Nunu & Willump - Cậu bé và người tuyết
"Willump, lôi đống lông ra khỏi lỗ tai đi! Đây sẽ là câu chuyện tuyệt đỉnh số một từ trước đến giờ đấy!"
~ Nunu
---
Ngày xửa ngày xưa, có cậu bé muốn chứng tỏ mình là anh hùng nên đã đi săn một quái vật đáng sợ—nhưng rốt cuộc cậu phát hiện ra con vật này, một người tuyết cô độc, lại chỉ muốn tìm bạn mà thôi. Kết nối với nhau bằng sức mạnh cổ xưa và tình yêu với cầu tuyết, Nunu cùng Willump ngao du khắp Freljord, hòa mình vào những chuyến phiêu lưu tưởng tượng. Hai người hy vọng ở đâu đó ngoài kia, họ sẽ tìm thấy mẹ của Nunu. Nếu cứu được bà, có lẽ họ sẽ trở thành anh hùng như mong ước...
Tướng liên quan: Lissandra, Anivia
Khu vực: Freljord
---
Tiểu sử tướng:
Là một người Notai, bộ tộc du mục từng đi khắp Freljord, Nunu được mẹ cậu, Layka, dạy rằng vạn vật đều có câu chuyện đằng sau. Cùng nhau, hai mẹ con góp nhặt chuyện kể để Layka chuyển thành những khúc ca. Với Nunu, chẳng có gì tuyệt hơn ngồi nghe mẹ hát về những anh hùng thời xưa trong chuyến hành trình từ làng này sang làng khác. Khi mùa đông giá rét ghé thăm, người Notai nhảy múa hát ca để gửi lời chào sau cuối đến tất cả những ai họ gặp trên đường.
Cưỡi trên con sóng băng tuyết từ tuôn ra từ đôi cánh của Anivia, trái tim Nunu đập theo nhịp nhạc hân hoan, thế giới của cậu ngập tràn những điều thú vị.
Vào ngày đặt tên thứ năm của Nunu, Layka tặng cậu một món quà đặc biệt: một cây sáo để cậu có thể tự chơi những giai điệu bà sáng tác. Ngồi trong cỗ xe an toàn, hai mẹ con thả hồn theo bài hát trong tim của Layka, mặc cho thời gian trôi.
Khi bọn cướp tấn công đoàn xe của bộ tộc, Nunu bị lạc mất mẹ. Một đội Thủ Vệ Băng Giá đưa cậu về ngôi làng gần tòa thành Frostguard hùng vĩ. Lòng Nunu day dứt mãi những câu hỏi về số phận của Layka, cậu ngày ngày chờ nghe tiếng hát của bà vang lên trong gió.
Tuyết rơi. Nhiều tuần đã qua.
Nunu nhớ mẹ da diết, nhưng các Thủ Vệ Băng Giá quả quyết rằng không đứa trẻ nào có thể an toàn ra ngoài mà kiếm bà. Họ còn chẳng bận tâm gì khi cậu giơ ra cây sáo có tên Svellsongur—tên một thanh kiếm hùng mạnh chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của cậu.
Nunu ngày càng dành nhiều thời gian ở một mình hơn, cậu chạy trốn vào những bài hát của mẹ—những truyền thuyết và anh hùng từ lâu lắm rồi. Cậu khao khát được trở thành một trong số họ, một chiến binh như các Thủ Vệ Băng Giá, những người có đủ khả năng cứu mẹ cậu. Thậm chí, cậu còn gặp mặt thủ lĩnh của họ, Lissandra. Bà đặt ra vô số câu hỏi về những câu chuyện của Layka, và luôn dò tìm thông tin về một bài hát đặc biệt.
Không ai tin Nunu có thể trở thành anh hùng, kể cả bọn trẻ con Notai. Chúng trêu chọc việc cậu còn cầm sáo khi chúng đã biết dùng dao găm. Nhưng Nunu ghi khắc những khúc ca trong tim, và một đêm, cậu nhận ra cách để chứng minh bản thân và được Thủ Vệ Băng Giá giúp tìm mẹ.
Cậu từng nghe Lissandra kể về một con quái vật hung ác đã giết tất cả những ai tìm cách cướp đoạt sức mạnh của nó. Mỗi năm, một đội Thủ Vệ Băng Giá lại được phái đi truy lùng nó, và chẳng bao giờ quay lại nữa. Đó cũng là một khúc ca mẹ Nunu từng hát... liệu đây có phải khúc ca Lissandra luôn muốn biết không nhỉ? Nunu chợt hiểu ra. Lissandra muốn biết về người tuyết đó.
Nunu có thể tìm được nó. Nó sẽ đáp lại lời thách thức của cậu, và hứng chịu sự phẫn nộ của Svellsongur!
Dùng cây sáo để thuần hóa một đàn elkyr, Nunu lẻn đi giữa trời tuyết rơi dày đặc. Một đứa trẻ cô độc lên đường đối mặt với quái vật, để rồi cuối cùng trở thành một huyền thoại mà ngay cả cậu cũng không tưởng tượng nổi.
Là một chủng tộc cổ xưa và cao quý từng trị vì toàn bộ vùng núi non ở Freljord, nền văn minh người tuyết bị hủy diệt trong thảm họa băng lở kinh hoàng. Chứng kiến cảnh đồng bào hóa thành dã thú sau khi bị tước mất ma thuật, một người tuyết đã thề sẽ bảo vệ chút sức mạnh còn sót lại—viên đá quý chứa đựng những giấc mơ đông cứng từ tâm trí của bất kỳ kẻ phàm tục nào lại gần.
Là người tuyết duy nhất có ma thuật, vệ thần lấy nhận thức để tạo thành hình dạng cho bản thân. Dù đã chọn canh giữ nguồn sức mạnh đến khi nó lại được cần đến, nó không thể tìm nổi một thân xác xứng đáng. Những con người xâm nhập vào đây trong tim chỉ có tà ác... và cái họ gặp là một con quái vật nhe nanh giương vuốt.
Nhưng vệ thần biết nó đã quên mất điều gì đó. Tên nó... và tên những người nó hằng yêu mến...
Ngày xửa ngày xưa, đã từng có một bài hát.
Tất cả đã thay đổi vào cái ngày một cậu bé dò dẫm đi vào trong khu phế tích. Sau nhiều thế kỷ trường kỳ cảnh giác, vệ thần gầm gừ khi cảm nhận được con người lại gần, sẵn sàng chấm dứt cuộc đời đứa trẻ xấu số này.
Thật bất ngờ, viên đá quý lại chiếu ra hình ảnh các vị anh hùng đang giết rồng hay chém đầu đám mãng xà cổ đại trong đầu cậu bé. Đứa trẻ thét lớn, cây sáo giơ cao như thể đó là một thanh kiếm ghê gớm lắm. Nhưng cậu không chém xuống, bởi khi hình ảnh các vị anh hùng chầm chậm xoay quanh, cậu nhận ra sự thật sâu xa ẩn dưới những khúc ca mẹ cậu vẫn hát...
Nhìn vào vệ thần, cái cậu thấy không phải một con quái vật. Cậu thấy một người đang cần bạn bè.
Vẫn chìm trong cuồng nộ, người tuyết không ngờ lại lĩnh trọn quả cầu tuyết đầu tiên vào mặt. Rồi quả thứ hai. Đại chiến cầu tuyết! Giận dữ, choáng váng, rồi vui thích, vệ thần nhập cuộc, và hình dạng của nó dần xuất hiện, không phải bởi nỗi sợ, mà bởi trí tưởng tượng của một đứa trẻ. Nó mọc nhiều lông lá hơn và trông thân thiện hơn. Tiếng gào rú chuyển thành cười đùa.
Cho đến khi nó lỡ làm gãy cây sáo.
Cậu bé bắt đầu khóc, và vệ thần cảm thấy nỗi buồn dâng lên quanh viên đá quý. Hàng trăm năm qua, nó đã nhìn vào đó và xem đi xem lại cái kết của chủng tộc—mối họa họ đã chôn vùi, sự phản bội của ả phù thủy mù đó. Còn giờ, nótrôngthấy một đoàn xe đang bốc cháy. Nó nghe thấy một giọng nói thoảng trong gió. Nó cảm thấy thứ gì khác bên trong đứa trẻ, thứ nó chưa từng cảm thấy ở con người, kể cả ở ba chị em đã đến tìm gặp nó thật lâu trước đây. Đó là tình yêu đang đẩy lùi nỗi tuyệt vọng.
Vào thời khắc đó, người tuyết biết hy vọng duy nhất của Freljord đều đặt vào sức mạnh vốn nằm trong người đứa trẻ này. Ma thuật nó đang bảo vệ chỉ là một công cụ; điều thực sự quan trọng là trái tim có thể định hình quyền năng to lớn ấy. Ma thuật từ viên đá quý truyền vào cơ thể cậu bé, mang lại cho cậu khả năng biến tưởng tượng thành hiện thực. Khả năng sửa lại cây sáo, bao bọc nó giữa những giấc mơ đã đông thành Chân Băng.
Khả năng tưởng tượng ra người bạn thân có tên "Willump".
Chạy đến đồng bằng Freljord trải dài, trái tim của Nunu và sức mạnh của Willump cho phép đôi bạn làm điều họ không thể đơn độc thực hiện: một chuyến phiêu lưu! Đi theo những bài hát mẹ Nunu để lại, họ bày ra những trận chiến cầu tuyết ác liệt từ nơi này qua nơi khác, bám chặt lấy hy vọng rằng bà đang ở đâu đó ngoài kia.
Nhưng Willump biết ma thuật và những giấc mơ luôn đi kèm trách nhiệm. Một ngày kia, cuộc vui sẽ tàn, khi hắc băng nơi trái tim Freljord cứ tan chảy, từng chút một...
---
TRUYỆN NGẮN
NHỮNG TRÁI TIM BĂNG
TÁC GIẢ: DAVID SLAGLE
"Mẹ ơi... con hỏi câu này nhé?"
"Sao thế, Nunu? Có gì dính trên mũi con kìa, và mẹ không nghĩ con elkyr có lỗi gì... à thì, lần này đâu. Xin lỗi nhé, Kona!"
"Ha ha, elkyr bốc mùi ghê chết được! Nhưng... chúng ta lúc nào cũng bắt chúng kéo xe đi chỗ khác. Con không muốn đi đâu mẹ ạ. Con thích ngôi làng này. Con tìm được một cái tù và trong đống bùn nè!"
"Lại đây nào, cậu bé nhăn nhó, để mẹ nhắc con nhớ. Có lý do khiến người Notai phải lên đường khi tuyết rơi xuống. Một cuộc phiêu lưu mà mẹ của mùa đông đã giao phó cho chúng ta."
"Ý mẹ là Anivia ạ?"
"Ừm. Người ta bảo bà là phượng hoàng, với những cột băng thay cho lông vũ—đôi cánh của bà thổi ra gió rét căm căm! Nhưng người Notai chúng ta biết, Anivia mang theo hy vọng, và bà không phải người bảo vệ vùng đất này như Hậu Nhân Avarosa nói đâu. Bà là tự do. Bà là tinh thần ngập tràn trong con khi con theo đuổi đam mê của mình, không cần biết thế giới tồi tệ ra sao. Con biết đam mê là gì không, Nunu?"
"Có phải là khi một kẻ man di hôn chiến mẫu không ạ?"
"Hừm, thỉnh thoảng thì thế, và thỉnh thoảng chiến mẫu cũng hôn kẻ man di nữa. Nhưng nếu phải gọi tên nó, mẹ sẽ bảo đam mê... là cảm giác trong lễ kỷ niệm cuối cùng trước khi mùa đông ập đến, là sự ấm áp bên trong cỗ xe khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống. Là điệu nhảy, là lời ca, là cây đàn lyre trong tay ta run rẩy dù ta thiêu cháy nó với cái—cái thứ ta cố gọi tên này! Đó là những gì Anivia giao phó cho chúng ta mang đến khắp mọi miền Freljord. Đó là những gì đã khơi nguồn gió mỗi lần bà di trú! Nhiều ngôi làng coi chúng ta là những lái buôn không đáng tin cậy, những ngôi làng khác lại sợ hãi chúng ta vì băng giá báo hiệu chúng ta ghé thăm, báo hiệu mùa đông không rõ sống chết. Nhưng với tất cả bọn họ, chúng ta mang đến những bài hát, chúng ta mang đến sự quây quần, chúng ta kết nối từng ngôi làng với tâm hồn của chúng ta. Con có thể tưởng tượng được món quà đó không, Nunu? Con có biết là chúng ta biết điều đó bởi những cỗ xe lạch cạch này đã khắc ghi nó vào sâu trong xương tủy chúng ta không? Cuộc sống là một chuỗi dài vô tận những bài hát..."
"Như thứ này ạ?"
"Phải, như những sợi hát của mẹ. Mỗi sợi dây là một bài hát, mỗi nút thắt trên sợi dây là một nốt nhạc, và mỗi nốt nhạc là một nơi chúng ta từng đến khi theo chân Anivia. Cái này chẳng hạn. Đây là tiếng thì thầm không dứt của những người hành hương tụ tập bên dưới bức tượng Avarosa ở Rakelstake—một hồ nước đóng băng sáng lấp lánh như một viên đá quý to đến nỗi không ai sở hữu nổi. Nhưng Hậu Nhân Avarosa đã xây một tượng đài bên bờ hồ, và tuyên bố họ sở hữu nó. Họ sống cuộc đời như những bức tượng. Các chiến mẫu, Băng Tộc, họ không di chuyển, họ sợ thế giới tồn tại bên ngoài cái bóng của Avarosa. Nhưng so với những người khác, họ đã di chuyển quá nhiều rồi đó..."
"Móng Vuốt Mùa Đông. Họ ghét Hậu Nhưn Avarosa."
"Hậu Nhân Avarosa. Nhưng những bài hát kết nối họ lại, như bài này. Đây là âm thanh của những sợi xích buộc đoàn thuyền sói vào cảng Glaserport, và buộc tộc Móng Vuốt Mùa Đông vào quá khứ. Những đường lối xa xưa. Máu đổ trên tuyết. Họ sống trên mặt băng nứt rạn. Họ nghĩ chính sức mạnh của họ đã khai phá con đường ra biển, để những con thuyền sói trườn qua... nhưng thật chẳng mạnh mẽ gì khi bám víu vào xích sắt, cũng như bắt người khác phải mang chúng cả."
"Con biết những con thuyền sói. Chúng làm bằng gỗ. Không phải sói! Móng Vuốt Mùa Đông không biết cách đặt tên gì cả."
"Nunu ạ, có những thứ không nên được đặt tên. Như Thành Frostguard phía trên Vực Gió Hú ấy. Tất cả những bí mật đó... những bí mật của riêng mẹ, của hơi ấm mẹ đã tìm thấy... Người ta thuyết giảng rằng đó là những lời của Ba Chị Em, nhưng mẹ nghĩ những bí mật là đức tin chân chính của họ. Làm sao con cứu được ai đó khỏi thứ họ không biết chứ? Chỉ có khúc bi ca vẳng lên từ Vực Gió Hú mới nhớ được thôi. Đó là thứ Thủ Vệ Băng Giá đang canh gác."
"Họ là anh hùng như trong các bài hát đúng không ạ? Con cũng muốn làm anh hùng!"
"Lắng nghe những nốt nhạc này nhé, Nunu. Chúng là pháo đài trên Đỉnh Frosthorn và những hầm mộ bên dưới. Chúng tĩnh lặng. Trống rỗng. Dù Băng Tộc chống lại thứ gì, nó cũng đã bị quên lãng. Và giờ, khi không còn gì để chống lại nữa, họ dùng sức mạnh của mình để cai trị. Hậu Nhân Avarosa, Móng Vuốt Mùa Đông, Thủ Vệ Băng Giá, đều như nhau. Họ dùng những bức tượng, những sợi xích, những bí mật, để buộc người ta quỳ gối. Nhưng con... Khi mẹ nhìn ra con đường kia, mẹ thấy tương lai của con đó Nunu. Niềm vui con sẽ mang đến cho biết bao người, như con đã mang đến cho mẹ. Đó là ý muốn của mẹ của mùa đông, và nếu bà gửi ngọn gió đến đưa con bay xa, mẹ sẽ trao yêu thương. Con là bài hát trong tim mẹ, Nunu ạ. Chúng ta sẽ thêm nốt nhạc nào nữa đây? Tình yêu sẽ đưa chúng ta tới đâu?"
"Chắc là sẽ đến một ngôi làng khác. Nhưng ngôi làng này sẽ không có tù và..."
"Không, Nunu. Ngoài kia có rất nhiều, con chỉ cần tưởng tượng ra nó thôi! Chúng ta có thể đi tới một cây cầu từng vắt ngang bầu trời! Chỉ là nó đã sụp đổ từ lâu lắm rồi, và phần lớn cây cầu vẫn nằm ẩn trong mây. Nhưng, con nghe thấy không? Có ai đó đang bước, bước, bước dọc theo nó kìa. Chúng ta có thể tiến vào lăng mộ của những sinh vật từng thống trị Freljord trước con người, tìm kiếm màn sương mù bị đóng băng giữa không trung, mang lại hình dạng cho những giấc mơ cổ xưa. Nếu nó ở trước mặt con thì sao Nunu? Con có đặt tên được cho giấc mơ không? Hay tìm ra những đường hầm giá lạnh lan tỏa khắp mọi nơi như thể đang vẽ lại bóng dáng cây thế giới đã bị tổ tiên chúng ta chặt gãy và chôn vùi trong băng. Con có thể tìm ra tất cả những thứ ấy nếu con chịu nhìn. Con có thể đi tới bất kỳ đâu con tưởng tượng được."
"Chúng ta có thể leo lên đỉnh thế giới rộng lớn này để con thổi tù và trên đó không? Con cá là cả Avarosa cũng nghe được, và bà sẽ trở lại!"
"Chúng ta có thể tới đó ngay lúc này, Nunu ạ, nếu con nói cho mẹ mọi điều về nó. Con sẽ thấy gì đây? Câu chuyện nào đang nằm trong tim con?"
"Con biết nó bắt đầu thế nào! Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé tên Nunu, và mẹ cậu, Layka... Bà rất xinh đẹp, và họ sống trong một đoàn xe, và... họ đang cố nghĩ xem mình sẽ đi đâu tiếp theo."
"Và họ quyết định ra sao, Nunu?"
"Họ quyết định họ có thể đi bất kỳ đâu cùng nhau! Và thế là đoàn xe bay lên trời cao khi mà Kona mọc cánh ra từ mông, và vỗ cánh khỏe hơn cả Anivia! Và hai người họ ấm áp, an toàn, mặc cho tuyết rơi dày đặc. Cảm giác đó là gì mẹ nhỉ? Như một cái ôm, chỉ là..."
"Là nhà. Là nhà, anh hùng nhỏ của mẹ ạ. Chúng ta luôn ở nhà dù chúng ta có đi tới đâu. Đó là cách để chúng ta biết rằng, dù giá rét đồng hành cùng chúng ta, dù có thể sẽ khó khăn và cần đến hy vọng... sẽ không bao giờ có mùa đông, Nunu ạ, nếu con yêu thương người bên cạnh con."
---
TRUYỆN NGẮN
ĐÁ LẠNH
Tôi choàng tỉnh, như thể một câu chuyện bắt đầu luôn bằng cảnh hành động ấy.
Tôi nghe thấy nó! Bài hát.
"Willump!" tôi gọi. "Tớ lại nghe thấy bài hát rồi! Dậy đi!"
Tôi hất đống tuyết phủ lên người làm chăn ra rồi nhìn thẳng vào mặt cậu bạn lông lá của mình. Lông trên má cậu ta giật giật như thể chúng cảm nhận được giấc mơ của tôi từ từ tan đi. Cậu ta gầm gừ, hơi thở xoáy tròn thành đủ mọi hình dạng. Dù già khụ và có lông trong lỗ tai luôn, nhưng cậu ta vẫn là bạn thân nhất của tôi! Tôi phá lên cười khi bị
Không gì bằng được một người tuyết ma thuật kéo trở lại thực tế!
Willump lăn lộn và bắt đầu gãi bụng. "Lúc nào cậu cũng nghĩ đến thức ăn vậy," tôi lại cười. Cảm giác thật tốt, tiếng cười giúp tôi ghi nhớ.
Mẹ tôi...
Chúng tôi đã đi theo bài hát của bà khắp Freljord—bài hát trong tim của mẹ tôi. Ở mỗi nơi ghé qua, bà đều viết một khúc ca, và nếu nhớ được từng chỗ, tôi có thể tìm thấy bà. Tôi có thể cứu bà, như anh hùng trong những câu chuyện của bà!
Nhưng tôi chỉ có thể nhớ đoạn này đoạn nọ của bài hát thôi, và thỉnh thoảng... cứ như mẹ tôi đang hát ngoài kia.
Giống vậy đó! Bạn nghe thấy không!
"Nó phát ra từ ngôi làng đó," tôi chỉ vào một mảng tối bên dưới thác nước đóng băng. Có gì đó trong tôi biết đấy là nơi bài hát cất lên. "Rút kiếm, Willump, tớ sẽ cắt gió mở đường!"
Ít lâu sau, tôi rùng mình khi bước vào khoảng trống, dù được bao bọc trong lớp lông dày. Đến gần thế này mà cả ngôi làng vẫn chìm trong bóng tối. Không có ai ở đây—tôi biết, nếu có thì tôi đã thấy họ thở ra khói trong trời lạnh căm căm này rồi. "Chỗ này là sao đây?" tôi hỏi.
Willump kêu gừ gừ đầy thông thái.
"'Naljaäg'? Không thể nào. Người ta làm sao biết cách đọc nó chứ?" Willump nói đó là "đá" trong tiếng người tuyết.
Mấy ngôi nhà làm từ đá chất thành đống cao ngất, đường cũng rải đá. Đá à. Hiểu rồi. Vậy... mấy bông hoa được tạc từ đá cũng không dị lắm nhỉ? Còn đống lông thú treo trên cửa. Cả cái dây thừng cũ xì kia nữa! Ít nhất nó sẽ là dây thừng nếu không cứng quèo và xám xịt.
"Mọi thứ ở đây bằng đá hết hả?" tôi hỏi. Không công bằng—trong các câu chuyện, đá ít nhất cũng phải khắc cổ ngữ hay gì chứ.
Tôi bắt đầu thắc mắc tại sao bài hát dẫn mình tới đây thì nhìn thấy một người đứng dưới cổng tò vò, quay lưng lại với chúng tôi!
"Tên tôi là Nunu, tôi đến đây giúp đỡ!" tôi nói to và vỗ vai người đó—nhưng khi ông ta đổ nhào xuống với một tiếng thịch trầm đục, tôi ngay lập tức nhận ra... ông ta cũng là đá!
Và...
Phía bên kia cổng tò vò là toàn bộ dân làng bị mất tích, đứng lố nhố như một rừng tượng. Có người giống chiến binh, giờ cứng đơ. Hai vợ chồng nông dân ôm chặt nhau như đúc từ một khối. Bên cạnh họ là cô con gái nhỏ, một viên đá cuội.
Nguyền rủa. Hàng thật đó.
"Willump," tôi nói. "Chúng ta phải làm gì đó!"
Những bài hát của mẹ tôi là vậy đó. Tôi luôn thích thú với truyện kể anh hùng chứ không phải mấy vụ nguyền rủa. Theo những gì tôi biết, chúng tôi có thể cứu ngôi làng này, đúng không? Tôi phải có niềm tin chứ, nếu không... làm sao tôi cứu bà được?
Tôi nhớ một bài hát, một thần thoại kể rằng Avarosa chữa lành cho con rùa mang biển cả trên lưng bằng cách hôn nó! Nhưng tôi không muốn nụ hôn đầu tiên của mình là với một bức tượng đâu. Tôi để Willump hôn cho chắc, mình thì đứng ngoài nhìn tảng đá bị bộ lông rậm rạp trùm lên.
Tôi thử đọc thần chú Lissandra dạy. Tôi nặn một con rồng từ tuyết để dọa lời nguyền chạy mất, như Anivia đã làm để đánh bại quân đội phương Nam! Tôi thậm chí còn thử kéo mặt trời lại gần, như Braum đã làm để rã đông ngôi làng của ông trong khúc ca mẹ tôi hát. Nhưng mặt trời ở xa quá.
Tay Braum phải dài thật sự ấy.
Willump cố an ủi tôi. Cậu ta bảo một số lời nguyền không thể phá giải đâu. Thỉnh thoảng, các anh hùng cũng không thắng mà. Nhưng tôi biết thứ gì là quan trọng. Tôi cảm giác được nó, dù mẹ tôi mất tích, dù đoàn xe của chúng tôi đã bị tuyết chôn vùi. Cảm giác được yêu thương.
Đó là thứ ngôi làng này đáng được hưởng!
"Nếu không thể giúp những người này," tôi bảo Willump, "thì chúng tôi sẽ giúp các bức tượng!"
Tôi mỉm cười, với tay lấy cây sáo. Ý tôi là cây kiếm! Svellsongur!
Đến lúc anh hùng ra tay rồi!
Tôi ngửi thấy mùi lời nguyền. Mùi hôi thối đầy thù hận, giống lũ quỷ khổng lồ. Nó ẩn chứa sự cổ xưa; thứ cổ xưa mà tuổi đời cậu so với nó chỉ bằng giờ so với năm. Đây là lúc những anh hùng trong bài hát tự hỏi làm sao họ có thể chiến đấu khi lưỡi kiếm vô dụng trước ma thuật.
Nhưng Nunu đâu phải một anh hùng nào đó. Cậu ta còn hơn thế.
Cậu ta là một cậu nhóc!
Cậu ta hú hét, chỉ cho tôi thác nước đóng băng phía trên đầu. Giờ chúng tôi đã đến đủ gần để nhìn rõ nó đang nằm im lìm ở cao tít. Quái Đá. Những sinh vật bằng đá được ma thuật ban cho khả năng hoạt động thường làm sống phía trên những ngôi làng như ngôi làng này.
Tổ của chúng khiến nước nhiễm độc, kìm giữ dòng nhựa sống của Freljord tại đây. Tôi nếm được ý đồ của Nunu.
Vị như quái đá. Ngon tuyệt cú mèo.
"Ê, lũ cua đá! Tụi bây vừa chôm gì của mấy bức tượng này đó!" Nunu hét, và nhảy lên lưng tôi mà không bị mất một nhịp nào, bởi âm nhạc đã khắc sâu trong tim cậu ta rồi.
Ma thuật giờ là của cậu ta. Có cậu tưởng tượng, tuyết tụ lại trước chúng tôi, dần dần thành hình một quả cầu tuyết khổng lồ! Tôi bật cười khi chúng tôi lao điên cuồng, niềm vui dâng trào cuồn cuộn đến nỗi ngôi làng bên dưới rung lên, những ngôi nhà giật mình thức giấc. Quả cầu tuyết vẫn lớn thêm. Lũ quái đá chỉ biết kêu lên yếu ớt khi chúng tôi nhảy lên không trung bên trên thác nước, che lấp mặt trời.
Màu trắng phủ kín Freljord, con đập cũng bám đầy tuyết khi nó vỡ tung.
Và rồi, mặt đất gầm vang.
Những cột băng nứt nẻ như xương bị mùa đông làm giòn. Tiếng gầm lớn thêm khi dòng sông ho sù sụ để quét hết bụi bặm trong cổ họng, tuôn nước xuống ngôi làng.
"Thấy không, Willump?!" Nunu hỏi. Nhưng tôi đã nhắm mắt lại.
Tôi có thể cảm thấy một thứ ma thuật mạnh mẽ hơn cả lời nguyền dâng lên, bao trùm lấy ngôi nhà, khiến lông tôi run run và sưởi ấm thế giới lạnh băng này. Đây là ma thuật duy nhất có thể cứu Freljord. Thậm chí những giấc mơ đóng băng của chủng tộc tôi, thứ được Thủ Vệ Băng Giá thèm muốn, cũng thật nhợt nhạt nếu so với nó.
Hy vọng.
Cậu ta quàng tay quanh tôi, và tôi ôm lại bằng cả bốn cánh tay, ngó đi chỗ khác để cậu ta không thấy hoa tuyết rơi ra từ mắt tôi.
Lời nguyền chưa được gỡ bỏ. Tuy nhiên, sự sống đã trở lại. Theo nó lan tỏa khắp nơi, những bông hoa đá bị quét tan, mở lối cho những bông hoa thực sự mọc lên. Loại lời nguyền nào cản trở nó được đây? Cái xấu không thể tồn tại nếu cuộc sống tràn ngập niềm vui và không còn trốn tránh...
Tôi thò tay xuống đất bốc một cục tuyết lên, nghiền nát nó.
"Oái!" Nunu la lên khi tôi ném quả cầu tuyết trúng mặt cậu ta, đánh động ma thuật đang chảy trong tim cậu.
Lúc chúng tôi chơi đùa, gió thổi qua cây sao trên lưng Nunu, làm vang lên những âm điệu tản mát. Rồi cuối cùng tôi cũng nghe thấy.
Bài hát của bà.
Nơi dòng nướcThét gào,Gió thì thầmVới đá.Nơi tối tăm,Naljaäg nằm.Im lặng ca hát.Hy vọng tồn tại.
---
Nơi dòng nước
Thét gào,
Gió thì thầm
Với đá.
Nơi tối tăm,
Naljaäg nằm.
Im lặng ca hát.
Hy vọng tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro