vài câu nữa, Lâm Bảo lại muốn ngủ, Ôn Hình Viễn cầm điện thoại áp bên tai, có thể nghe tiếng hít thở đều ở bên kia, mềm mềm, như lông vũ nhẹ lướt qua tim.
Lâm Bảo là một nam hài phát dục tương đối chậm. Vẫn là vóc dáng nhỏ bé, đến năm mười ba tuổi mới bắt đầu trổ mã. Bởi vì lúc trước cậu đều là đứng đầu lớp, trong lớp cũng im lặng ngồi học. Đến trường về nhà đều là tài xế đón đưa — sẽ không đi xe bus, tuy rằng bộ dạng xinh đẹp cũng có nữ sinh chú ý, thế nhưng trong lớp học tuyệt đối không phải là nhân vật tiêu điểm.
Đã hơn một năm, Lâm Bảo cao hơn. Thời gian qua nhanh, bất tri bất giác, cậu từ một trái dưa tròn tròn khả ái dần dần biến thành một mĩ thiếu niên, khi đôi mắt màu cà phê to tròn với hàng lông mi thật dài chớp mắt nhìn bạn, quả thực muốn đến chà đạp một phen.
Không biết từ khi nào, hai đến ba học muội năm nhất Sơ trung chờ ở cửa trường học lúc sáng sớm, khi Lâm Bảo xuống xe, sẽ làm bộ như vô tình đi theo phía sau cậu cùng nhau tiến vào trường. Dọc theo đường đi, cười hì hì chỉ tay ở phía sau, vụng trộm quan sát Lâm Bảo, túi sách, áo đồng phục, ngón tay thốn dài trắn nõn. Đợi đến khi lên lầu, lúc Lâm Bảo muốn đi vào lớp học, mấy nữ hài phía sau lướt qua cậu, nhanh như chớp chạy lên lầu.
Khi Lâm Bảo nổi tiếng là đã học kì hai. Đó là một ngày trời nắng đẹp.
Một nhóm nữ sinh sơ nhất (năm nhất sơ trung) ngồi nghỉ trên bãi cỏ sau tiết thể dục thảo luận về Thiên Long bát bộ, nói đi nói lại thì vẫn thích Đoàn Dự nhất, là vương gia bộ dạng anh tuấn si tình. Quả thực là bạch mã vương tử kinh điển. Sau đó lại cùng một chỗ líu ríu thảo luận ai là phiên bản Đoàn Dự ngoài đời. Có người nói Lâm Chí Dĩnh, có người nói Trần Hạo dân, hoặc Canh Trấn Nghiệp.
Bỗng nhiên có một nữ sinh nghiêng đầu ngồi dậy chỉ vào một nam sinh cách đó không xa cho mọi người nhìn — Lâm Bảo đang mua đồ uống tại quán tạp hoá. Cậu thanh tú đứng ở nơi đó, cúi đầu bỏ tiền vào túi áo, cần cổ thon thon, ánh nắng nhảy nhót trên tóc cậu, tạo nên một tầng ánh vàng lấp lánh.
Lâm Bảo nhìn qua bên này, đôi mắt xoay quanh, lại mặt không chút thay đổi quay trở về.
“Hì hì, cậu ấy chính là học trưởng đẹp trai năm hai mà tớ nói với các cậu đó.”
“Đó là cái người mà mấy cậu nói đó sao?”
“Phải.”
“Thật sự rất đẹp trai nha!”
“Ánh mắt thực xinh đẹp.”
“Lông mi thật dài.”
“Cổ thực trắng.”
“Ngón tay thực đẹp.”
……[tỉnh lược mấy trăm chữ]
Một truyền mười, mười truyền trăm, năm học mới bắt đầu, các nữ sinh năm nhất kết thành nhóm chạy đến lớp học năm hai nhìn "Đoàn Dự", Lâm Bảo trong miệng một số nữ sinh bị truyền thành soái ca giáo thảo miểu sát hàng trăm trái tim.
Lâm Bảo quả thực mạc danh kỳ diệu, mỗi khi bị nhìn đều mặt đỏ tai hồng. Càng chán ghét là, vài ngày sau, lời đồn còn truyền đến mấy đàn anh đàn chị, thậm chí còn có một vài đàn chị cao trung nhàm chán mà muốn tới nhìn "giáo thảo".
Cho đến khi có một vài nữ sinh đưa thư tình cho Lâm Bảo. Lâm Bảo phi thường buồn rầu.
“Cha nuôi, người còn nghe con nói không?” Lâm Bảo nói thật nhiều, trên giường lăn qua lăn lại, đầu kia lại không có động tĩnh.
Ôn Hình Viễn nghe Lâm Bảo than phiền, dần dần nheo mắt: “……”
“Trên thư còn mong con nghỉ đông liền đi chơi với mấu cậu ấy.”
“Không cho đi.” Ôn Hình Viễn rốt cuộc mở miệng, thanh âm nghiêm túc, dọa Lâm Bảo nhảy dựng.
“!!!.” Lâm Bảo theo phản xạ lập tức ngoan ngoãn, không đi thì không đi, vốn cậu cũng không muốn đi.
“Người hung dữ cái gì?” Lâm Bảo phản ứng lại, mất hứng mân mê miệng. Tắt điện thoại cái rụp.
Ôn Hình Viễn lại nhắn tin qua, vật nhỏ mất hứng mà nhận.
“Bảo Bảo, cha nuôi nhớ con. Nghỉ hè lại đây với ta có được không?”
Lâm Bảo xem xong tin nhắn, nửa ngày mới thực ngạo kiều hồi âm một chữ: Hừ !
–––––––––––––––––––––
Bảo Bảo lớn dần, chuỗi ngày ăn đậu hủ của Ôn đại thúc bắt đầu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro