Warwick - Quái thú sổng chuồng
"Máu đổ xuống... gọi quái thú tới!"
~ Warwick
---
Warwick là một quái vật lẩn khuất trong những con hẻm xám của Zaun. Bị biến đổi sau những thử nghiệm đầy đau đớn, cơ thể hắn giờ được kết hợp với một hệ thống phức tạp những khoang và bơm, hóa chất cuồng nộ ngập đầy mạch máu hắn. Vọt ra khỏi bóng tối, hắn săn lùng những tên tội phạm đang khủng bố đáy sâu của thành phố. Warwick bị máu thu hút, và mùi vị của nó khiến hắn phát điên. Không ai bị chảy máu mà thoát khỏi hắn được.
Tướng liên quan: Camile, Singed, Vayne
Khu vực: Zaun
---
Tiểu sử tướng:
Warwick là một quái vật lẩn khuất trong những con hẻm xám của Zaun. Bị biến đổi sau những thử nghiệm đầy đau đớn, cơ thể hắn giờ được kết hợp với một hệ thống phức tạp những khoang và bơm, hóa chất cuồng nộ ngập đầy mạch máu hắn. Vọt ra khỏi bóng tối, hắn săn lùng những tên tội phạm đang khủng bố đáy sâu của thành phố. Warwick bị máu thu hút, và mùi vị của nó khiến hắn phát điên. Không ai bị chảy máu mà thoát khỏi hắn được.
Dù nhiều người nghĩ Warwick chẳng hơn gì một con thú, bị vùi sâu dưới cơn thịnh nộ choán đầy tâm trí con người – một gã côn đồ đã rửa tay gác kiếm và lấy một cái tên mới để sống đời tốt hơn. Nhưng không cần biết hắn cố gắng ra sao, hắn không thể trốn thoát khỏi tội lỗi quá khứ.
Những ký ức về quãng thời gian đó thoáng qua Warwick trước khi chúng vuột mất mà không cách nào giữ được, thay vào đó là những tiếng vọng cháy bỏng về những ngày hắn bị trói trên bàn phòng thí nghiệm của Singed, khuôn mặt của tên dược sĩ điên phủ bóng bên trên hắn.
Thế giới của hắn là ảo ảnh của sự đau đớn, Warwick không thể nhớ mình rơi vào tay Singed ra sao... thậm chí còn khó mà nhớ khi nào cơn đau bắt đầu. Tay dược sĩ kiên nhẫn mổ xẻ hắn, đặt bơm và ống để truyền hóa chất vào mạch máu, tìm kiếm những gì một nhà giả kim luôn tìm kiếm: biến đổi.
Singed sẽ tiết lộ bản chất thật sự của đối tượng – con quái thú chết người ẩn giấu bên trong một "người tốt."
Hóa chất bơm vào mạch máu Warwick tăng khả năng hồi phục, cho phép Singed tái tạo gã một cách từ từ và đau đớn. Khi tay hắn bị cắt rời trong quá trình thí nghiệm, Singed đã có thể gắn nó lại, nâng cấp nó với những móng vuốt cơ khí mạnh mẽ, và đem Warwick lại gần hơn với tiềm năng đích thực của mình.
Một khoang hóa chất được đặt lên lưng Warwick và thâm nhập hệ thần kinh của hắn. Mỗi khi hắn nổi giận, hay thù ghét, hay sợ hãi, nó sẽ dẫn chất lỏng cuồng nộ sâu hơn vào mạch máu, thức tỉnh hoàn toàn con thú bên trong.
Hắn buộc phải chịu đựng mọi nhát cắt từ con dao mổ của tay dược sĩ. Đau đớn là cần thiết, Singed khẳng định với đối tượng như thế; nó chứng tỏ cho giai đoạn "đại xúc tác" trong biến đổi. Dù hóa chất cho phép cơ thể Warwick hồi phục hầu hết sát thương vật lý, tâm trí hắn vẫn tan nát trước cơn giày vò không hồi kết.
Warwick chật vật nhớ lại một chút ký ức từ quá khứ... Tất cả những gì hắn thấy là máu. Nhưng rồi hắn nghe tiếng la hét của một cô bé. La hét về thứ gì đó hắn không hiểu nổi. Nghe như một cái tên.
Hắn đã quên rồi. Hắn thấy thế là tốt nhất.
Đau đớn nhanh chóng che phủ mọi suy nghĩ khác. Máu là thứ duy nhất còn lại.
Dù tinh thần và thể xác suy sụp sau nhiều tuần hành hạ, Warwick vẫn bướng bỉnh chống chọi lại hóa chất đang biến đổi hắn. Chất độc rỉ ra từ mắt hắn thay cho nước mắt. Hắn ho ra từng đợt dãi ăn mòn vương vãi trên ngực, khoét ra vài lỗ nông trên sàn phòng thí nghiệm. Bị trói trên mặt bàn thép lạnh, hắn rúm ró trong đau đớn hàng giờ, đến khi cơ thể cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Cái chết không đúng lúc của đối tượng làm Singed phải bỏ thi thể trong một hố xác sâu dưới Hầm Thải của Zaun, trước khi chuyển sang thí nghiệm tiếp theo.
Nhưng cái chết chính là chất xúc tác cần thiệt cho Warwick chuyển đổi. Khi hắn nằm lạnh lẽo trên một đống thi thể, các hóa chất cuối cùng cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ. Khoang trên lưng hắn bắt đầu bơm mạnh.
Cơ thể hắn vặn vẹo phi tự nhiên, xương cong lại và kêu răng rắc, răng mọc ra, cơ bắp xé toạc ra rồi hồi phục lại trong luồng sáng giả kim yếu ớt, da thịt thối rữa được thay thế bằng thứ khác mới mẻ và mạnh mẽ hơn. Khi trái tim hắn bắt đầu đập lại, con người và cuộc sống trước đây của Warwick đã biến mất.
Hắn tỉnh giấc trong đói khát. Mọi thứ đều khiến hắn phát đau. Chỉ có một điều là quan trọng.
Hắn cần máu.
Đầu tiên, là máu của một tay dọn-hầm gần đó, đang lục lọi trong hố xác. Rồi một tư tế của Tiến Hóa Huy Hoàng, đang tìm kiếm một thành viên trong hội. Rồi một tập sự Piltover đi qua lối tắt, và một thương nhân lẩn tránh một băng đảng, rồi một kẻ buôn lậu, rồi một người mai táng, rồi một hóa-thủ...
Hắn thiết lập một hang ổ không xa nơi vẫn ẩn hiện trong tâm trí giờ đã là thú vật của hắn. Tại đó, hắn tiếp tục cuộc tàn sát, không quan tâm ai là nạn nhân của bộ móng vuốt. Chừng nào máu chưa rỏ khỏi hàm răng nghiến chặt, hắn sẽ chẳng cảm thấy gì ngoài một tấm màn đỏ trong ý thức, cơn đói trong ruột lấn át mọi mối bận tâm đến những nạn nhân ngẫu nhiên của hắn.
Tuy nhiên, dù có đầu hàng con quái thú, những mảnh quá khứ bắt đầu ám ảnh hắn. Hắn thấy một người đàn ông để râu phản chiếu trong đôi mắt gã ăn mày bị hắn xé toạc cổ họng. Một người khác ủ rũ hơn, có chút gì quen thuộc; với vết sẹo trên cánh tay. Đôi khi, trong lúc hắn đang say sưa với bữa ăn trong hẻm tối, chớp sáng của con dao làm hắn nhớ lại lưỡi thép cũ phủ đầy máu. Máu nhỏ từ lưỡi dao sang tay hắn. Rồi từ tay hắn vấy sang mọi thứ hắn chạm vào. Đôi khi, hắn lại nhớ đến cô bé đó.
Và vẫn chỉ toàn là máu.
Nó luôn ở đó, hắn nhận ra vậy, cả đời hắn, và không gì hắn làm có thể tẩy sạch nó được. Hắn để lại quá nhiều vết sẹo dù không nhớ gì quá khứ. Khi nhìn vào mắt đám tội phạm ở Zaun – những ông trùm, những kẻ sát nhân, những kẻ trộm cắp – hắn thấy chính mình. Khoang hóa chất trên lưng khiến cơ thể hắn ngập tràn thù hận. Móng vuốt bật khỏi ngón tay hắn.
Hắn đi săn.
Không còn hài lòng với việc tàn sát vô tội vạ, Warwick giờ theo đuổi những kẻ đã bị mùi máu tanh hôi bao phủ. Y như ngày hắn được kéo đến trước cửa phòng thí nghiệm của Singed.
Hắn vẫn tự hỏi liệu hắn có thực sự muốn điều đó. Hắn không thể nhớ chi tiết, nhưng thế là đủ. Đủ để biết Singed đã đúng ngay từ đầu – con người tốt kia là một điều dối trá, trước khi thảm họa thiêu sạch nó, để lộ ra sự thật.
Hắn là Warwick. Hắn là kẻ sát nhân.
Và ngoài kia có quá nhiều kẻ sát nhân để săn đuổi.
---
TRUYỆN NGẮN
NẾU CHÚNG CHẠY
Ta tìm thấy cô ta gần Đường Đen, nơi thương nhân và trộm cắp làm việc. Mọi thứ đều để bán. Mọi thứ đều để trộm. Ta có thể hạ sát tất cả.
Chúng nghĩ bóng tối che giấu được tội lỗi sao? Lưỡi dao của chúng lóe sáng? Những trò chúng làm, được bóng tối bao phủ? Ta có thể ngửi thấy mùi rượu từ hơi thở của một gã ăn mày ở tận đầu kia thành phố khốn khổ này.
Ta biết tội ác của chúng. Ta có thể nếm được chúng.
Rồi ta thấy cô ta. Cô ta đang nhận một tin nhắn từ gã tay chân của Hóa-Chủ Spindlow – một kẻ mặt chằng chịt sẹo rỗ - và đặt nó vào ống hơi. Hắn thì thầm chỉ dẫn cho cô ta.
Ai mà biết hắn nói được, thậm chí còn viết nổi tin nhắn? Ta chỉ từng nghe hắn la hét. Lần cuối gặp mặt, ta đã lấy đi chân hắn. Bộ phận thay thế giờ đã rỉ sét rồi.
Bánh răng kêu lách cách khi chuyển từ bàn tay nung núc thịt của tên du côn sang tay cô gái. Ta có thể ngửi được mùi máu trên những đồng xu hình bánh răng kia. Cơn đau chuyển từ người này qua người khác. Nếu muốn điều gì trong thành phố này, không cần biết bạn có bao nhiêu đồng xu. Cơn đau mới là đơn vị tiền tệ đích thực.
Ta nhớ một người biết điều này – máu và tiền phủ đầy tay – nhưng người đó đã biến mất.
Ta gầm lên, và hai người kia giật mình kinh ngạc. Ngay cả bóng tối dường như cũng rút đi khi nâng cấp sau lưng ta tỏa ra ánh sáng xanh bệnh hoạn. Cô gái thoáng nhìn và bỏ chạy, nhưng không phải sâu hơn vào trong hẻm. Cô ta là một sứ giả ống hơi. Cô ta lướt lên, biến vào bóng tối, chọn một con đường ít ai theo được.
Sợ hãi. Nhanh, nhưng dễ tổn thương. Mang theo ống hơi và dấu ấn của một hóa-chủ. Các băng nhóm sẽ đến tìm cô ta.
Thật hoàn hảo...
Ta bắt đầu cuộc săn.
Chúng ta di chuyển thật nhanh đến nỗi thành phố chỉ còn là một vệt mờ - móng vuốt ta cắt qua sương khói, quờ quạng tìm chỗ bám khi nhảy qua mái nhà, bám theo nàng sứ giả ống hơi. Vạch nên một con đường xuyên qua thành phố, từng vũng chất độc tụ lại trong những con hẻm.
Cô ta luồn xuống dưới một cỗ xe chất đầy cồn thuốc, cố gắng cắt đuôi. Cô ta cũng biết thành phố này gần bằng ta đấy. Cô ta biết nơi ta đang lùa cô ta tới. Ra khỏi chốn ẩn náu an toàn, đến một vị trí mà sứ giả nào cũng sợ, nơi chỉ có Mây Xám thoát được.
Ta cần phải nhắc cô ta nhớ rằng nên sợ ta hơn sợ những gì nằm trong bóng tối. Ta hạ cánh phía trước, rống lên giận dữ, móng vuốt xé toạc một mảnh đường ống hơi nước. Cô ta do dự, nhưng chỉ thoáng chốc, trước khi quay lưng chạy xuống sâu hơn. Nơi ta cần cô ta chạy đến.
Ta nghe tiếng thở gấp đầy cố gắng khi cô ta bò lên tường và trượt xuống các thanh vịn. Cô ta đang cầu nguyện nữ thần gió cứu vớt. Có lẽ ta nên làm điều tương tự. Con thú trong ta muốn nhiều hơn là sát nhân. Nó muốn thịt.
Ta có thể hạ gục cô ta ngay. Quá dễ dàng. Ta thấy móng vuốt ngứa ngáy, tham lam đòi thịt tươi. Ta quên mất lý do vì sao ta sẽ bỏ qua cho cô ta, đến tận khi ta tiến lại gần hơn. Gần đủ để thấy hình phản chiếu của ta trong đôi mắt kia, khi cô ta loạng choạng trên bờ rìa và quay lại.
Đôi mắt đẫm lệ.
Tất cả đều thật... thân thuộc.
Ta lùi lại và tru lên trong bóng tối, đuổi cô gái chạy về phía trước. Cô ta rơi xuống một mê cung đường ống được xây dựng cho một hệ thống hơi nước cổ xưa. Ta bám theo, lượn lờ rình rập khi cô ta tiến dần đến ngõ cụt.
Cô gái nghĩ ta sẽ ăn thịt cô ta. Rằng cổ họng tái nhợt kia là nơi hàm răng ta cắm ngập vào. Nhưng cô ta chỉ là mồi nhử. Đây là nơi cô sẽ dụ con mồi thực sự của ta đến.
Những kẻ đang săn đuổi cô ta.
"Chà, chà. Xem cái gì rơi ra ngoài Mây Xám này," một tên du côn ló ra khỏi bóng tối. Hắn và đồng bọn vây quanh cô gái, lưỡi kiếm nhá lên chút ít ánh sáng tồn tại dưới sâu thế này. Ta nhận ra đống rẻ rách tả tơi đá. Lũ Đinh Xám. Một người chết từng dây với chúng.
Cả một cô gái khác nữa...
Ta xua đi ký ức đó. Ta không muốn chúng.
"Ta biết cô," một tên Đinh Xám nói, mặt ả đeo đầy khuyên. "Sứ giả cho Boggin nhỉ? Một đứa Spindlow. Tên thần kinh đó định nói gì mà không muốn chúng ta nghe hả?" Ả chọc vào ống hơi bằng dao găm và mỉm cười.
"Làm ơn, các người không hiểu đâu!" cô gái sụt sịt, ngó nghiêng màn xám đằng sau và cố băng qua.
"Cô cũng thế," tên du côn đầu tiên nói. "Chúng ta sẽ có chút vui đây."
Ta ngần ngừ khi hắn đánh văng ống hơi khỏi tay cô gái. Nó đáng giá nhiều bánh răng hơn mạng sống của chính chúng. Tấm vé để chúng ra khỏi cái hố khốn khổ này, đến một nơi ít khốn khổ hơn chút.
Ta nghĩ ống hơi sẽ làm chúng phân tâm đúng lúc ta cần. Nó rơi xuống phiến đá lát hẻm, dấu ấn của Spindlow bung ra.
Ta đã làm gì thế này?
Nàng sứ giả hét lên khi một tên Đinh Xám thô bạo túm lấy cô ta. Một cuộc vật lộn, ánh thép nhá lên, rồi... máu.
Mùi của nó làm ta phát cuồng.
Khoang sau lưng bơm thêm, và tâm trí ta lạc lối.
Một tiếng gầm vang vọng khắp bóng tối.
"Là hắn! Kẻ Gào Rú!" một tên Đinh Xám hét lên khi ta vọt tới khoảng trống, cố gắng tập trung vào hắn. Ta chém vào hắn, và bức tường hơi nước của con hẻm chuyển sang màu đỏ. Hắn đổ gục xuống nền đá.
Cô gái đâu? Ta mất hoàn toàn dấu vết trong cuộc hỗn loạn. Bị bao vây. Dao kiếm đâm như một bộ răng lởm chởm. Móng vuốt như vệt kim loại mờ. Hàm khợp lại, xương gãy vụn cùng với giáp trụ.
Ta ngửi thấy máu. Và vẫn còn nhiều nữa.
Giờ ta đã thấy cô ta. Một tên Đinh Xám đứng phía trên, con dao giơ lên. Ta có thể ngăn hắn.
Nhưng cỗ máy lại bơm, và tứ chi ta tràn đầy sức mạnh.
Ảo ảnh đỏ rực choán đầy tâm trí ta. Mọi thứ đều mờ ảo. Mọi thứ đều bị quên lãng.
Mọi thứ đều là máu.
Ta không biết mình có cứu cô gái không. Ta không biết mình có xuống tay với cô gái không. Ta vẫn đang cắn xé khi những tên Đinh Xám còn sống bỏ chạy vào bóng tối.
Ta quay người, theo chúng tiến vào màn đêm. Không có lựa chọn nào khác.
Chúng là những quái vật ta đang săn đuổi. Và ta là một trong số chúng.
---
Video liên quan:
WARWICK: CƠN THỊNH NỘ XỨ ZAUN
Trên những con phố đầy Mây Xám ở Zaun, thế giới tội phạm ngầm bị săn đuổi bởi một quái thú được thiết kế nên.
https://youtu.be/mIpEaB_Azl4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro