Chương 1. Tình bạn 10 năm tan vỡ!!!
Buổi tối ở một nhà kho cũ bị bỏ hoang tại thành phố S, bóng tối bao trùm hết tất cả mọi thứ xung quanh, ánh sáng của mặt trăng mờ mịch chiếu qua những kẽ lá. Ở gần nhà hoang này chẳng có lấy
một bóng người qua lại, có thể nói khung cảnh này vô cùng yên tĩnh.
Một cô gái trẻ mặc một chiếc đầm đen bó ôm sát người đứng trên bậc cầu thang của nhà kho. Lưng dựa vào thanh nắm của cầu thang, trên tay cầm một chiếc điện thoại, ngón tay không ngừng lướt trên màn hình điện thoại. Lướt đến cuối danh bạ điện thoại thì nhấn vào một dãy số được lưu vào với tên [Sương Không Ăn Đường], đôi môi khẽ nhếch lên một cách tà mị, ánh mắt có chút khinh thường mà nhấn vào phím gọi điện.
Dưới ánh trăng có thể thấy một cô gái tầm 17 tuổi vóc dáng cao gầy, nhỏ nhắn để tóc ngắn màu đỏ cam đung đưa trong cơn gió nhẹ, đôi mắt màu xanh nhạt với chiếc mũi cao cùng đôi môi đỏ hồng.
Tại nơi khác, trong một căn phòng lớn rất ngăn nắp, đã 12 giờ đêm nhưng đèn trong phòng vẫn sáng, một cô gái có mái tóc xoăn dài màu lam với đôi mắt màu hồng nhạt. Thân hình mảnh mai không ngừng lăn lộn trên chiếc giường ngủ của mình, gương mặt hiện lên sự lo lắng.
" Cậu ấy giận mình chuyện gì nhỉ? Mình nhớ là mình đâu có làm việc gì khiến cậu ấy không vui đâu? " đưa tay chọt chọt mũi của con gấu bông size lớn cạnh giường mình, cô lẩm bẩm.
--- tút - tút - tút ---
Chợt có tiếng điện thoại reo lên, cô xoay người qua với lấy chiếc điện thoại đặt cạnh chiếc đèn ngủ trên bàn. Không biết là người nào mà gọi mình giờ này vậy nhỉ. Tối lắm rồi mà còn gọi điện tìm mình làm gì không biết nữa.
Mở màn hình điện thoại lên, một cái tên hiệu của cuộc gọi xuất hiện làm cô có chút kinh ngạc nhìn chầm chầm vào điện thoại của mình. [Nhi Nhi Bảo Bối] là cậu ấy! Sao lại gọi mình giờ này nhỉ? Lẽ nào cậu ấy hết giận mình rồi sao, nên gọi điện để làm hoà với mình. Ừm, nhất định là vậy rồi.
" Alo! Ai thế? "
" Là tớ đây, tớ đang ở chỗ nhà kho cũ gần trường học của chúng ta. Cậu có thể ra đây nói chuyện với tớ không? "
" Là cậu sao An Nhi, cậu đợi tớ một lát tớ sẽ đến ngay! "
" Được "
Bấm nghe, một giọng nói run rẩy yếu ớt truyền tới từ đầu dây bên kia khiến cho cô có chút lo lắng, hoảng hốt vội đáp.
Cuộc gọi kết thúc, cô liền chụp chiếc chìa khoá trên bàn, cô bước xuống giường đi lại chỗ tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác thường rồi mở cửa phòng chạy vội ra ngoài.
Ngồi lên xe cô đạp ga lái đi, tay cầm điện thoại không ngừng bấm gọi đi gọi lại một dãy số. Sao điện thoại lại tắt máy, cậu ấy không phải định làm chuyện gì dại dột đó chứ! Mọi lo lắng trong lòng cô càng thêm nhiều lên vì An Nhi là người bạn rất quan trọng đối với cô.
Đến nơi, cô xuống xe khoác áo khoác lên người mình, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cô vội vàng chạy nhanh vào nhà kho.
Chạy đến cầu thang tầng hai thì đã gặp cô bạn thân thiết của mình đang ngồi ôm mình trên bậc thang, cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Lạc An Nhi đưa tay ôm lấy thân thể đang co rút lại của cô ta mà vỗ về. Trong lòng có chút chua xót thay cô ta.
" Có phải cậu còn giận tớ rất nhiều không? Hôm đó tớ và anh ta chả có gì cả! Chẳng hiểu sao anh ta lại hẹn gặp tớ ở sân trường rồi tự nhiên nhào tới ôm chặt lấy tớ, cũng chẳng biết anh ta muốn làm gì nữa. Cậu phải tin tớ, tớ thật sự không có gì với anh ta cả! " cô cố gắng giải thích từng lời một cho An Nhi hiểu. Nhưng có lẽ mọi lời cô nói hình như đều vô dụng.
Kéo tay cô ra, cô ta đứng lên đưa đôi mắt ngập nước nhìn mặt trăng rồi cười nhạt nhìn cô gái đang đứng kế mình nói.
" Không sao, tớ hiểu hết mà Bảo Sương cậu không cần phải giải thích đâu. "
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng có phần ẩn ý làm người ta cảm thấy có chút lạnh người.
Lưu Nguyệt Bảo Sương cảm thấy trong lòng có chút ấy nấy mặc dù cô thực sự chẳng có gì với người đó cả nhưng dù sao cũng đã làm cho Lạc An Nhi tổn thương. Mắt hơi hạ xuống có phần buồn bã mà nói " xin lỗi " với cô ta.
Chưa dứt lời thì Bảo Sương đã bị một lực tay đẩy mạnh khiến cô ngã lăn xuống cầu thang. Lạc An Nhi lúc này trông chẳng khác gì một con ác quỷ cả, cô ta đưa đôi mắt diễu cợt nhìn chầm cô mà không ngừng cười khoái chí. Máu từ trán không ngừng chảy xuống bậc thang, cô nhìn bóng dáng phía trên trong lòng không ngừng hỏi " tại sao lại không tin cô? ". Cảnh tượng này có thể nói là khiến người ta cảm thấy ghê rợn mà.
" Có phải mày muốn hỏi tại sao không? Hay để tao nói cho mày nghe nha! " Lạc An Nhi từng bước một bước xuống cầu thang mang theo một nụ cười quỷ dị nhìn Bảo Sương.
" Bởi vì mày đã cướp đi hạnh phúc của tao! Là tại mày cướp anh ấy khỏi tao! "
Bước đến bậc cuối của cầu thang cạnh Lưu Nguyệt Bảo Sương, cô ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của cô tức giận hét.
Dứt lời sự tức giận trên gương mặt của An Nhi đã biến mất mà thay vào đó là sự vui vẻ, điểm tĩnh mà rời đi. Mặc kệ sống chết của cô, hai hàng nước mắt rơi xuống trên mặt Bảo Sương chảy dài xuống. Hàng loạt những hình ảnh vui vẻ, trong sáng, hồn nhiên của cô và An Nhi từ thuở bé đến giờ.
Cô cười đau thương. Những gì chúng ta trãi qua sau cùng vẫn không thể sánh bằng một đứa con trai. Tình bạn 10 năm sau cùng cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi, mọi sự tin tưởng đều đã không còn vì một người bạn trai 3 tháng.
Đôi mất từ từ nhắm lại, cô dần rơi vào hôn mê. Một luồn ánh sáng từ trên trời chiếu thẳng xuống người Lưu Nguyệt Bảo Sương rồi bao trùm hết mọi thứ xung quanh nhưng chỉ trong phút chốc liền biến mất, cả người lẫn thứ ánh sáng kì lạ đấy đều chẳng thấy đâu cả. Giống như giọt nước bốc hơi vậy.
------------Tuyến phân cách------------
2 tuần trước, khi cô đang ngồi đọc sách uống trà trong một tiệm cafe gần trường thì gặp Lạc An Nhi đang nắm tay một tên con trai chạy đến chỗ cô đang ngồi tiện thể đặt mông ngồi xuống ghế đối diện với Bảo Sương, trông mặt rất là vui vẻ, hớn hở.
" Bảo Sương, giới thiệu với cậu đây là bạn trai của tớ! Chúng tớ đã quen nhau gần 3 tháng rồi, anh ấy là Ân Lâm là đàn anh khoá trên của chúng ta. " An Nhi nhìn cô mỉm cười nói.
Ân Lâm nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét vài giây sau thì đưa tay ra như có ý muốn bắt tay với cô, cười đểu nói: " Chào em! anh là Ân Lâm, bạn trai của An Nhi. Rất vui được gặp em, chúng ta có thể làm quen không? ".
Ánh mắt và cử chỉ của hắn khiến cô cảm thấy buồn nôn nhưng có lẽ Lạc An Nhi không hề chú ý tới điều này. Cô dán mắt vào trang sách đang đọc dở vờ như không thấy hắn đưa tay ra mà chỉ " ừm " một tiếng trả lời hắn.
Lạc An Nhi khoác tay ôm lấy tay anh ta, vui vẻ cười nói thảo luận xem tiếp theo sẽ đi đâu chơi nhưng không hề biết ánh mắt hắn đang châm chú nhìn vào người bạn thân của mình là Lưu Nguyệt Bảo Sương mà mỉm cười.
Thật kinh tởm mà. Đã làm bạn trai của An Nhi mà còn nhìn chầm chầm mình như vậy, ánh mắt còn không ngừng khiêu gợi mình thật là khiến người ta buồn nôn quá đi mà. Cái chân của anh ta có thể đừng cọ vào chân của mình nữa có được hay không? Anh ta nhìn thế nào cũng là một tên tra nam, đểu cán, biến thái nha sao An Nhi lại quen phải cái loại con trai như này chứ.
" À... ừm, An Nhi à... "
" Đột nhiên tớ cảm thấy hơi khó chịu tớ đi nhà vệ sinh chút nha. Cậu với Ân Lâm nói chuyện đi, đợi mình ra đó nha! "
Cô vừa đứng lên mở miệng định diện lí do mà rời đi thì không ngờ còn chưa nói đã bị An Nhi cắt lời, thế là đành phải im lặng mà ngồi xuống ghế của mình.
" Em thật đẹp, hay là làm bạn gái của anh đi. Anh sẽ chia ta An Nhi để quen em, sau đó chúng ta từ từ... " Sau khi Lạc An Nhi rời khỏi thì cái tên Ân Lâm liền đứng dậy tiến lại gần cô, đưa tay vuốt nhẹ vào tóc cô rồi hôn nhẹ, mỉm cười nhẹ nói.
Chưa hết lời, cô đã hất tay anh ta ra và giáng vào mặt anh ta một cái tát thật mạnh bất ngờ khiến anh ta ngây người. Cô không thể ở đây đợi An Nhi ra ngoài được nữa, nếu cô còn ở đây anh ta chắc chắn sẽ làm những hành động quá đáng hơn nữa nếu như để An Nhi nhìn thấy nhất định sẽ hiểu lầm, không được cô phải đi ngay không thể làm việc gì khiến An Nhi buồn lòng. Thu dọn đồ đạc của mình cô vội vàng chạy đi.
Hắn đưa tay sờ một bên mặt bị cô đánh cho sưng đỏ hiện rõ ra năm dấu tay, nhìn bóng dáng bỏ chạy như một chú thỏ con của cô mà cười điểu. Thú vị thật! Thứ mà Ân Lâm tôi muốn trước giờ đều không có thứ gì là không có được, cô cho rằng có thể thoát được tôi sao!
Cứ nghĩ mọi chuyện đến đó là hết nhưng cô không ngờ một tuần sau hắn lại cho người đến hẹn gặp cô và An Nhi ở sân bóng của trường. Hắn nhân lúc An Nhi vừa đi đến thì đã thấy cảnh cô và hắn ôm nhau thắm thiết ở sân bóng khiến cho An Nhi hiểu lầm cô.
Hắn đột ngột ôm cô khiến cô đơ người ra lúc phát hiện An Nhi đang đứng ở một góc nhìn cô, cô đã đẩy anh ta ra chạy theo An Nhi nhưng cô ta không nghe cô giải thích gì cả còn tặng cô một cái tát, hất tay làm cô ngã xuống đất nhưng cô không trách cô ta. Tình bạn vui vẻ tươi đẹp của hai người rạn nứt chỉ vì một đứa con trai, mà cô lại chẳng thể giải thích gì cũng chẳng biết nên giải thích như thế nào mới rõ.
Tình bạn mà cô trân trọng, nổ lực, gìn giữ suốt mấy năm qua cũng đã không còn nữa. Người bạn thân mà cô cho là người chị em tốt nhất của mình, luôn tin tưởng, quan tâm, thấu hiểu mình cũng đã chẳng còn. Có thể nói tình bạn này từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô xem trọng và giữ gìn mà thôi còn Lạc An Nhi thì chưa từng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro