Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Zyra- Gai nổi loạn

"Bạn ngươi đâu? Bạn ta ở khắp xung quanh đây..."

~ Zyra

---

Sinh ra từ một thảm họa ma thuật cổ xưa, Zyra là cơn thịnh nộ của tự nhiên thành hình—nửa người nửa thực vật, nhen nhóm những sự sống mới trên từng bước chân. Cô xem những kẻ phàm tục ở Valoran chỉ là con mồi cho bầy cây của mình, và chẳng nghĩ gì khác ngoài việc tàn sát chúng với những chùm dây gai chết chóc. Dù ý định thực sự của cô chưa được tiết lộ, Zyra vẫn đi khắp thế giới, thỏa mãn thôi thúc nguyên thủy được chiếm một nơi làm thuộc địa, và bóp nghẹt mọi sự sống khác trong đó.Khu vực: ShurimaTướng liên quan: Ivern, Nidalee

---

Tiểu sử tướng:


Kí ức của Zyra cổ xưa như chính những bộ rễ sâu thẳm trong lòng đất vậy. Giống loài của cô vẫn còn là những cây non khi cuộc Chiến Tranh Cổ Ngữ nổ ra, khi những đội quân người phàm chém giết lẫn nhau để tranh giành món chìa khóa của tạo hóa.

Ẩn giấu trong những tán rừng rậm rạp phía nam Kumungu, đâu đó bên những con sông cái chia cắt giữa miền đông Shurima, tồn tại Khu Vườn Zyr trong thần thoại. Ma thuật nguyên thủy đã biến đổi đất thịt nơi đây theo một cách lạ kỳ và khác thường, khiến những loài cây ăn thịt dữ tợn mọc lên và săn đuổi bất kỳ sinh vật nào trong tầm ngắm. Chúng lan tràn và nuốt chửng, chẳng đoái hoài gì đến sự tồn tại của sinh vật khác, và chỉ biết quấn những cuộn dây leo chúng trên tất cả các cánh rừng và đầm lầy chúng đi qua. Tất cả chúng đều là Zyra... và chúng phát triển thật nhanh, ngay cả trong lửa khói chiến tranh.

Một đám lính, với chiến ý đã bị thời gian nuốt chửng từ lâu, tiến sâu vào trong khu rừng mong kiếm tìm được những thứ báu vật bị lãng quên. Họ được dẫn dắt bởi một nữ pháp sư đầy tham vọng - nhưng nơi rừng thiêng đầy rẫy phấn độc đã dần đánh gục họ.

Và những cư dân nơi Khu Vườn cũng chống lại họ, dây leo của chúng xé toạc giáp trụ và da thịt họ một cách dễ dàng. Dù chống trả anh dũng, những chiến binh đó biết rằng họ sẽ không thể trụ được lâu, và đã lui về chỗ nữ pháp sư với mong muốn được sống sót. Tập trung toàn bộ sức mạnh của mình, cô ta đã tạo ra một vụ nổ khủng khiếp. Không khí bị đốt cháy bởi những kí hiệu cổ ngữ, tỏa ra thứ ánh sáng ma thuật vừa kịp lúc những sợi dây leo vươn đến chỗ họ.

Chỉ trong thoáng chốc, mồi lửa vô tình đó đã khiến cho khí đốt trong vùng đầm lầy xung quanh bốc cháy, tạo ra một vụ nổ ma thuật hủy diệt tất cả những sinh vật sống hàng dặm xung quanh đó. Và đối với những người sống sót sau Chiến Tranh Cổ Ngữ, chẳng ai còn biết được về số phận sau cùng của Khu Vườn Zyr nữa cả.

Nhiều thế kỷ trôi qua. Mặt đất nơi từng diễn ra trận chiến ấy giờ chỉ còn là một chốn hoang tàn, không sự sống... nhưng sâu bên trong lòng đất, có thứ gì đó đang khuấy động. Sống sót nhờ vào nguồn năng lượng dự trữ, và được nuôi dưỡng bởi những kẻ đã ngã xuống. Một túi hạt nở ra, phát triển với tốc độ phi thường, và rồi một ngày, sinh vật đó trồi lên, thở dốc và lẫn lộn, nhưng giờ đã tự do.

Nó quan sát thế giới này vỡ vụn và đổi thay, tràn ngập những nguồn sống và ý tưởng mới. Tâm trí nó giờ là một mê cung được tạo nên từ những ký ức lẫn lộn, được lấy ra từ đất thịt ẩm ướt và bơm vào tâm thức non nớt của nó. Nó nhớ về mặt trời, về mùi vị của những cơn mưa, về sức mạnh, và về nỗi đau đớn của hàng trăm người đã ngã xuống nơi đây.

Nó—cô ta— tự gọi mình là Zyra, mà chẳng hề hiểu vì sao.

Khi tiến vào vùng đất hoang dã cách xa nơi mình được sinh ra, Zyra nhận ra rằng cô khác biệt với tất cả những sinh vật mà cô đã bắt gặp. Người thường là những kẻ luôn sợ hãi và khó ưa, trong khi những thực thể siêu nhiên thì luôn thất thường và cao ngạo. Chẳng ai trong số họ tỏ vẻ tôn trọng thế giới mà họ đang tồn tại cả, sự tồn tại của bọn họ bòn rút tất cả mọi thứ, và điều này càng khiến Zyra trở nên giận dữ và khinh miệt họ. Bỗng nhiên, một nguồn sống dâng trào trong những bước chân của cô—cây cỏ biến đổi và tiến hóa dưới ánh nhìn của cô, phóng ra những chiếc gai độc hay quất những xúc tu với một tốc độ đáng kinh ngạc.

Tách ra khỏi rễ cây và được tự do di chuyển, Zyra cùng những đứa con chết chóc của cô hấp thụ, phát triển, và dần bóp nghẹt những sự sống khác trên thế giới. Cô xâm lấn những vùng nông trại, nuốt chửng cả những ngôi làng, hủy diệt những chiến binh đủ dũng cảm hoặc ngu ngốc khi dám đương đầu với mình, và luôn để lại những bào tử thực vật chết chóc trên đường đi.

Khi những con sông vùng Shurima bắt đầu chảy trở lại, một loài thực vật mới đã được phát hiện dọc bờ sông, từ từ lan tràn về phía tây sau mỗi mùa sinh sản. Dù bị đào khỏi mặt đất hay bị thiêu rụi bởi lửa, có lẽ chẳng thứ gì có thể ngăn được chúng phát triển cả...

---

Truyện ngắn:

BÊN HOA

TÁC GIẢ: MATT DUNN


Mùi ẩm mốc nơi khu hàng chợ Tonnika, hòa cùng mùi đám người chen chúc thường buộc những kẻ mua hàng nơi đây phải đưa ra quyết định vội vàng, nhưng Hatilly thì vẫn đứng yên. Mắt cô đắm chìm vào một chậu dây leo với những chiếc lá úa đỏ thẫm, một giống cây mà cô chưa từng thấy trước giờ.

"Cô sẽ không muốn nó đâu," lão bán hoa già mở lời. "Nó là một cây Lan Dạ Vũ cực hiếm. Được lấy từ khu rừng rậm phương nam, nơi ánh mặt trời chẳng bao giờ chạm xuống nền rừng. Nó là dành cho những dược sư, hoặc những nhà giả kim...

Rồi lão hướng ánh nhìn của cô về phía một đóa Hồng Lam. "Đây, từ vùng đất Ionia xa xôi. Thích ứng trên đất Kumangra bởi chính tay ta chăm sóc... hay là vài bụi Nguyệt Ngọc nhỉ?

Hatilly không hề bị lay chuyển. Hồng Lam hay Nguyệt Ngọc đúng là có thứ sắc màu có thể cuốn hút ánh nhìn bất cứ ai. Còn nhánh lan này là một giống ngoại lai, như những đóa Loa Kèn Thủy Quái đọc theo Đồng Bằng Serpentine, hay như nhành Tulip Tử Thi của Paretha. Những loài hoa độc đáo mới đúng là sở thích của cô và Cazworth.

"Tôi sẽ lấy cây lan."

Người bán hoa vẫn giơ bàn tay đón lấy đồng vàng, mặc cho sự nghi hoặc đã hiển hiện trên khuôn mặt lão. Lão khéo léo quấn bụi cây lại bằng một cuộn lụa ẩm, và đặt nó vào đôi bàn tay đang mong chờ của Hatilly. Cô nhận ra rằng những tua xoắn của nó đang bám vào một mảnh gì đó, cứng và trắng xóa.

"Cái này là gì?"

"Loài lan phải leo trên những vật thể khác mà," người bán hàng nói. "Cái này thì chọn một mảnh xương."

Cazworth cúi gằm mặt trên chiếc bàn gỗ cũ kĩ, hí hoáy viết gì đó phía bên lề tập hồ sợ của mình, dưới ánh sáng leo lét từ ngọn nến. Anh chẳng hề ngẩng đầu lên cho đến khi Hatilly đặt chậu cây lên bàn mình. Một cây lan kỳ lạ, nửa được vùi dưới lớp đất ẩm, trông nó có vẻ hạnh phúc, những mảng xanh lẫn đỏ tươi tắn, chứa đầy sự sống.

"Một món quà đang nẩy chồi, dành cho một doanh nhân trên đà phát triển." Cô khẽ hôn vào má Cazworth, một cảm giác thật lanh lợi. Anh mỉm cười và quay sang xem xét giống hoa.

"Khi em nói rằng em cần vài bông hoa để khiến chỗ này sáng sủa hơn, anh nghĩ rằng nó sẽ phải có màu sắc sặc sỡ lắm." Cazworth đâm chiếc bút lông vào nhánh cây. "Thế còn anh bạn tò mò này?"

"Một món quà tuyệt vời để mừng khai trương chuỗi cửa hàng mới nhất khu Kumangra... Cửa Hiệu Nhập Khẩu Cazworth.

Cazworth kéo vợ mình ngồi lên đùi.

"Ừm, nếu như đây là một loài thực sự hiếm, thì đây quả là một bữa tiệc ra trò đấy."

Anh nhẹ nhàng hôn cô. Một cánh hoa vừa bật mở trong căn phòng tối.

"Bắt đầu rồi đấy," Hatilly nói. "Anh sẽ thức suốt đêm à?"

"Chắc vậy. Vẫn còn vài đơn hàng cần phải đóng dấu—các đối tác vẫn lo lắng về hải trình vận chuyển..."

Hatilly ngáp dài.

"Thôi nào, đừng để anh làm em chán, vợ yêu. Lên giường trước đi. Anh sẽ gọi em dậy khi nó nở."

"Cảm ơn nhé, chồng yêu."

Hatilly thức dậy bởi có thứ gì đó đang bò trên mắt cá chân cô.

Bọn kiến lửa có mặt ở khắp mọi nơi ở một khu vực gần rừng rậm như thế này. Cô cố đá nó văng ra. Chớp chớp mắt, cô xoay sang chiếc gối trống không bên cạnh mình. Cazworth vẫn chưa lên giường ngủ.

Con côn trùng khó chịu vẫn bám víu, nó bò dần lên bắp chân cô. Cô bật tung khăn trải giường và nhận ra đó không hề là một con côn trùng, mà là một cành dây leo đã quấn chặt những ngón chân, leo lên mắt cá và quấn quanh chân cô.

Nỗi sợ đã đẩy lùi đi hết cơn buồn ngủ trong tâm trí cô.

Cô vùng vẫy, nhưng không thể thoát khỏi những dây leo xanh đỏ đang quấn quanh chân mình. Chúng cứ thắt chặt lại, ăn sâu vào da thịt cô. Cô ngắt chúng đi bằng móng tay. Máu trên tay ứa ra bởi những tua xoắn đầy gai.

Cành dây leo kéo dài đến chỗ cửa phòng ngủ, nơi nó sinh ra những tua xoắn phụ để leo lên khung giường. Cô chợt nghĩ đến Cazworth.

Cầm trong tay một ngọn đèn leo lét và một chiếc kéo may vá, Hatilly theo dấu cành dây leo dẫn qua hành lang trong căn nhà họ. Sợi dây leo ngày một dày hơn khi cô tiến lại gần, điều mà cô đã từng biết qua những nghiên cứu của Cazworth.

Phải khó khăn lắm mới mở được cửa. Hatilly vẫn chưa thể tưởng tượng được mình sẽ nhìn thấy gì, nhưng chắc chắn không phải thứ này.

Cả căn phòng đã bị phủ kín, từ mặt sàn cho đến trần nhà, bởi thực vật. Những thứ màu sắc hỗn độn, kinh tởm nhảy múa dưới ánh đèn leo lét. Những búp hoa kỳ lạ đang treo mình trên tường, với những chiếc là nhấp nhô như thể chính nó đang hô hấp. Những đóa hoa như thể đang nhại lại ánh lửa của cô trong đêm tối, với những cánh hoa màu cầu vồng lấp lánh như ánh lửa hiệu. Tất cả đều phát triển từ một nguồn cội duy nhất: một chậu hoa được đặt trên chiếc ghế bành, nơi Hatilly thường hay đọc sách trong khi Cazworth làm việc. Những mảnh gốm và đất vương vãi. Cành lan đã phát triển vượt quá môi trường của nó.

Mọi thứ đều từ những cánh hoa sống động đó mà tỏa ra. Mọi suy nghĩ trong đầu Hatilly đều kêu gào, thôi thúc cô bỏ chạy khỏi căn nhà, thiêu rụi nó, đốt cháy thứ thực vật gớm guốc đó. Nhưng cô sẽ không rời đi nếu không có Cazworth. Dây leo đang quấn chặt chân ghế, quấn chặt chân bàn làm việc, quất chặt chân...

Chồng cô.

Vẫn ngồi yên trên chiếc ghế, Cazworth bị quấn từ đầu đến chân bởi hàng lớp lá. Hatilly lao đến cạnh anh, suýt vấp ngã bởi tán lá dưới chân. Cô điên cuồng cắt đi những dây leo đang siết chặt, nhưng mỗi cú cắt của chiếc kéo chỉ càng khiến chúng quấn chặt hơn, và mọc lên những gai nhỏ li ti đâm vào da thịt của cô và chồng cô. Máu bật ra. Và ngay khi giọt máu rỏ xuống, những cánh hoa lan bừng nở, trồi lên để thưởng thức nó.

Hatilly gỡ xong một cánh tay của Cazworth—nó đã tái màu nhợt nhạt và lạnh toát đi từ lâu.

Một mùi hương tràn ngập không khí, như thứ mùi của tử thi. Với đôi mắt đẫm lệ, cô quay đầu về phía chiếc ghế bành, nơi chậu lan vẫn đang nở hoa.

Mùi hương dần nồng nặc hơn. Hatilly nôn mửa. Những cánh hoa khổng lồ uốn về phía sau, theo từng lớp màu sặc sỡ, lộ ra trong đó là những cánh hoa hình chữ nhật với sắc đỏ đặc và xanh thẫm, cùng những mũi gai đen, lộ ra trong đó là một người phụ nữ ở bầu nhụy. Tóc cô ta đỏ như máu. Da thịt như cành lá. Mắt cô trừng mở. Nó chợt khiến Hatilly nhớ về ánh mắt của một con báo—những con ngươi thu hẹp như chỉ nhắm vào mỗi con mồi của nó.

Người phụ nữ vừa nở ra từ những đóa hoa đứng dậy.

Hatilly nắm chặt chiếc kéo trong tay, như một con dao găm.

"Cô đã muốn cắt tỉa cho ta rồi sao?" thứ kia nó, giọng nói sâu thẳm bủa vây Hatilly.

"Ngươi là ai?"

"Đóa hoa mà ngươi luôn muốn thưởng lãm."

Mùi hương đã thay đổi. Chẳng còn mùi hắc của cái chết nữa.

Hatilly hít thật sâu mùi hương ngọt ngào ấy—hương hoa cam, hương Hồng Lam, hương trái cây của những đóa Loa Kèn Thủy Quái, mùi xạ hương của Nguyệt Ngọc, thoảng mùi hương tinh tế của cây tử đằng. Còn nhiều nữa, những hương hoa thật lạ, nhưng bằng cách nào đó cô đã biết hết tên chúng—một mùi hương của những sắc màu mà đôi mắt cô chưa từng nhìn thấy. Một cái tên được hình thành trong tâm trí Hatilly...

Zyra.

"Cảm ơn vì khu vườn đáng yêu này," Zyra nói, gật đầu với xác chết của Cazworth. "Cô đã chăm sóc tốt cho ta, nhưng giờ chúng ta sẽ cần nhiều dưỡng chất hơn. Để khiến đất thịt nơi đây... màu mỡ hơn.

Hatilly nhìn thấy viễn cảnh của một thế giới được bao phủ bởi màu sắc của cái chết. Những sắc màu hỗn độn, mềm mại và rung động, dần nhấn chìm các thành phố. Chẳng còn lăng mộ, chẳng còn chiến tranh, chẳng còn tiền tài... Hatilly ngừng thở. Cô không còn cảm thấy những cành hoa kéo cô xuống, hay những mũi gai găm sâu vào thịt cô, xé toạc làn da cô, ngập tràn trong máu cô.

"Bước vào khu vườn... " Zyra thì thầm qua những cành lá và cánh hoa "Hoa Tử Thần, cô sẽ không muốn bỏ lỡ thứ màu sắc ấy đâu, đúng không?"

Hatilly không trả lời nữa, bởi cô đã bận ngắm hoa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro