Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Rammus - Tê tê gai

''Được.''

~ Rammus

---

Nhiều người thần tượng, có kẻ xua đuổi, bí ẩn với tất cả, sinh vật tò mò Rammus luôn luôn khó hiểu. Được lớp vỏ gai bảo vệ, Rammus tạo cảm hứng cho ngày càng nhiều lý thuyết về nguồn gốc của nó, không cần biết nó đặt chân đến nơi nào - từ bán thần, nhà tiên tri thần thánh, đến một con thú tầm thường bị ma thuật làm biến dạng. Dù sự thật có ra sao, Rammus vẫn giữ nguyên ý định của nó và chẳng dừng lại với ai trên đường lang thang giữa sa mạc.

Khu vực: Shurima

---

Tiểu sử tướng:


Nhiều người thần tượng, có kẻ xua đuổi, bí ẩn với tất cả, sinh vật tò mò Rammus luôn luôn khó hiểu. Được lớp vỏ gai bảo vệ, Rammus tạo cảm hứng cho ngày càng nhiều lý thuyết về nguồn gốc của nó, không cần biết nó đặt chân đến nơi nào – từ bán thần, nhà tiên tri thần thánh, đến một con thú tầm thường bị ma thuật làm biến dạng. Dù sự thật có ra sao, Rammus vẫn giữ nguyên ý định của nó và chẳng dừng lại với ai trên đường lang thang giữa sa mạc.

Có kẻ tin rằng Rammus là Thể Thăng Hoa, một vị thần giữa loài người hỗ trợ cho Shurima trong vai trò một thủ vệ mang giáp bất cứ khi nào nó cần. Người mê tín thì thề rằng nó là điềm báo cho thay đổi, xuất hiện khi nào nơi đây đang trong quá trình chuyển giao quyền lực. Ai khác thì lại bảo nó là con cuối cùng của một giống loài đã dạo bước trên vùng đất này từ trước khi Chiến Tranh Cổ Ngữ thiêu rụi sa mạc với ma thuật không kiểm soát nổi.

Với quá nhiều đồn đại sức mạnh, ma thuật và huyền bí vây quanh, Rammus thôi thúc bao người Shurima kiếm tìm tri thức về nó. Thầy bói, giáo sĩ, và những kẻ cuồng tín đều cho là mình biết nơi trú ngụ của Rammus, nhưng con Tê Tê Gai này vẫn bặt vô âm tín. Dù vậy, dấu tích về sự tồn tại của Rammus đã có từ trước cả sử sách, với những hình vẽ mờ ảo miêu tả lại nó trên bức tường cổ nhất Shurima. Những bức tượng tương tự cũng được tìm thấy trong các công trình đá khổng lồ dựng lên từ ngày đầu Thăng Hoa, khiến một số kẻ tin rằng nó chắc chắn là một bán thần bất tử. Đám hoài nghi thường đưa ra giải thích đơn giản hơn: Rammus chỉ là một trong số bao nhiêu loài sinh vật thôi.

Nghe đồn nó chỉ xuất hiện khi có ai đó xứng đáng và thực sự cần giúp đỡ, và đó sẽ là bước ngoặt cho cuộc đời họ. Sau khi Tê Tê Gai giải cứu người thừa kế của một vương quốc rộng lớn khỏi ngọn lửa hung tàn, ông thoái vị để trở thành người chăn dê. Một thợ xây già được truyền cảm hứng từ lần nói chuyện ngắn ngủi mà sâu sắc với Rammus, và xây nên khu chợ to lớn sau này là trung tâm sầm uất của Nashramae.

Biết được Rammus có thể dẫn dắt đến con đường khai sáng, nhiều người đã nghĩ ra vô số nghi thức phức tạp để thu hút sự chú ý của nó. Các môn đồ trong giáo phái tôn sùng Rammus thể hiện niềm tin không thể lay chuyển bằng buổi lễ hàng năm bắt chước những pha lăn nổi tiếng của nó và nhào lộn khắp thành phố thành từng đoàn. Mỗi năm, cả nghìn người Shurima đi dọc theo những ngóc ngách hiểm hóc và xa xôi nhất trên sa mạc để kiếm tìm Rammus, bởi giáo lý cho biết nó sẽ trả lời một câu hỏi cho ai nó thấy xứng đáng, nếu họ đủ sức tìm ra nó. Nắm rõ niềm yêu thích vui chơi ngoài sa mạc của nó, những người sùng đạo mang theo lễ vật để thu hút: bình sữa dê, rương đựng tổ kiến bọc trong sáp, và hũ mật ong. Không nhiều người chẳng bao giờ quay lại từ sa mạc heo hút, và số người mang theo chuyện về vị bán thần còn ít hơn, dù những kẻ lữ hành kể lại rằng bao đồ họ mang theo đều trống rỗng một cách thần bí chỉ sau một đêm.

Dù có phải nhà tiên tri thông thái, Thể Thăng Hoa thần thánh, hay chỉ là một quái thú hùng mạnh, Rammus vẫn nổi tiếng với sức bền bỉ gần như màu nhiệm. Nó đi vào Pháo Đài Siram, thành lũy bất khả xâm phạm do một pháp sư điên rồ xây dựng. Nơi này được đồn có chứa những nỗi kinh hoàng của ma thuật – đám quái vật biến đổi ngoài sức tưởng tượng, những hành lang rực lửa, những đường hầm có ác quỷ canh gác. Chưa đến một giờ sau, cả công trình đồ sộ sụp đổ, và Rammus lăn tiếp hành trình của mình. Chẳng ai biết vì sao Rammus lại đi qua cánh cổng tăm tối đó, hay nó biết được bí mật gì đằng sau những bức tường đá đỏ. Trong năm đại hồng thủy, nó băng qua hồ Imalli chỉ trong hai ngày, đào sâu xuống nhiều dặm để phá hủy tổ kiến khổng lồ và tiêu diệt kiến chúa, kẻ đã thả đàn con đi tàn phá nông trang lân cận.

Đôi khi nó xuất hiện như một anh hùng. Khi chiến đoàn Noxus xâm lăng một khu định cư phía Bắc Shurima, các bộ tộc rải rác khắp nơi tụ họp lại để bảo vệ lãnh thổ dưới chân Điện Thăng Hoa. Đây là cuộc chiến không cân sức, cả về quân số lẫn sự tinh nhuệ, và trận đánh đã gần như thất bại lúc Rammus tham gia vào. Mỗi bên đều quá choáng váng trước sự xuất hiện của sinh vật huyền bí này đến nỗi họ đình chiến tức thì trong lúc nó lăn giữa hàng người. Rammus băng qua điện thờ cao ngất, làm rung chuyển cả nền móng và dội những tảng đá to tướng xuống đầu quân xâm lược. Giờ đến lượt chúng bị áp đảo về quân số và tháo chạy trong tiếng hò reo của dân Shurima. Dù nhiều người thề rằng Rammus cứu thành phố vì tình yêu với Shurima, những người khác lại bảo là nó chỉ muốn bảo vệ vùng đất nơi loài hoa xương rồng yêu thích của nó mọc lên. Có kẻ còn tuyên bố Rammus chỉ đang mộng-lăn và chẳng hề có ý định phá sập điện thờ.

Là thật hay không, các câu chuyện của Rammus ngày càng được dân Shurima làm cho phong phú thêm. Đứa trẻ nào ở đây cũng có thể kể ra cả tá lý thuyết khi được hỏi về nguồn gốc của nó, một nửa trong số đó dường như được chúng sáng tác tại chỗ. Shurima càng lớn mạnh, truyện về Tê Tê Gai càng nhiều. Sau khi đế chế sụp đổ, người ta tin rằng sự hiện diện của nó báo hiệu những thời khắc đen tối hơn đang tới?

Nhưng làm sao một linh hồn hào hiệp và vui vẻ đến vậy lại báo hiệu thời đại hủy diệt được?

---

TRUYỆN NGẮN

ĐOÀN XE PHƯƠNG BẮC

"Các vị thần giận dữ, khiến cả vùng rung chuyển. Mặt đất nứt ra," già Khaldun kể, khuôn mặt nhăn nheo của ông sáng lên trong ánh lửa. "Một thanh niên mạo hiểm tiến vào trong một khe nứt. Anh tìm ra cánh cổng dẫn đến lăng mộ đã bị chôn vùi từ lâu. Chàng trai phải gánh vác cả gia đình trên vai mình, nên anh không thể cưỡng lại cơ hội này."

Đám đông, lớn có nhỏ có, tụm lại để nghe câu chuyện rõ hơn. Trông họ đều mệt mỏi – họ đã đi cả ngày trời, và mặt trời Shurima thì không có dấu hiệu gì dịu đi – nhưng truyện kể của Khaldun là một phương thuốc hiếm có. Họ xiết chặt áo choàng quanh vai để chống lại cái lạnh ban đêm và chăm chú nghe.

"Không khí trong lăng mộ lạnh lẽo, đối lập hoàn toàn với cái nóng như thiêu bên ngoài. Chàng trai trẻ thắp đuốc lên, ánh sáng tạo nên những cái bóng nhảy múa trước mặt. Anh thận trọng bước từng bước, đề phòng bẫy rập. Anh nghèo đấy, nhưng đâu có ngốc.

"Bức tường bên trong làm bằng đá vỏ chai trơn mượt và chạm khắc những ký tự cùng hình ảnh cổ xưa. Anh không đọc nổi – anh vốn là người đơn giản – nhưng những hình ảnh thì có thể hiểu được.

"Anh thấy một hoàng tử nhỏ, ngồi vắt chân trên một đĩa mặt trời do một đội người hầu khiêng, nụ cười nở rộng trên gương mặt. Rương châu báu chất đầy phía trước cậu ta, cống phẩm của một đoàn sứ thần phục trang kỳ lạ.

"Anh lại thấy nhiều hình khắc khác, vẫn là về hoàng tử kia, lần này cậu ta đi giữa thần dân của mình. Họ cúi rạp đầu trước cậu. Ánh mặt trời tỏa ra từ vương miện của vị hoàng tử trẻ.

"Trước mỗi hình ảnh là một bức tượng nhỏ bằng vàng. Mỗi một bức tượng đã đáng giá hơn tất cả những gì anh có thể mơ đến trong mười đời. Chàng trai cầm lấy và cho nó vào túi.

"Anh không định nấn ná lâu. Anh biết những người khác sẽ sớm tìm đến chỗ này. Khi họ làm thế, anh sẽ không muốn có mặt tại đây. Lòng tham khiến cả những con người vĩ đại nhất mờ mắt, và anh biết những người khác sẽ sẵn sàng làm mọi chuyện để cướp lấy bức tượng vàng – và những báu vật khác bên trong. Chàng trai không tham lam. Anh thấy mình không cần đi sâu hơn. Cứ để những kho báu khác giấu trong lăng mộ cho người khác vậy.

"Anh nhìn lên hình ảnh cuối cùng trước khi rời đi. Hoàng tử trẻ đã chết, nằm trong cỗ quan tài. Những người thân cận quanh cậu đang than khóc... nhưng xa xa, dân chúng đang ăn mừng. Cậu ta là minh quân hay bạo chúa? Không cách nào biết được.

"Và đó là lúc anh nghe thấy nó: một âm thanh sởn da gà trong bóng tối.

"Anh nhìn quanh, mắt mở to, giữ chắc cây đuốc trước mặt. Chẳng có gì.

"'Ai đó?' anh nói. Chỉ có sự im lặng.

"Chàng trai trẻ lắc đầu. 'Chỉ là gió thôi, đồ ngốc,' anh nghĩ. 'Chỉ là gió thôi.'

"Rồi anh lại nghe thấy nó, lần này rõ ràng hơn. Tiếng khóc của một đứa trẻ giữa bóng tối sâu bên trong lăng mộ.

"Lương tâm thúc giục anh tiến đến chỗ âm thanh phát ra. Nhưng ở đây, trong lăng mộ tối tăm này sao?

"Anh muốn chạy... nhưng lại không làm thế. Tiếng thổn thức đã chạm tới trái tim anh. Nó chứa đầy sự khốn khổ và buồn đau.

"Liệu có thể có một lối vào lăng mộ khác? Một đứa bé đã tìm thấy đường xuống và bị lạc?

"Giơ cao cây đuốc, anh tiến về phía trước. Tiếng khóc vẫn tiếp tục, văng vẳng trong bóng tối.

"Một căn phòng rộng mở ra trước mắt anh, sàn đen và bóng như gương. Những cổ vật bằng vàng và bức tường khảm ngọc nhè nhẹ tỏa sáng bên trong. Thận trọng, anh tiến vào.

"Anh lùi lại ngay khi thấy gót chân mình tạo nên những vòng gợn sóng trên mặt sàn. Nước. Sàn phòng không làm bằng đá vỏ chai – nó phủ đầy nước.

"Anh quỳ xuống vốc một ít lên môi. Ngay lập tức, anh nhổ nó ra. Nước mặn! Ở chỗ nay, giữa lòng Shurima, cách vùng biển gần nhất cả nghìn dặm!

"Anh nghe tiếng khóc của đứa bé lại vang lên, giờ thì gần hơn.

"Giơ đuốc lên, chàng trai thoáng thấy một hình dáng ở rìa của vùng sáng. Hình như đó là đứa trẻ, đang ngồi quay lưng lại chỗ anh.

"Anh từ từ bước vào trong. Nước trên sàn không sâu lắm. Tóc sau gáy anh dựng hết cả lên, và nỗi sợ gào thét trong lồng ngực, nhưng anh vẫn không quay đầu bỏ chạy.

"'Em bị lạc à?' anh tiến lại gần hơn và hỏi. 'Làm sao em vào được đây?'

"Đứa trẻ không quay lại... nhưng nó lên tiếng.

"'Em... em không nhớ,' nó đáp. Giọng nói tràn qua người chàng trai, vang vọng giữa nhưng bức tường. Một phương ngữ cổ. Những câu chữ thật kỳ lạ... nhưng vẫn có thể hiểu được. 'Em không nhớ mình là ai nữa.'

"'Bình tĩnh, nhóc,' chàng trai bảo. 'Mọi việc sẽ ổn thôi.'

"Anh tiến lại gần hơn, và khi nhìn rõ đứa trẻ trước mặt, đôi mắt anh mở to.

"Đó là bức tượng thần bằng đá mã não. Tiếng khóc, và cả giọng đứa bé, đều không phát ra từ đây.

"Đúng lúc đó, một bàn tay nhỏ tóm lấy anh."

Lũ trẻ đang nghe há hốc miệng. Những đứa trẻ khác bật cười, giả bộ can đảm. Già Khaldun mỉm cười, cái răng vàng của ông sáng lên trong ánh lửa. Thế rồi, ông tiếp tục.

"Chàng trai trẻ nhìn xuống. Thi thể bọc trong vải của cậu hoàng tử tí hon đang đứng cạnh anh. Một luồng sáng mờ nhạt và ma quái tỏa ra từ hốc mắt của xác ướp, dù cả khuôn mặt đã bị vải liệm che phủ hoàn toàn. Nó nắm lấy tay chàng trai.

"Anh sẽ làm bạn với em chứ?' cậu bé hỏi, giọng nói nghèn nghẹt sau lớp vải.

"Chàng trai giật mình lùi lại, giằng ra bàn tay đang níu lấy mình của đứa bé. Anh hoảng sợ nhìn xuống cánh tay; nó đang nhăn nhúm lại, chuyển màu đen và khô quắt đi. Rồi nó bắt đầu lan dần lên đến vai.

"Anh quay đầu bỏ chạy. Trong cơn kích động, anh đánh rơi cây đuốc. Tiếng xì xì vang lên như thể nó rơi vào một hồ nước mắt, và bóng tối buông xuống. Tuy nhiên, anh vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng ban ngày ở phía trước. Anh chạy về phía đó, loạng choạng trong tuyệt vọng trong lúc cái chết đen kia đang hướng dần đến trái tim.

"Anh nghĩ đứa trẻ đáng sợ kia có thể tóm được mình bất kỳ lúc nào... nhưng không. Sau một khoảng thời gian dài như vô tận, nhưng cũng có thể chỉ là vài lần nhịp tim đập thôi, anh lao khỏi bóng tối, quay lại với cái nóng của sa mạc.

"'Em xin lỗi,' một giọng nói u sầu vọng ra từ màn đen đằng sau. 'Em không cố ý.'

"Lăng mộ của Amumu đã được khai quật như vậy đấy," già Khaldun nói, "và đứa trẻ chết chóc đó đã tiến vào thế giới này."

"Nhưng mọi người đều biết nó không có thật!" đứa trẻ lớn nhất kêu lên sau một lát im lặng.

"Amumu có thật!" đứa nhỏ nhất cãi lại. "Cậu ấy lang thang khắp mọi vùng đất để tìm một người bạn!"

"Cậu ấy có thật, nhưng không phải một cậu bé," một đứa khác nói. "Cậu ấy là Yordle!"

Khaldun phá lên cười, rồi chống gậy đứng lên.

"Ta già rồi, và ngày mai chúng ta còn phải đi xa nữa," ông nói. "Đến lúc đi ngủ rồi."

Người nghe tản dần đi, cười đùa và thấp giọng trò chuyện, nhưng một cô bé vẫn đứng đó. Cô nhìn Khaldun không chớp mắt.

"Ông ơi," cô nói. "Sao ông lại bị mất tay?"

Già Khaldun nhìn xuống tay áo trống rỗng của mình, rồi nở một nụ cười với cô bé.

"Ngủ ngon, cô nhóc," ông nháy mắt và nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro