Zac - Vũ khí bí mật
"Bạn càng tức giận thì nó càng làm tổn thương bạn nhiều hơn thôi..."
~ Zac
---
Zac là sản phẩm của một lần rò rỉ độc chất thấm qua màng hóa-kỹ và đọng lại nơi một hang động biệt lập sâu dưới Hầm Thấp Zaun. Dù mang xuất thân hèn mọn như vậy, Zac đã phát triển thành một thực thể biết suy nghĩ cư ngụ trong các đường ống của thành phố, thỉnh thoảng lộ mặt giúp đỡ những ai không thể tự cứu mình hoặc tái thiết cơ sở hạ tầng đã hỏng hóc của Zaun.
Khu vực: Zaun
Tướng liên quan: Twitch
---
Tiểu sử tướng:
Zac là sản phẩm của một lần rò rỉ độc chất thấm qua màng hóa-kỹ và đọng lại nơi một hang động biệt lập sâu dưới Hầm Thấp Zaun. Dù mang xuất thân hèn mọn như vậy, Zac đã phát triển thành một thực thể biết suy nghĩ cư ngụ trong các đường ống của thành phố, thỉnh thoảng lộ mặt giúp đỡ những ai không thể tự cứu mình hoặc tái thiết cơ sở hạ tầng đã hỏng hóc của Zaun.
Một nhóm trẻ con Zaun lần đầu đụng độ Zac khi chúng ném đá xuống vũng hầm và có vài viên đá bị ném trở lại. "Hồ Ném Trả" trở nên nổi tiếng với cư dân Hầm Thấp Zaun, và cuối cùng thu hút sự chú ý của một bè lũ hóa-sư hắc ám. Mặc cho dân địa phương phản đối, các hóa-sư hút chất dịch dưới hồ vào thùng và mang về phòng thí nghiệm.
Sau một loạt thử nghiệm được thiết kế để kiểm tra kỹ thuật cường hóa âm dương tính, các hóa-sư khám phá ra khối đông trong vũng dường như có khuynh hướng ảnh hưởng tinh thần. Nói đơn giản, nó sao chép lại mọi kích thích đưa ra. Nếu được đối xử tốt, nó đáp lại bằng niềm vui thơ trẻ, nhưng khi thử phản ứng với đau đớn và công kích, các hóa-sư đã để mất nhiều tay chân cường hóa trong vụ phá hủy sau đó.
Đa số hóa-sư cho nó chẳng là gì hơn phản xạ đơn giản, nhưng hai trong số họ không chắc lắm. Họ nghi vấn về tính đạo đức của các thử nghiệm hoàn toàn dẫn tới việc sản xuất một sinh vật với sự hung bạo không gì sánh nổi. Khi đào sâu hơn, cặp đôi phát hiện dự án được tài trợ bởi Saito Takeda, một Hóa-Chủ nổi tiếng với tính bạo lực và những cuộc chiến băng nhóm đẫm máu. Mục đích đã rõ ràng; Takeda muốn phát triển một đấu sĩ có thể bỏ qua mọi vết thương của nhân loại, len lỏi vào những nói con người không thể và tuân lệnh tuyệt đối. Họ cũng tìm được tên thật của dự án; Chiến Binh Zaun Vô Định Hình.
Cân nhắc mọi chuyện, hai hóa-sư thấy nó làm nhiều hơn là chỉ sao chép lại mọi kích thích đưa ra. Họ thấy các hành vi được biểu hiện mà không có kích thích cụ thể nào – những hành vi phù hợp với các chủng loài có tri giác. Họ gọi sinh vật đó là Zac và kết luận nó đang thể hiện hành vi của một thể sống có suy nghĩ, có cảm giác. Họ gửi các phát hiện đến đội trưởng đội tìm kiếm, nhưng chúng đều bị lờ đi.
Không muốn mọi việc chìm vào im lặng, họ bắt đầu những nỗ lực ngầm để chống lại quá trình dạy dỗ bạo lực của phần còn lại trong đội. Họ tìm cách chỉ cho Zac điều đúng sai, cho nó thấy những hành động vị tha và hào hiệp. Nỗ lực của họ đã có thành quả, khi Zac thể hiện nỗi buồn khi một nhà nghiên cứu bị đứt tay và phản ứng tệ khi người khác hạ sát một con chuột trong phòng thí nghiệm. Cuối cùng, họ không thể chịu nổi những thử nghiệm tàn nhẫn áp đặt lên Zac bởi các hóa-sư đồng nghiệp.
Một đêm, trong lễ tưởng niệm Ngày Tiến Bộ của Zaun, khi phòng thí nghiệm vắng người, họ cho Zac vào xe bồn và đưa nó đến một nơi hẻo lánh ở Zaun. Sau đó, khi hành động của họ bị phát giác, tay chân của Hóa-Chủ Takeda tỏa ra săn lùng. Nhưng Zaun rất rộng lớn, và hai nhà nghiên cứu thừa sức ẩn nấp. Họ tưởng mình đang trả tự do cho Zac, nhưng Zac không muốn được giải phóng, bởi giờ nó đã coi hai người là gia đình. Chỉ họ tử tế với nó, và nó muốn học hỏi thêm từ họ. Quả thật, họ rất hài lòng với phản ứng của nó, bởi họ đã quá gắn bó với Zac đến nỗi coi nó như con nuôi.
Để trốn khỏi thủ hạ của Takeda, họ thay đổi danh tính và diện mạo, thuê một ngôi nhà ở rìa ngoài Hầm Thấp, tránh xa mọi ánh mắt tọc mạch. Zac học cách bắt chước giọng nói của họ, và nhanh chóng thích nghi với việc biến đổi khối chất dẻo thành những dạng thức cần thiết để tạo nên âm thanh. Nó sống bên cạnh cha mẹ nuôi suốt nhiều năm, khi cần thì ẩn dưới vũng hầm hoặc trong khe nứt nơi vách đá. 'Cha mẹ' kể cho Zac về thế giới nó đang sống, làm cách nào nơi đó trở nên tươi đẹp và ngập tràn kỳ quan. Họ cho nó thấy mặt trăng mọc lên qua đỉnh Cổng Mặt Trời, ánh sáng cầu vồng chơi đùa trên mái kính màu của đại sảnh thương mại Zaun, và vẻ đẹp náo nhiệt nơi trung tâm thành phố. Họ cũng giải thích thế giới này tàn nhẫn và khắc nghiệt ra sao, và Zac biết đôi khi người ta xấu tính và ác độc, thù ghét và thiên kiến. Zac chối bỏ các hành vì ấy và giúp cha mẹ mỗi khi có thể trong lúc họ dùng tài năng trợ giúp mọi người xung quanh mà không thu hút những chú ý không cần thiết.
Họ làm hết sức để điều trị bệnh tật, sửa chữa máy móc hoặc dùng hiểu biết về hóa-kỹ vào mục đích tốt. Đó là những năm tháng hoàng kim của Zac, nó lang thang khắp Zaun qua mạng lưới đường ống vô hạn cùng những khe nứt chằng chịt dưới nền đá. Zac là sinh vật có tri giác, nên đôi lúc quá nhiều kích thích từ môi trường có thể làm nó choáng ngợp và tạm thời hấp thụ cảm xúc mạnh mẽ nhất quanh nó, dù tốt hay xấu. Nó thường không thể ngăn mình ra tay tương trợ những kẻ bị áp bức bởi lũ du côn bắt nạt; dẫn đến nhiều tin đồn lan truyền khắp Zaun. Phần lớn truyện là về hành động giúp đỡ của nó, nhưng số khác gắn nó với những sự kiện hủy hoại khác; một nhà máy bị phá hủy hoặc một khe nứt đột ngột mở tung giữa lòng Hầm Thấp.
Cuối cùng, tin đồn cũng đến tai Saito Takeda. Hắn sai một nhóm thủ hạ cường hóa tới lấy lại tài sản của mình. Các hóa-sư cố gắng – nhưng chỉ hoài công – để tái tạo quá trình sản xuất Zac từ những giọt chất còn lại bên trong thùng. Takeda muốn lấy lại sinh vật đó, và đám tay chân vây chặt quanh nhà cha mẹ Zac để tấn công. Họ đánh trả, bởi họ là những nhà nghiên cứu hóa-kỹ và tất nhiên không thể không có biện pháp tự vệ, nhưng cuộc chiến không thể kéo dài mãi. Họ bị sát hại, dù Takeda ra lệnh phải bắt sống.
Zac lúc đó đang thăm dò ranh giới địa chất ngầm bên dưới Zaun, cảm nhận được nỗi đau của cha mẹ và vội vã chạy về giải cứu. Nó đến quá trễ, và đám tay chân không thể thấy thứ gì sánh bằng cơn cuồng nộ choán đầy nó khi nhìn thấy thi thể họ. Zac tấn công bằng một màn quật, đập, nghiền nát tàn bạo. Trong buồn đau và giận dữ, nó phá sập hàng tá căn nhà lân cận, và khi trận chiến kết thúc, tất cả lũ thủ hạ cường hóa đã tắt thở.
Khi cảm xúc trào dâng trong trận chiến rút dần khỏi nhận thức Zac, hối hận kéo đến khi nó nhìn thấy những ngôi nhà đã bị hủy hoại, và thề sẽ tiếp tục những công việc tốt đẹp cha mẹ đã làm. Nó giúp xây dựng lại những gì đã ra tay tàn phá, nhưng ngay khi hoàn thành, nó biến mất vào mạng lưới đường ống rộng lớn của Zaun.
Giờ Zac sống đơn độc giữa những đường hầm và hang động đan dưới Zaun, đắm mình trong những cảm xúc của cư dân thành phố. Đôi lúc chúng làm phong phú thêm tinh thần nó, nhưng những lúc khác chúng khiến nó buồn bã khi chứng kiến cả mặt tốt lẫn xấu của thành phố. Nó trở thành thứ gì đó như truyền thuyết đô thị của Zaun, một sinh vật bí ẩn đôi khi lộ mặt khỏi khe đá nứt hoặc một đoạn ống hỏng. Đa số lần nó giúp đỡ những ai đang cần, nhưng khi có rắc rối, lúc không khí thành phố chuyển màu xám xịt, sự hiện diện của nó có thể gây nên chấn động cực lớn.
---
TRUYỆN NGẮN
SỰ BẢO VỆ
Giờ vàng giữa hồi chuông thứ năm và thứ sau. Đó là khoảng yêu thích trong ngày của tôi. Đó là khi mọi người trong Rừng Xưởng đã hoàn thành ca làm. Trông họ mệt mỏi, nhưng hôm nay vậy là đủ rồi. Công việc nằm phía sau. Bữa ăn nóng hổi ở nhà đang chờ đón. Những người ở đây thật tử tế, và tôi thì luôn thấy tốt khi ép thân thể chất dẻo của mình giữa những kẽ đá quanh Rừng Xưởng. Tôi thấy tình yêu tỏa ra từ một người đàn ông trở về với đứa con trai mới sinh. Tôi tận hưởng sự trông mong của cặp đôi mới cưới trước bữa tối lãng mạn ở Chợ Ranh Giới.
Suy nghĩ của họ ngấm vào tôi. Hay thật, như đang tắm nước nóng vậy, dù tôi hay bị dàn mỏng ra nếu nhiệt độ trở nên quá cao. Luôn có một vài người trong đám đông không vui vẻ lắm. Sau cùng thì, cuộc sống ở Zaun cũng khó khăn lắm. Có người đang ấp ủ một trái tim tan vỡ, kẻ khác thì không thể nuốt nổi suy nghĩ về một ca làm khác và chẳng cảm thấy gì ngoài oán giận sục sôi. Tôi hấp thụ cả điều tốt lẫn xấu, bởi tôi vốn được tạo ra như thế. Cảm giác tồi tệ đôi khi khiến tôi giận dữ, nhưng biết làm sao được. Cha mẹ đã dạy tôi thỉnh thoảng cảm thấy thế cũng tốt. Nếu không có điều xấu thì bạn đâu thể trân trọng điều tốt chứ.
Tôi theo dõi đoàn người đến khi họ chia tay. Một vài cảm giác tồi tệ vẫn dai dẳng trong suy nghĩ, nên tôi quyết định phải làm gì đó hay ho để xua chúng đi mới được. Tôi luồn qua mạng lưới lỗ thông gió nứt nẻ đã định sửa chữa từ lâu, nhưng vẫn chưa có dịp. Trên đường, tôi thu thập các mảnh kim loại trong cơ thể, đẩy nó ra khỏi hình dạng vô định hình của mình mỗi khi gặp một vết rạn, rồi nung nóng lớp vỏ ngoài để hàn chúng vào vị trí. Khi đã bịt kín vết rạn, không khí trong lành từ trạm bơm nơi Piltover phía trên lại thổi xuống. Hy vọng điều đó sẽ giảm bớt số ca bệnh phổi trong nhiều khu phố bên dưới.
Đoạn cuối đường ống đưa ta tới phần trên của tầng Hầm Thấp. Mọi chuyện ở đây không tốt đẹp lắm. Nhiều người chẳng có gì nhiều, và còn nhiều kẻ muốn chiếm đoạt những thứ đó của họ. Vũng hầm, đầy chất độc và chất thải từ hóa-nghệ, nhắc tôi nhớ tới hồi nằm một mình một đống trong phòng thí nghiệm. Tôi cố không nghĩ lại, bởi nó khiến tôi giận dữ. Và khi giận dữ đôi khi tôi sẽ đập phá đồ đạc, dù không cố ý. Tôi không thích cảm giác ấy, nên tôi thả lỏng người trong kẽ nứt yêu thích giữa khối đá, cái chạy dưới khu nhà ngoằn ngoèo của Hội Chợ Cửa Trời. Ở đó lúc nào cũng tuyệt. Mọi người ra ngoài cùng nhau, ghé thăm các phòng tranh, gặp gỡ bạn bè, ăn tối hoặc đi xem một đoàn người dạo quanh thành phố ngầm với những màn châm biếm hài hước. Không gian ấm áp và thân thiện, nơi hoàn hảo để tận hưởng những gì Zaun ban tặng.
Nhưng trong lúc trôi qua khu phố bên dưới, một thoáng u buồn nhói lên trong tôi. Nỗi sợ và cơn đau quấy rầy da thịt. Tôi không thích nó. Nó thật lạc lõng, nó giống thứ tôi tưởng phải tìm thấy ở sâu hơn nữa nữa dưới Hầm Thấp. Nơi ấy chuyện xấu xảy ra thường xuyên hơn chuyện tốt. Nó không nên xảy ra tại đây! Tôi nổi giận khi càng nhiều cảm giác tồi tệ ngấm vào người. Tôi bám theo chúng, những mong ngăn chúng lan tràn.
Tôi đẩy người ra khỏi đường ống bị ăn mòn chạy bên dưới cửa hàng bán đồ kim loại. Ánh sáng le lói chiếu qua tấm lưới trên sàn. Những giọng nói giận dữ phát ra từ đó. Những tiếng la hét và âm thanh của một người đàn ông đang than khóc. Tôi ịn người lên tấm lưới. Khối chất dẻo tan ra và tái định hình ở phía bên kia. Tôi đã lọt được vào trong cửa hàng.
Chủ cửa hàng đang quỳ gối bên một phụ nữ với vết thương sâu rỉ máu trên bụng. Một tay ông chỉ thẳng vào bốn kẻ đang đứng giữa đống đổ nát. Tôi biết loại người đó. Tôi thấy chúng luôn ở Hầm Thấp; đám du thủ du thực buộc những con người tử tế phải trả tiền nếu không muốn nhà cửa tan hoang.
Bên trong cửa hàng được thắp sáng bằng đèn hóa-kỹ, một cái được tên đeo tạp dề đồ tể cầm trên tay. Ba kẻ còn lại đều dữ dằn, cơ bắp cuộn cuồn với khổ người cao lớn. Mắt chúng trợn tròn kinh ngạc lúc thấy tôi trồi lên. Tôi phình người ra, đảo đám chất dẻo để tạo ra một cái miệng ở nơi tôi nghĩ nó phải ở.
Tôi thực sự muốn đập mấy tên này. Tôi biết cảm xúc của chúng là điều tôi đã cảm thấy, nhưng chẳng quan tâm. Tôi chỉ muốn đập chúng thật đau, như những gì chúng làm với những con người kia.
"Sẽ bừa bộn lắm đây," tôi nói.
Tay phải tôi bắn ra, đấm tên đầu tiên ngã khuỵu xuống. Hắn đâm cái rầm vào cột chống cạnh cửa và chẳng gượng dậy nổi nữa. Tên thứ hai quật cây chùy sắt vào tôi – một cái cờ lê quá khổ. Nó trúng giữa người tôi và được lớp thịt dẻo nuốt trọn. Tôi cúi xuống hất hắn văng khỏi mặt đất, dộng người vào xà nhà. Hằn nằm co quắp, cơ thể vặn vẹo một cách không nên thế chút nào. Tên thứ ba quay đầu bỏ chạy, nhưng tôi túm được và quăng hắn lên trần. Tôi bật người, tung chân đá vào lưng hắn. Tôi còn đang mải nện hắn xuống đất thì gã thủ lĩnh chém lưỡi móc vào sau người tôi.
Đau! Đau làm sao. Cơn đau khiến cơ thể tôi mất dính kết. Tôi sụm xuống sàn trong một cơn mưa chất dịch xanh lá. Trong thoáng chốc, tôi mất hết mọi cảm giác không gian, thế giới như vỡ tan thành hàng ngàn khung cảnh khác nhau. Tên du côn đứng trên tôi, cái miệng khuyết răng nở nụ cười ngốc nghếch. Hắn thấy mừng vì đã hạ được tôi, tự hào khi hủy diệt một sinh mạng.
Niềm vui phá hoại của hắn chảy qua tôi như suối nguồn thù hận. Tôi không muốn cảm thấy thế này, đây không phải điều tôi đã được dạy, nhưng để giúp những người kia tôi cần phải sử dụng cơn giận dữ đang ngập tràn. Tôi phải dùng nó chống lại hắn. Những giọt chất đã tứ tán của tôi dần tụ lại cho đến lúc hắn nhận ra mình vẫn chưa ra tay đủ mạnh. Tôi vút khỏi sàn và tông vào hắn, thay đổi mật độ cơ thể cho thành một cỗ máy đóng cọc sấm sét. Cả hai đâm sầm vào tường, tôi nghe tiếng xương gãy dưới tác động của cú va chạm.
Tôi thả người khỏi bức tướng, cảm thấy cơn giận rút dần. Tôi biến thân hình về lại dạng giống người. Cặp đôi đằng sau tôi có cảm xúc thật khó tả. Người đàn ông nhìn tôi nửa sợ hãi nửa bối rối. Người vợ mỉm cười với tôi, dù tôi cảm nhận được cơn đau khủng khiếp bà đang chịu. Tôi quỳ bên bà, bà cầm tay tôi. Nó thật mềm mại. Tôi ngay lập tức được lòng biết ơn của bà dỗ dành.
Tôi gật đầu, đặt tay lên bụng bà. Nhiệt tỏa ra từ tôi khi một mẩu cơ thể bám lấy vết thương của bà. Tôi sẽ để lại một phần của mình, một phần sẽ không bao giờ mọc lại, nhưng tôi sẵn sàng cho đi, vì tôi biết nhờ đó bà sẽ sống. Một phần của tôi đang chữa lành những bộ phận bị tổn hại. Người chồng xoa tay lên vết thương của bà, và kinh ngạc khi thấy làn da hồng hào tươi trẻ.
"Cảm ơn," bà nói.
Tôi không trả lời. Tôi không thể. Sử dụng sức mạnh cỡ đó đã khiến tôi mệt lử. Tôi cho phép mình thả lỏng, tuồn xuống khỏi mắt lưới về với đường ống. Đó là tất cả những gì tôi làm được để duy trì hình dạng trong lúc len qua những khe đá nứt, hướng về nơi tôi biết mình sẽ được tẩy rửa bởi những cảm xúc tốt lành. Tôi cần tự làm mới mình. Tôi cần tận hưởng những gì Zaun ban tặng.
Tôi cần cảm thấy mình đang sống.
Tôi cần cảm thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro