Udyr - Lữ khách tinh linh
''Ý chí của thiên nhiên sẽ được thực thi, bởi ta.''
~ Udyr
---
Udyr không chỉ là một người phàm trần; hắn là một cơ thể chứa đầy những nguồn năng lượng bất kham của bốn linh hồn linh thú. Khi cần thiết, Udyr có thể tận dụng những nguồn năng lượng này để nhận được những thứ sức mạnh đặc biệt: hổ cho hắn tốc độ và sự dữ tợn, rùa cho hắn sự bất khuất, gấu cho hắn sức mạnh, và phượng hoàng cho hắn ngọn lửa bất diệt. Với thứ sức mạnh tổng hợp của cả bốn, Udyr có thể đánh bật tất cả những ai dám đe dọa trật tự của thiên nhiên.
Khu vực: Freljord
Tướng liên quan: Nidalee, Lee Sin, Sejuani, Lissandra
---
Tiểu sử tướng:
Udyr không chỉ là một người phàm trần; hắn là một cơ thể chứa đầy những nguồn năng lượng bất kham của bốn linh hồn linh thú. Khi cần thiết, Udyr có thể tận dụng những nguồn năng lượng này để nhận được những thứ sức mạnh đặc biệt: hổ cho hắn tốc độ và sự dữ tợn, rùa cho hắn sự bất khuất, gấu cho hắn sức mạnh, và phượng hoàng cho hắn ngọn lửa bất diệt. Với thứ sức mạnh tổng hợp của cả bốn, Udyr có thể đánh bật tất cả những ai dám đe dọa trật tự của thiên nhiên.
Ở Freljord tồn tại một tầng lớp sống tách biệt với cả xã hội, một lối sống ẩn dật lánh đời. Họ chính là những người bảo quản duy trì của thế giới tự nhiên: các Lữ Khách Tinh Linh. Cứ mỗi một thế hệ sẽ có một đứa trẻ được sinh ra dưới mặt trăng máu, và lời truyền rằng đứa trẻ đó sẽ sống giữa hai thế giới; một của linh hồn và một của người phàm. Đứa trẻ sẽ được đưa đến với các Lữ Khách Tinh Linh để có thể tiếp tục một cuộc sống pháp sư đúng đắn. Udyr chính là đứa trẻ đó, hắn thậm chí còn biết hống lên tiếng hú của loài sói băng trước khi bật ra được những tiếng nói của tổ tiên. Nhờ được các Lữ Khách Tinh Linh chỉ bảo, Udyr rồi sẽ học được ý nghĩa của các tiếng gọi tâm linh và sự cân bằng của tự nhiên. Các Lữ Khách Tinh Linh thường bảo với Udyr rằng hắn rồi sẽ phải gặp những khảo nghiệm trắc trở hơn rất nhiều so với những người đi trước hắn, và rằng các linh hồn của Freljord đang ngày càng bất ổn định hơn, dẫu lí do cụ thể ra sao thì đều là thiên cơ bất khả lộ.
Câu trả lời rồi cũng đến vào một dịp cuối đông, khi Udyr và các Lữ Khách Tinh Linh bị tấn công bởi một kẻ đáng sợ chỉ được nhắc tới qua những lời thì thầm run run đầy sợ hãi: Mụ Phù Thủy Băng. Biết chắc rằng đứa trẻ sẽ chẳng thể nào thoát khỏi nanh vuốt của mụ phù thủy, các Lữ Khách Tinh Linh đã hi sinh bản thân mình để bảo vệ đứa trẻ. Một sự hi sinh vô nghĩa, hay ít nhất đó là những gì Mụ Phù Thủy Băng đã nghĩ khi mụ tiến lại gần tên nạn nhân nhỏ bé còn sót lại. Vỡ òa trong bi thương, Udyr rống lên đầy thống hận, và hắn cảm thấy như cả Freljord rống lên cùng hắn. Trong khoảnh khắc đó, đứa trẻ đã để mặc cho các linh hồn hoang dã bên trong thống trị hắn, và tự biến mình thành một con dã thú. Với sức mạnh bùng nổ khôn cùng, Udyr giận dữ gầm lên khiến cả ngọn núi rung chuyển dẫn tới một cơn tuyết lở trời long đất lở. Khi Udyr lồm cồm bò ra khỏi lớp băng tuyết, Mụ Phù Thủy Băng đã biến đâu mất rồi.
Nhiều năm về sau, các bộ tộc phương bắc đã tự kháo nhau nên tránh xa ra khỏi gã điên hoang dã và lãnh thổ của hắn. Một ngày kia Udyr ngửi được mùi của một kẻ dám xâm phạm lãnh thổ của hắn. Quyết định đuổi kẻ xâm nhập đi, hắn lao vào tấn công để rồi bị đánh bật ra một cách dễ dàng. Hắn lồm cồm bò dậy rồi lại lao vào lần nữa và lần nữa, nhưng kết quả thì đều giống như lần đầu, bị đánh bật đi. Kiệt sức và thất bại ê chề, Udyr giận rung người rồi ấp úng bật ra một từ ''ai'' với kẻ lạ mặt. Lee Sin đã cất công đi tìm sự hướng dẫn của các Lữ Khách Tinh Linh để rồi lại tìm ra một chàng trai lạc lối. Thầy tu mù hứa rằng anh sẽ giúp Udyr trở về với đường ngay lẽ phải, cũng như đưa hắn đến một tu viện, nơi đồn rằng được bảo vệ bởi bốn linh hồn bất tử hùng mạnh đầy thông thái. Nơi đấy, Udyr sẽ tìm ra được sự hài hòa cần thiết.
Lee Sin đưa Udyr đến một vùng đất trái ngược hoàn toàn so với quê hương của hắn. Sự sống còn không phải là luật lệ duy nhất tồn tại nơi đây đối với những cư dân Ionia, hay thậm chí kể cả những sinh vật. Lần đầu tiên trong đời, Udyr cảm thấy một sự an bình với những linh hồn quanh hắn, và tìm được sự chở che đến từ nhân loại. Quãng thời gian cùng các thầy tu này đã khiến Udyr điều khiển được những bản năng của bản thân, còn những lúc ngồi thiền cùng các linh hồn trong các thiền viện cổ kính đã dạy cho hắn trí khôn. Thông qua cả hai điều đó, Udyr đã học được cách chân chính để trải nghiệm một cuộc sống của Lữ Khách Tinh Linh thực thụ.
Udyr thực sự nợ rất nhiều những cư dân Ionia. Đó là một món nợ mà hắn hiểu rằng họ hoàn toàn chẳng bận tâm đến, nhưng với hắn, món nợ này có trả cả đời cũng chẳng bao giờ hết. Khi đội quân xâm lăng của Noxus kéo đến, Udyr hiển nhiên sẽ chẳng thể để lũ binh lính bạo tàn đấy có thể đụng đến được sự bình yên của Ionia - hắn còn chưa quên cách sử dụng nanh và vuốt của mình đâu. Udyr nhảy xổ vào đoàn quân xâm lăng với tất cả sự hung tợn của một mãnh thú cùng đường và ban cho chúng một lí do để biết sợ hãi trước thiên nhiên hoang dã. Từ trên những ngọn cây, móng vuốt của hắn xé tan tát quân Noxus; bên những bờ sông, hắn đẩy lùi chúng như một cơn lũ khổng lồ, và trên những cánh đồng, hắn nuốt chửng bọn chúng nhanh như những ngọn lửa đồng cỏ. Cuối cùng chỉ khi lũ Noxus vắt giò lên cổ bỏ chạy thì Udyr mới nguôi giận.
Hòa bình đã được vãn hồi tại Ionia, dẫu vậy Udyr vẫn cảm thấy có điều giờ đó thôi thúc hắn không ngừng nghỉ. Những linh hồn của Freljord vẫy gọi hắn, cảnh báo về một cái ác đang lăm le trỗi dậy từ băng giá. Udyr thấu hiểu mối hiểm họa mà Mụ Phù Thủy Băng mang lại: mụ ta chính là sứ giả của một thứ bóng tối kinh hoàng sắp nuốt chửng quê hương của hắn. Cùng với các linh hồn hùng mạnh của ngôi đền, Udyr trở về nơi chôn nhau cắt rốn, với chỉ một mục tiêu kiên định, bảo vệ thế giới thiên nhiên khỏi tất cả những ai dám đe dọa sự cân bằng của nó.
---
DẠO BƯỚC CÙNG GIỌNG NÓIBỞI MICHAEL LUO
Phía xa, Udyr nghe thấy tiếng kêu của một cánh đại bàng cưỡi trên ngọn gió. Giọng nó mạnh mẽ, tự tin, nhưng không đủ để chen vào suy nghĩ của gã. Quả là một sự nhẹ nhõm khi được cảm thấy thật... con người.
Những giọng nói chẳng bao giờ thinh lặng, nhưng Udyr cũng chẳng cảm thấy bất mãn. Ngay cả một khoảng lặng cũng rất hiếm hoi.
Ít ra, ta có thể nghe thấy tiếng thở của mình... ở hiện tại
Hôm nay, gã đi một mình. Gã tản bộ lên những sườn núi, cơn gió đông rét mướt theo sau, từng lọn gió cuốn đi những ký ức tồn đọng của gã về một Ionia siêu thực. Những thầy tu ở Hirana đã tặng cho gã một món quà từ khoảng một vài tuần trăng trước, khi gã rời khỏi vùng đất của họ—một câu đố được viết nên nhằm dẫn lối gã trên con đường làm chủ năng lực tâm linh của mình.
Dưới ngọn gió đông
Dòng suối thuần khiết của tự nhiên
Trong suốt như mặt kính
Bài thơ nghe hay hơn dưới chất giọng của họ so với gã, nhưng gã cũng không tốn quá nhiều thời gian để giải nó. Sau một vài tháng du hành cùng gã thầy tu mù, Udyr đã học được cách giải mã những ý nghĩa đằng sau các văn tự Ionia.
Đặt chân đến vách đá dựng đứng phía đông dãy Winterspike, Udyr dừng lại và ngắm nhìn hồ nước phía trước mình, đã đóng băng một cách hoàn mỹ. Nơi bờ hồ là những mảnh xương và xác của đám thú hoang, đồng thời là xác của những thầy pháp hay giáo sĩ đã đến đây, nhiều tháng, nhiều năm, hay có thể hàng thế kỷ trước.
Udyr đứng lặng, ngực để trần, mắt nhắm nghiền, trước ngọn gió mai rét mướt.
Đây là vùng đất quê hương mình...
Gã nhìn xuống bóng hình mình phản chiếu trên mặt băng. Đó là khuôn mặt một người đàn ông, đã sờn đi vì chuyến hành trình.
Phiên nghỉ của ta đã kết thúc. Bọn chúng đang đến.
Lớp băng khuấy động. Thoạt đầu là một vết nứt, khi Udyr thấy bản thể của mình vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Sớm thôi, mặt băng sẽ hoàn toàn bị đục thủng và tan vỡ. Udyr chờ đợi, một cách cẩn thận.
Mặt nước lạnh lẽo nổi bọt. Ban đầu từ tốn, nhưng rồi đồng loạt tăng tốc. Hơi nước bốc lên từ bề mặt, khiến không khí tràn ngập hơi nóng.
Udyr khẽ hít sâu, vươn vai, như để sẵn sàng.
Trong màn sương, con quái thú băng xồ ra, được định hình bởi ma thuật của vùng đất và sinh ra trong hồ băng. Mặt đất rung chuyển khi nó cất bước từng bước chân như sấm động về phía Udyr.
Udyr ngẩng mặt nhìn lên linh hồn hoang dã sừng sững trước mắt, cao gấp ba lần gã.
Nhưng tiếng lẩm bẩm bắt đầu khe khẽ—như lá vàng rơi trên mặt tuyết trắng. Nhưng nhanh chóng, chúng lớn dần.
Cay đắng. Khôn nguôi.
Chúng đã đến.
Những tiếng càu nhàu trở thành gầm gừ, những âm thanh xào xạc trở thành tiếng sủa vang, cái này nuốt chửng cái kia. Cơn thịnh nộ của chúng lấn át tâm trí của gã, khiến mọi suy nghĩ trở nên vụn vỡ. Thoạt đầu, những giọng nói tranh giành quyền kiểm soát lẫn nhau—elnüks, drüvasks, và những con khác. Udyr từng nghe thấy những âm thanh đó trong tâm trí mình nhiều lần rồi. Nhanh chóng, chúng gộp lại với nhau, tạo hình nên một thứ mà gã sợ hãi nhất.
Con hổ hung tợn.
"Lữ khách tinh linh. Hãy bước đến gần hơn," nó gầm gừ. "Hãy lên tiếng và cho bọn ta thấy vì sao ngươi quay lại."
Udyr chỉ lấy đủ sức để ngăn bản thân rên rỉ. Đầu gối gã như bục ra bởi sức nặng từ những âm thanh trong đầu. Bàn tay gã cắm sâu vào mặt đất để giúp cơ thể đứng vững. Căng cổ, gã ngước nhìn về phía con quái vật hung tợn, không muốn trả lời.
Những giọng nói ngày càng lớn hơn với sự thụ động của Udyr, khi tiếng gầm của con hổ lấn át mọi thứ còn lại.
"Ngươi không xứng đáng để gọi Freljord là nhà. Ngươi là kẻ yếu đuối."
Udyr chống đỡ khi linh hồn kia húc đầu về phía gã, những mảnh vỡ trên cơ thể băng giá của nó xé toạc da thịt gã. Lộn nhào ra xa trên mặt đất, Udyr ngã vào một hòn đá cứng.
Mình không thể chịu thua
Lấy lại thăng bằng, gã quệt máu khỏi khuôn mặt mình và nắm tay thành nắm đấm. Gã đấm tay xuống mặt đất băng giá, và cơn nhói trên cánh tay là không thể chịu nổi. Những mạch máu rung lên từ bàn tay đến bờ vai gã. Gượng đứng dậy, Udyr sẵn sàng để đón nhận một đòn tấn công nữa.
Linh hồn kia gầm lên một lần nữa. Những kẻ mạnh chiến đấu! Nhưng thay vào đó, ngươi lại kìm hãm giọng nói của mình và chỉ biết rúm ró!"
Linh hồn kia húc đầu về phía trước. Udyr cố né ra, nhưng kẻ thù của gã nhanh và mạnh hơn. Khi gã đang lộn nhào sang bên, con hổ vồ trúng chân gã bằng bộ móng, khiến máu của vị lữ khách tinh linh vấy đầy mặt tuyết lạnh.
Udyr khụy xuống trên một chân, đau đớn. Gã cảm thấy cơn giận của bản thân sôi sục, nhưng gã vẫn cố kìm nén chúng lại.
Mình không thể từ bỏ.
Linh hồn tiến lại gần hơn, gầm lên một tiếng trước khi nhảy xổ về phía Udyr. Nhận ra rằng mình sẽ không thể tránh né được, gã đưa tay thủ thế trước mặt và siết chặt nắm đấm. Năng lượng ma thuật bao bọc quanh gã, chặn đứng đòn đánh chí tử của linh hồn hổ dữ.
Linh hồn bị đánh bật về phía sau. Sau khi gượng dậy, nó nhe bộ hàm đầy răng. Cơ thể băng giá của nó trở nên rạn nứt bởi thứ năng lượng tà ác, làm lộ ra bộ xương của những nạn nhân trước đây của nó dưới chân. Cái chết là tất cả những gì nơi đây biêt đến.
Udyr giờ khụy xuống bằng cả hai chân, mặt cúi gầm, cơ thể đau đớn khi con quái thú lởn vởn quanh gã. Gã cảm thấy mặt đất rung chuyển với từng bước đi của nó.
Nhưng đó không phải là chân đạo.
Gã nghiến răng, đến mức môi gã bật máu, trong khi mặt đất xung quanh gã rung chuyển một lần nữa.
Giọng nói gầm vang. "Đám yếu đuối... là con mồi!"
Udyr ngẩng mặt lên, chứng kiến linh hồn kia lao về phía gã, đôi mắt thèm khát máu tươi—chúng mở rộng đến nỗi gã có thể thấy chính bản thân mình nhìn trở lại, với sự khát máu tương tự
Mình phải chấp nhận bản thân mình.
Ngọn lửa hoàng kim bùng lên từ da của Udyr như lửa rừng, cơn giận dữ chảy dọc theo cơ thể gã, tương xứng với cơn thịnh nộ của linh hồn hổ dữ trước mặt.
"Cuối cùng, con mồi cũng chọn cách chống cự!"
Udyr gầm lên khi gã lao thẳng vào linh hồn hổ dữ. Nhảy xổ vào chân con thú dữ, gã trèo lên bề mặt gồ ghề của nó, dùng đôi bàn tay vấy máu đấm thẳng vào bất kì mảnh băng nào gã có thể với tới. Con quái vật lắc lư, những góc cạnh sắc nhọn trên cơ thể nó đâm toạc vào làn da gã lữ khách. Udyr gầm lên, phấn khích trước sức mạnh của bản thân. Rốt cuộc, cơn giận của gã đã xứng với ngọn lửa bên trong kẻ thù, và cả hai đều sôi sục trong thứ bạo lực hung tàn nhất.
Bằng một cú lao đến kinh hoàng, gã bám vào lưng linh hồn kia, máu chạy xuống thành vệt. Năng lượng linh hồn chạy dọc theo người gã, một mãnh lực mạnh đến nỗi có thể nhấn chìm mọi cơn đau. Giọng nói của những loài dã thú gầm thét tự do trong tâm trí gã—những giọng nói ai oán của những kẻ bị con hổ dữ nuốt chửng, và của chính cơn giận bộc phát của gã—hòa lại làm một.
"Ta không phải con mồi!"
Udyr tập trung những nắm đấm của mình thành một loạt những đòn quyền liên tục, tạo ra những vết nứt hình mạng nhện dọc theo cơ thể con quái vật. Gã cào cấu và cắn xé điên cuồng, xé toạc cơ thể kẻ địch. Gầm lên bằng cơn thịnh nộ thuần khiết, gã ngã người ra sau và cắm sâu cặp nanh vào cổ con quái thú.
Gã mong chờ rằng con quái thú sẽ ngã gục, cơ thể nó sẽ vỡ vụn, và những mảnh băng khổng lồ sẽ tan theo cát bụi.
Nhưng nó đã sẵn biến mất, cùng với những giọng nói. Liệu chúng có gào rú? Hay chúng đã khóc?
Phía trên cao, gã nghe thấy tiếng kêu của loài đại bàng.
Tập trung. Tĩnh lặng.
Udyr khụy xuống và loạng choạng trên mặt đất. Hơi thở nặng nhọc, gã nằm cạnh bờ hồ, chứng kiến kẻ thù của mình tan biến đến phần cuối cùng. Đột ngột, gã chợt nghe thấy một tiếng động rung chuyển nữa và gắng gượng đứng dậy. Mặt hồ, như thể ăn mừng với chiến thắng của gã, bắt đầu tan chảy. Từng mảnh một, những tảng băng tan đi, và mực nước dâng lên quét qua mặt đất lạnh lẽo, cứng nhắc.
Nhớ lại nghi thức mà gã đã thực hiện vô số lần ở Hirana, Udyr lê bước về phía trước. Chụm tay lại, gã tát nước lạnh lên khuôn mặt, bờ vai, và phía sau lưng mình, rửa sạch những vết thương của gã. Và rồi, từ tốn, gã uống một ngụm.
Gã nhìn ngắm hình bóng của mình, và thấy một người đang nhìn lại. Một người đầy thương tích, đã trải qua thử thách, và vẫn sống sót.
Ta là chính ta.
Udyr chỉ nghe thấy tiếng nước chảy—nhưng gã không mỉm cười.
Bởi trận chiến này vẫn còn dài.
---
Truyện ngắn liên quan:
LẶNG THINH CHO KẺ BỊ NGUYỀN RỦA (Sejuani)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro