Elise - Nữ hoàng nhền nhện
"Sắc đẹp cũng là sức mạnh, và nó ra tay nhanh hơn bất kỳ lưỡi kiếm nào."
~ Elise
Elise là một thợ săn mồi đáng sợ cư trú giữa cung điện tăm tối sâu trong Pháo Đài Bất Diệt của Noxus. Ả từng là người thường, cai quản một gia tộc hùng mạnh, nhưng vết cắn từ chúa nhện đã biến đổi ả thành một thứ khác, xinh đẹp, bất tử và hoàn toàn phi nhân loại. Để duy trì tuổi trẻ vĩnh hằng, Elise săn lùng người vô tội, và hiếm ai có thể kháng cự sự quyến rũ của ả.
Tướng liên quan: Leblanc, Vlardimir
Khu vực: Quần đảo bóng đêm
---
Tiểu sử tướng:
Elise là một thợ săn mồi đáng sợ cư trú giữa cung điện tăm tối sâu trong Pháo Đài Bất Diệt của Noxus. Ả từng là người thường, cai quản một gia tộc hùng mạnh, nhưng vết cắn từ chúa nhện đã biến đổi ả thành một thứ khác, xinh đẹp, bất tử và hoàn toàn phi nhân loại. Để duy trì tuổi trẻ vĩnh hằng, Elise săn lùng người vô tội, và hiếm ai có thể kháng cự sự quyến rũ của ả.
Quý cô Elise sinh ra nhiều thế kỷ trước trong Nhà Kythera, một gia đình cổ xưa hùng mạnh của Noxus, và nhanh chóng học được sức ảnh hưởng của sắc đẹp lên những tâm trí yếu đuối. Khi đến tuổi ả âm mưu kết hôn với con cháu Nhà Zaavan để nâng cao vị thế gia tộc. Hôn sự bị nhiều người Nhà Zaavan chống đối, nhưng Elise có đủ mánh khóe để nó vẫn diễn ra như dự định.
Theo kế hoạch của Elise ả có ảnh hưởng to lớn lên chồng. Nhà Zaavan càng lớn mạnh, kéo theo sự phát triển của Nhà Kythera. Chồng Elise là bộ mặt của gia tộc, nhưng chỉ người bên trong mới biết ai thực sự nắm quyền. Ban đầu, chồng Elise bỏ qua chuyện đó, nhưng năm tháng trôi qua, sự bất mãn gia tăng khi anh ta bị biến thành trò hề trong giới thượng lưu Noxus.
Cuối cùng, cơn oán giận vượt quá tầm kiểm soát, tại bữa tối, anh ta tiết lộ mình đã hạ độc vào rượu của Elise. Anh ta đưa ra điều kiện; rút lui khỏi con đường cai quản gia tộc để nhận được thuốc giải. Nếu từ chối, anh ta sẽ nhìn ả chết dần trong đau đớn. Chất độc ngấm dần qua từng hơi thở, phá hủy da thịt ả từ trong ra ngoài. Tin rằng chồng phải giữ thuốc giải bên mình, Elise giấu trong tay con dao nhọn, đóng vai một người vợ hối lỗi. Ả khóc lóc cầu xin tha thứ, dùng mọi mưu chước để lại gần mà không đánh động anh ta. Trong lúc đó, chất độc tiếp tục tàn phá cơ thể ả, khiến da thịt tái nhợt và cảm giác đau đớn ngập tràn tứ chi.
Khi Elise chạm đến chồng, anh ta nhận ra – song quá trễ - mình đã đánh giá thấp người bạn đời đến mức nào. Ả nhảy xổ lên và cắm ngập con dao vào tim anh ta. Elise tìm được thuốc giải, nhưng thiệt hại đã không thể vãn hồi. Mặt ả biến dạng với những vết sẹo chằng chịt đầy ghê tởm.
Elise giờ là chủ nhân Nhà Zaavan, và ả vô cùng tán dương bản chất nền chính trị Noxus khi loại bỏ sự yếu đuối khỏi đế quốc. Tuy nhiên, xấu hổ trước vẻ ngoài hiện tại ả rút lui khỏi cộng đồng và đeo mạng che mặt. Né tránh ánh mặt trời, quay lưng trước mọi đồng minh hay kẻ đến cầu hôn, gia tộc một thời hùng mạnh dần chìm vào quên lãng. Elise lang thang giữa những sảnh đường trống rỗng trong cô độc, trở thành cư dân của bóng tối, chỉ ra khỏi bốn bức tường cao khi màn đêm buông xuống.
Một đêm dạo chơi, một người phụ nữ che mạng khác tiếp cận Elise ấn dấu sáp Hoa Hồng Đen lên tay ả và thì thầm rằng Đạm Nữ sẽ đánh giá rất cao tài năng của ả. Elise bước tiếp, nhưng giọng nói vang lên lời hứa ả sẽ được phục hồi nguyên trạng. Dù tự nhủ điều đó thật phi lý, Elise vẫn điều tra xa hơn. Ả cày xới từng khu phố trong nhiều tuần đến khi thấy dấu Hoa Hồng Đen lần nữa, khắc trên cổng vòm u tối dẫn xuống hầm mộ bên dưới Noxus.
Đi theo những ký hiệu ẩn dấu ả đến được với Hoa Hồng Đen, một tổ chức bí mật sử dụng ma thuật hắc ám để chia sẻ những tri thức và bí mật. Elise ghé qua thường xuyên, nổi bật giữa đám thành viên và nhanh chóng thiết lập quan hệ thân thiết với Đạm Nữ, một thực thể không tuổi xinh đẹp nắm giữ sức mạnh lớn lao. Elise đi theo đường lối của tổ chức, nhưng luôn tìm kiếm món quà ả được hứa hẹn; sắc đẹp trở lại như xưa.
Đạm Nữ kể về một nơi ma ám mang tên Quần Đảo Bóng Đêm và lưỡi xà kiếm thuộc về một môn đồ đã bị sát hại trong tổ của chúa nhện khát máu. Con dao chứa ma thuật hùng mạnh, và nếu lấy lại được, bà có thể dùng nó để phục hồi sắc đẹp cho Elise. Elise ngay lập tức nhận lời dẫn một nhóm Hoa Hồng Đen tới quần đảo, dù biết rằng máu sẽ phải đổ ra để trả cho phần thưởng quý giá chừng ấy.
Elise tìm được một thuyền trưởng nợ nần chồng chất sẵn sàng đưa ả và đồng bọn qua đại dương. Con thuyền giương buồm nhiều tuần đến khi một hòn đảo lởm chởm đá xuất hiện giữa màn sương đen dày đặc. Elise cập bến bờ biển đầy cát đen và dẫn cả đoàn vào nơi sâu thẳm, như bầy cừu chuẩn bị hiến sinh. Nhiều kẻ bị hồn ma bắt mất, nhưng chừng nửa tá vẫn sống sót khi đặt chân đến hang ổ của Chúa Nhện.
Một sinh vật gớm ghiếc đầy nanh vuốt vọt ra từ bóng tối và ngấu nghiến đám người đang la hét. Khi ấy, Elise nhìn thấy con dao găm Đạm Nữ đang tìm kiếm – nắm chặt trong tay một thi thể quắt queo. Ả chộp lấy nó đúng lúc Chúa Nhện cắm ngập răng nanh đầy nọc độc vào vai. Elise khuỵu xuống, lưỡi dao xuyên qua tim ả, ma thuật huyền bí tràn vào cơ thể, hòa trộn với chất độc chết người tạo nên những thay đổi ghê gớm. Nọc độc cường hóa khiến ả thay da đổi thịt, biến thành một hình dáng đẹp đẽ hơn cả trước đây. Sẹo biến mất, làn da trơn láng không tì vết. Nhưng, nọc Chúa Nhện cũng có tác dụng của riêng nó. Sau lưng Elise, một đám chân nhện tìm đường mọc khỏi cơ thể.
Elise đứng dậy, thở hổn hển trong cơn đau chuyển dạng, và thấy Chúa Nhện đang nhìn xuống ả. Sức mạnh chia sẻ chảy giữa cả hai, chúng ngay lập tức cảm thấy mình sẽ được lợi ra sao từ mối quan hệ cộng sinh này. Elise quay lại thuyền, hoàn toàn không bị linh hồn trên đảo quấy rầy, và dong buồm về Noxus. Khi thuyền cập bến giữa đêm, Elise là sinh vật sống duy nhất đặt chân lên cầu cảng.
Elise đưa con dao lại cho thủ lĩnh Hoa Hồng Đen, dù Đạm Nữ cảnh báo ma thuật duy trì sắc đẹp cho ả cuối cùng cũng sẽ tàn lụi. Cả hai ký giao kèo; Hoa Hồng Đen cung cấp cho Elise môn đồ để dâng lên Chúa Nhện, còn ả ả sẽ trao trả bất kỳ bảo vật nào khám phá được trên quần đảo.
Elise một lần nữa lại về trú ngụ giữa những sảnh đường bỏ hoang của Nhà Zaavan, sống cuộc sống của một giai nhân ẩn dật. Không ai nghi ngờ bản chất thật của ả, nhưng tin đồn vẫn lan truyền, những câu chuyện về một sắc đẹp bất tử và một sinh vật khủng khiếp ẩn náu nơi cung điện đổ nát phủ đầy bụi bặm.
Nhiều thế kỉ trôi qua kể từ chuyến du hành đầu tiên tới Quần Đảo Bóng Đêm, cứ mỗi khi Elise thấy tóc mình điểm bạc hay vết chân chim ở đuôi mắt ả lại ra ngoài tuyển mộ những linh hồn cuồng tín của Hoa Hồng Đen, rồi lên thuyền đến quần đảo bị màn sương đen bao phủ. Không ai đi theo ả mà trở về được, và sau mỗi chuyến đi, nghe đồn ả lại tươi trẻ như xưa, mang theo một cổ vật khác dâng lên Đạm Nữ.
---
Truyện ngắn
KẸT TRONG TƠ NHỆN
Hàng tuần lênh đênh trên biển đã khiến Markus thấy mệt mỏi, hắn mừng biết bao khi được đặt chân lên đất liền. Con đường dẫn từ bờ biển đá đỏ trơn trượt, khi hắn phải dè chừng từng bước chân. Những thân cây cong queo hai bên đã bị quật ngã, những vết rạch đen thui rỉ ra dòng nhựa vàng, như thể một con vật hoảng loạn nào đã cào rách chúng ra vậy. Ánh sáng mờ nhạt tỏa ra giữa hàng cây, nhảy múa như những đốm lửa ma trơi lập lòe nơi đầm lầy, dẫn dụ những linh hồn sơ sểnh tới sự diệt vong. Trên những cành cây treo thứ gì đó trông như một mái vòm bằng lụa xác xơ, Markus mất một lúc mới nhận ra chúng là mảnh mạng nhện.
Dương xỉ mọc đầy hai bên đường, rung rinh với chuyển động của những sinh vật ẩn hình đang len lỏi qua rừng. Có lẽ lũ chuột trên tàu đã đi theo hắn. Markus chưa từng thấy con nào, ngoài một thân thể lông lá đen xì vụt qua và âm thanh móng vuốt cào vào gỗ. Hắn không nghĩ rằng âm thanh đó nghe như thể một con chuột có quá nhiều chân hơn bình thường.
Không khí trên đảo nặng hơi ẩm, quần áo và ủng của hắn bám đầy hơi nước. Hắn đưa cục sáp thơm lên mũi, nhưng cũng không xua bớt đi được mùi hôi thối của hòn đảo. Nó nhắc hắn nhớ đến mùi những hố mai táng ngoài tường thành Noxus khi gió biển thổi chúng vào. Nghĩ về quê nhà, hắn chợt thấy khó chịu. Buổi tiệc trong hầm mộ sâu dưới thành phố quả là kích thích, phần thưởng cho cuộc theo dấu biểu tượng cánh hoa đen bí mật. Trong ngôi mộ cổ u ám, hắn cùng những kẻ sùng đạo khác tập hợp lại.
Cô ta chờ ở đó.
Hắn ngước lên, hy vọng nhìn thấy người phụ nữ đã dùng lời lẽ đưa biết bao người đến nơi này. Hắn nhìn thấy một bóng hình mặc đồ bằng lụa đỏ thắm thoáng hiện, uyển chuyển bước đi trước khi sương mù tràn vào giữa hàng cây che khuất đi tầm nhìn. hắn run lên trước những lời thuyết giảng của vị thần cổ xưa của cô ta, và quá đỗi vui mừng khi hắn và ba mươi người khác được chọn gia nhập đoàn hành hương. Thật giống một cuộc phiêu lưu, họ leo lên một con thuyền lớn vào giữa đêm, tên lái thuyền đội mũ trùm lẳng lặng đưa nó ra khơi. Tuy nhiên, rời xa Noxus quá lâu cũng dần ăn mòn hứng thú của hắn.
Markus dừng chân và quay đầu nhìn dọc con đường. Những người đồng hành của hắn đờ đẫn đi qua, như đàn gia súc tiến dần vào lò mổ. Họ bị sao thế? Tên lái thuyền đi phía sau, áo choàng bay phấp phới, lướt trên đường như thể chân không chạm đất. Một nỗi sợ chợt dâng lên trong lồng ngực Markus khi hắn nghĩ mình phải tiến lại gần sinh vật ghê tởm ấy.
Hắn quay đi, và thấy mình đối mặt với cô ta.
"Elise..." hắn nghẹn lời. Bản năng thúc giục hắn đẩy cô ta ra và bỏ chạy khỏi nơi đáng sợ này, nhưng vẻ đẹp hắc ám mê hồn của cô ta ngăn hắn làm thế. Cảm giác nó vút qua nhanh đến nỗi hắn còn chắc mình có thực sự cảm thấy vậy không.
"Markus," cô ta nói, mỗi âm tiết lại gợn lên một niềm vui chạy dọc sống lưng hắn. Vẻ đẹp của cô ta khiến hắn sững sờ. Khuôn mặt góc cạnh, sắc sảo, bao phủ bởi mái tóc đỏ rực rỡ. Đôi môi căng mọng và đôi mắt tỏa ánh hào quang hắc ám kéo hắn vào sâu hơn trong tấm lưới với những lời hứa hẹn thần tiên. Một tấm áo choàng đỏ thắm, cài một cái trâm có tám ngạnh, trùm quanh bờ vai cô ta. Nó khẽ lay động, dù chẳng có làn gió nào thổi qua.
"Có chuyện gì sao, Markus?" cô ta hỏi. Giọng nói xua tan mọi nỗi sợ trong hắn. "Tôi cần anh thật an tâm. Anh có an tâm không, Markus?"
"Có, Elise," hắn trả lời. "Tôi đang rất an tâm."
"Tốt. Tôi sẽ không vui đâu nếu anh không an tâm khi chúng ta đã đến rất gần rồi."
Ý nghĩ làm cô ta không vui khiến Markus hoảng sợ, hắn quỳ vội xuống đất, run rẩy.
"Tôi có thể làm tất cả vì cô," hắn nói.
Cô ta nhìn xuống và mỉm cười. Trong thoáng chốc, Markus nghĩ mình thấy một thứ gì đó dài, mỏng và bóng loáng xuất hiện dưới lớp áo choàng. Chuyển động thật kỳ quái và phi tự nhiên, nhưng hắn không quan tâm. Cô ta đặt ngón tay lên cằm hắn và kéo hắn đứng lên. Mạch máu nơi cổ hắn đập thình thịch, nhưng hắn lờ nó đi và bước theo cô ta.
Hắn cứ thế tiến tới, mọi suy nghĩ trong đầu biến mất như làn khói trước gió, tất cả trừ việc làm cô ta hài lòng. Cây thưa dần và con đường kết thúc trước một vách đá khắc ký hiệu khí tượng – thời gian làm mắt hắn nhức nhối. Một hang động âm u dưới chân vách đá, trông như cái hàm ghê gớm của một con quái vật. Markus thấy một thoáng kinh hoàng lướt qua người hắn.
Elise bảo hắn đi vào, và hắn không thể kháng cự.
Bên trong hang tối và ngột ngạt, tựa như đang ở trong lò mổ vậy. Giọng nói trong thâm tâm hét lên giục hắn bỏ chạy, chạy khỏi chốn này xa nhất có thể, nhưng đôi chân phản bội vẫn đưa chủ nhân vào sâu hơn. Một giọt chất lỏng rơi từ trên cao xuống má hắn, cơn đau bỏng rát bất chợt khiến hắn giật nảy người. Nhìn lên trần hang, hắn thấy những hình dạng nhợt nhạt treo bên trên, lắc lư theo một nhịp điệu điên cuồng. Trên bề mặt của tấm lưới mới dệt, một khuôn mặt người gào thét trong câm lặng khi nó dần siết chặt lại.
"Đây là đâu?" hắn hỏi, tấm màn che phủ nhận thức của hắn biến mất.
"Ngôi đền của ta, Markus ạ," Elise đáp, cô ta cởi bỏ áo choàng. "Đây là hang ổ của nhện thần."
Hai cặp chân dài mọc ra từ sau lưng cô ta; thon dần thành những cái vuốt sắc như dao cạo. Chúng nâng Elise lên trong bóng tối phía sau cô ta. Ánh sáng yếu ớt trong hang phản chiếu trên tám đôi mắt lấp lánh.
Sinh vật lông lá và đầy vảy kia đã đập tan ảo mộng cuối cùng về Elise của Markus, hắn chạy trối chết ra cửa hàng trong tiếng cười man dại của cô ta. Những sợi tơ phóng vào tảng đá bên cạnh hắn. Chúng dính như keo, làm bước chân hắn chậm lại. Hắn nghe tiếng chân nhện lách cách đuổi theo. Một thứ gì đó sắc nhọn cắm phập vào vai hắn. Markus khuỵu xuống, chất độc tê liệt lan khắp người và cầm tù hắn trong chính cơ thể của mình.
Một bóng đen xuất hiện, hắn thấy tên lái thuyền câm lặng giang rộng cánh tay. Bộ áo trùm đổ xuống, và Markus kinh hoàng khi biết đó không phải một con người, mà là một đàn nhện tạo thành hình người. Cả ngàn con tràn lên người hắn, chui vào miệng hắn, tai hắn.
Elise tiến lại gần. Cô ta không còn xinh đẹp, thậm chí không còn là con người. Khuôn mặt sáng lên một cơn đói cuồng bạo không bao giờ có thể thỏa mãn. Con nhện thần khổng lồ nhấc Markus lên bằng một móng chân sắc nhọn.
"Giờ ngươi phải chết, Markus ạ," Elise nói.
"Tại sao...?" hắn cố gắng nói trong cơn hấp hối.
Elise mỉm cười, một nụ cười đầy răng nanh nhọn như mũi kim.
"Để ta có thể sống."
---
LỜI TÁN TỈNH TAI ƯƠNG
BỞI ROWAN NOEL WILLIAMS
Từ một tập thư, đề tên Lãnh Chúa Emet của Gia Tộc Sassen gửi đến Quý Cô Elise
Elise thân thương,
Đã rất lâu chúng ta không gặp nhau, và còn lâu hơn nữa kể từ lần cuối nàng mời ta đến thăm. Chắc là nàng chẳng quên mất rằng ta đã quý mến nàng đến nhường nào đâu? Đừng quên ta, tình yêu của ta; ta trân trọng đến từng mảnh đất mà đôi chân đáng yêu của nàng bước qua...
Nàng ngày càng lộng lẫy hơn mỗi lần ta nhìn thấy nàng, quý cô của ta. Làn da trắng nhợt của nàng như tỏa ra một ánh hào quang chói lòa. Khi nàng lướt qua trên phố, được theo bước bởi những kẻ chẳng xứng đáng với sự chú ý của nàng, ta cảm thấy mê mẩn đến bất lực. Ta ước gì nàng nhìn sang ta dù chỉ một chút!
Ta có nên ghé thăm nàng đêm nay không? Lần trước khi ta đến, chẳng ai trả lời, nhưng nếu nàng không cho phép ta ghé lại, thì ta sẽ đặt món quà dưới đôi chân đáng yêu của nàng. Những đóa hồng từ hoa viên dinh thự của ta, đỏ mọng như đôi môi nàng vậy...
Nữ hoàng của ta, nàng sẽ ăn tối với ta chứ? Có lẽ lần này, ta sẽ tiếp đãi nàng...?
Nếu nàng không phiền, sự hiện diện của những tấm mạng nhện trong nhà nàng khiến ta cảm thấy hơi... bất an. Nếu nàng muốn, ta có thể tìm một người hầu để giải quyết những vấn đề đó, nếu được đồng thuận.
Làm ơn, hãy nói rằng nàng sẽ gặp ta lần nữa! Ta giờ đã hiểu rõ rằng ta không nên đụng đến những vị khách bé nhỏ của nàng nữa, bởi chúng vừa có ích lại vô hại. Ta hứa rằng sai lầm của ta sẽ không lặp lại.
Ta tin rằng ta đã thấy một trong những... thú cưng của nàng được tô điểm bởi một chiếc băng đô mà Lãnh Chúa Istris đã tặng cho vợ ông ấy nhiều năm về trước, nhưng hẳn đó không phải là một?
Nếu món đồ đó vẫn chưa khiến nàng hài lòng, có lẽ ta sẽ tặng nàng một chiếc vương miện vô giá từ bộ sưu tập của ta chăng?
Thời gian để bước lên những bậc thang của nhà nàng dường như vô tận, và dù những thú cưng của nàng khiến ta bất an, ta luôn tiến bước mỗi lần với một niềm say sưa và ngưỡng mộ trong tâm khảm. Bởi trên đỉnh những bậc thang đó là tình yêu của ta, là nữ thần, là nữ hoàng mảnh mai của ta.
Than ôi, Elise! Nàng hấp dẫn ta! Vẻ đẹp của nàng trói chân ta, và ta chẳng thể cưỡng được cái ôm nồng thắm đó. Nàng chỉ việc yêu cầu, tình yêu của ta, và ta có thể dâng trọn con tim cho nàng.
Tình yêu vĩnh cửu và vô điều kiện của nàng,
Emet Sassen
---
DINH THỰ HOANGBỞI GRAHAM MCNEILL
Nàng cảm thấy tên trộm đang đến gần hơn với từng bước chân thận trọng của hắn.
Hắn là một kẻ có kỹ năng, nàng nhận ra điều đó, nhưng giác quan của nàng đã được nâng lên một cấp độ mà chẳng người phàm nào có thể mường tượng được. Những bước chân trên gác mái, dù cất lên nhẹ nhàng và điêu luyện, vẫn khiến thinh không tĩnh lặng bên trong dinh thự tăm tối của nàng rung động, như một dây đàn khẽ rung trong một ngôi đền lặng thinh tuyệt đối.
Sự tiếp cận của hắn đã kéo nàng khỏi giấc mơ về một đại dương, nơi hắc ám đang trỗi dậy như một cơn sóng thần, quét qua thế giới này và nhấn chìm nó mãi mãi bên dưới vùng nước đen chết chóc. Một phần trong nàng vẫn cảm thấy thích thú về sự tuyệt diệt mà cơn sóng kia mang lại, dù cho nàng biết rằng nàng sẽ đóng một vai trò nào đó khi nó đến.
Giấc mơ sụp đổ khi những cặp mắt đa diện của nàng hé mở, và mọi giác quan của nàng tỉnh giấc. Tri giác của nàng được nhuộm màu bởi mùi hương và tiếng động, những chuyển động được nàng cảm nhận bằng những rung động trong không khí. Vẫn mệt mỏi và gầy đi bởi chuyến hải trình gần đây đến quần đảo đầy sương ấy, nàng cảm thấy cau có với ý nghĩ rằng mình sẽ lại phải giải quyết một kẻ xâm phạm nữa.
Tầng hầm dinh thự có đầy những góc tối, nhưng những thùng rượu nặng nề, những tấm thảm hoa mục rữa, hay sàn nhà lạnh cóng cũng rõ ràng đối với nàng như thể ánh dương vẫn tràn ngập trong căn hầm kín bít này.
Tiếng thầm thì của những đôi chân nhện vang vọng khắp dinh thự, hàng trăm sinh vật lao ra từ bóng tối để đón nhận khao khát của nàng. Những bức tường rỉ nước và trần nhà ọp ẹp được phủ đầy bởi những chuyển động mơ hồ và ánh sáng lấp lánh từ hàng ngàn con mắt mở rộng.
"Sớm thôi, bé con," nàng lên tiếng, giọng nói ma mị và trầm ấm với ngữ điệu của một nhà quý tộc. "Hãy để ta chơi với kẻ này một chút."
Nàng cảm thấy sự thèm khát thịt người từ chúng, một nhu cầu thiết yếu.
Cũng như nàng vậy.
Nàng thả mình nơi giường nghỉ, giấc mơ của nàng tạo nên một hình hài hòa lẫn giữa người và nhện, những cánh tay mảnh khảnh vươn dài và hút trọn mùi hương nồng nặc của tên trộm về phía nàng thông qua bề mặt của những đốt chân. Lưỡi nàng lướt trên hàm răng sắc nhọn như những mũi kim, ngày càng hiểu rõ hơn về hắn với mỗi hơi thở.
Một linh hồn đầy mùi cát—làn da cháy nắng, và dấu tích thưa thớt của những vị vua cổ đại đang chảy trong huyết quản hắn.
Một kẻ sinh ra từ sa mạc...
Nàng cảm thấy hắn đến gần, hiểu rõ điều gì đã dẫn dụ hắn đến dinh thự kín đáo này trong một đêm buốt giá. Và kẻ đã cử hắn đến.
Như tất cả những kẻ trước đây, hắn sẽ chỉ tìm thấy cái chết.
Như tất cả những kẻ khác, Elise sẽ dẫn dụ hắn đến trước mặt nàng, và rồi ăn tươi nuốt sống hắn.
Ánh trăng mờ nơi bầu trời tối mịt. Mây tầng thấp và gió rét buốt.
Hoàn hảo cho một phi vụ như thế.
Một tiếng chuông vang lên từ phía bến cảng của thủ phủ, và những cơn gió rét mang theo âm thanh của đám lính Noxus hiếu chiến từ một doanh trại đằng xa phía bên kia Cổng Chuông Gác của thành phố.
Nyam di chuyển dọc theo gác mái với những bước chân nhẹ nhàng và chắc chắn, chiếc áo vải thùng thình và tấm áo choàng lông xám khiến hắn gần như ẩn hình. Hắn cúi thấp, ngay phía dưới gờ ngói của ngôi nhà, và cẩn thận bước từng bước một trên lớp tuyết mỏng.
Một mảnh ngói trượt ra, một mảng băng—thế cũng đã là đủ để kết thúc đêm nay bằng cái chết, với thân thể không lành lặn của hắn được tìm thấy trên mặt đường trải sỏi.
Nhưng Nyam đã từng trộm từ những ngôi mộ bị chìm sâu xuống lòng cát nơi quê nhà hắn, và trèo lên ngôi đền trên vách đá ở Marrowmark để tìm kiếm báu vật. Hắn đã tránh né mọi cạm bẫy được đạt trong lăng mộ của những hoàng đế hay những chiến thần cổ đại, nên một mái nhà Noxus kỳ lạ—nó bất đối xứng, cao, và có đầy những cái hốc—cũng chẳng thế làm khó được một tên trộm với kỹ năng thượng thừa như hắn.
Hắn đã học cách di chuyển trên không trung từ khi còn là một đứa trẻ, khi hắn luồn lách qua những gác mái ở Bel'zhun để tránh né lũ trẻ đánh hắn chỉ vì dị tật hở hàm ếch đã chẻ đôi phần môi trên của hắn lên đến tận lỗ mũi. "Nyam Vô Diện," chúng nó gọi hắn như thế, và dị tật bẩm sinh này khiến hắn trở thành nguyên nhân của sự giận dữ từ cả đám người Shurima lẫn đám người Noxus yếu đuối.
Ngay cả khi hắn trộm đủ để thuê một gã khâu xác khâu phần môi của hắn lại khi mới lên mười, chúng vẫn không thôi trêu chọc hắn—nhưng những năm tháng gian khổ, tàn bạo ấy đã giúp hắn nhiều. Hắn đã học được cách chấp nhận nỗi cô đơn, học cách yêu thích độ cao đến chóng mặt, và trở thành một với bóng tối nơi vùng đất chỉ biết đến ánh sáng hoàng kim chói lòa của vầng thái dương cổ đại.
Nhưng trên tất cả, hắn đã học cách chiến đấu: chiến đấu với nắm đấm, và rồi là với thanh kiếm nham thạch mà hắn đã lấy trộm từ một quan tài của một cái xác khổng lồ, mà chắc hẳn là một Thể Thăng Hoa trong truyền thuyết. Đeo dọc trên vai, có lẽ nó chỉ là một lưỡi dao găm với vị thần đã chết kia, nhưng là cả một thanh cự kiếm với Nyam.
Nơi mà kẻ thuê hắn nói đến đang ở ngay trước mặt, sừng sững như một cái bóng đen khổng lồ của những vinh quang xưa cũ của nó, cửa sổ đóng chặt, và phần mái nhà mục rữa nơi không ít mảng ngói bong tróc và rơi vãi xuống con đường phía dưới.
Đây là lối vào của mình.
Nyam vươn đến một cột dầm đã đóng băng ở cuối mái nhà, và nhảy thót lên phần rìa của nó với một sự cân bằng hoàn hảo trong khi hắn lấy một cuộn dây từ thắt lưng mình ra. Hắn lấy ra thêm những móc sắt của một bộ neo, và bằng một cách thành thục, ném nó về phía khoảng không ở giữa một hàng ống khói đã nứt. Chiếc móc cắm vào đúng chỗ hắn nhắm đến, và hắn khẽ giật sợi dây.
Hài lòng với cách mà chiếc móc cắm sâu vào mặt đá, hắn trượt ra khỏi mái nhà.
Không khí lạnh buốt như cắt vào thịt hắn khi hắn đánh đu sang, cặp chân dang ra như một chiếc lò xo để hấp thụ chấn động. Đôi giày của hắn khá mềm, nhưng hắn cũng phải nhăn mặt khi tiếng nó chạm vào mặt tường vang vọng như một cây búa đập vào đe. Tuyết rơi xuống từ mái nhà, và Nyam im phăng phắc, lắng nghe bất kỳ dấu hiệu nào chỉ ra rằng hắn đã bị nghe thấy.
Chẳng có gì cả. Dinh thự cổ này thinh lặng như một hầm mộ.
Tay này đến tay kia, hắn kéo mình lên bằng sợi dây cho đến khi hắn nhẹ nhàng trèo qua mái nhà.
Nyam cuộn dây lại và cúi thấp xuống phía sau bóng tối của ống khói. Hơi thở của hắn tỏa ra sương mờ trong không khí, và hắn cởi chiếc găng tay dày làm từ lông drüvask ở bàn tay trái ra, rồi đặt lòng bàn tay trần của mình trên mặt đá.
Ống khói này đã không nhận hơi ấm trong nhiều tuần trăng.
Chỉ một vài ống khói trong khu vực này được đốt nóng bởi lò rèn bên dưới. Phần bên kia của thủ phủ lập lòe ửng hồng trong ánh lửa. Lửa bếp, giàn thiêu của quân đội phía bên kia bức tường, và những lò than được đặt bên trong điện thờ của Sói.
Nhưng không phải ở đây.
Khu vực này của thành phố cảm tưởng như đã bị bỏ hoang, những khung cửa sổ rải rác trên các công trình đá đen dường như chẳng bao giờ biết đến ánh sáng. Những mảnh vải rèm tả tơi bị đông cứng bởi ngọn gió rét thổi qua những con hẻm hẹp. Phía xa, chỉ một vài ngọn nến bập bùng ngoài khung cửa sổ, và hắn vừa thấy một ngọn đèn lồng lẻ loi, treo phía ngoài cổng vào của một tửu quán đìu hiu.
Ánh trăng vàng vọt phủ lên con phố vắng tanh, nơi lớp phủ tuyết trắng chẳng hề bị khuấy động. Làm sao một chốn hoang vu như thế có thể tồn tại bên trong một thành phố nơi mỗi tấc đất đều quý giá và đều là một bí ẩn với Nyam, nhưng đây là nơi mà chủ nhân của hắn đã chỉ hắn đến.
Dinh thự cổ nhà Zaavan.
Nyam trượt từ từ xuống sợi dây, qua một lỗ thủng trên mái nhà.
Những bông tuyết cuộn quanh hắn khi hắn hạ xuống, như những hạt bụi lấp lánh trong ánh trăng tà. Hắn phải mất một chốc để đôi mắt mình làm quen với bóng tối bên trong dinh thự, và nhận ra rằng mình đang treo lơ lửng bên trong một gian phòng rộng rãi với một bếp lửa lớn làm từ sỏi gân vàng.
Củi nhóm phủ tuyết được đặt sẵn trong lò, và một xô những hòn than lạnh lẽo ngã vương vãi ngay cạnh nó, như thể chủ nhân của căn nhà này đã vấp vào nó trong khi vội vã chạy đi, và chẳng bao giờ quay lại nữa.
Đồ đạc phủ vải lanh được đặt quanh căn phòng: từ ghế dài, trường kỷ được đẩy sát vào những bức tường, và những cái ghế trống không. Xem xét lớp băng đóng cứng trên chất vải, Nyam đoán rằng đã nhiều năm kể từ khi căn phòng này bị bỏ hoang.
Sàn lát gỗ rải rác những mảnh gạch và ngói vụn rơi từ trên mái, khiến hắn phải đặt bàn chân cẩn thận giữa sàn nhà đầy mảnh vỡ, lắng nghe từng tiếng động nó phát ra. Từ từ, hắn để trọng lượng cơ thể mình hạ xuống thật tĩnh lặng, rồi cởi dây buộc.
Nyam cởi mũ trùm và miết tay dọc phần da đầu đã cạo nhẵn, làn da sạm đi và lởm chởm tóc, với những hình xăm và khuyên ngà như một vương miện đầy gai.
Hắn cúi thấp và đặt bàn tay lên mặt sàn, mắt nhắm nghiền và lắng nghe phần nền móng của dinh thự. Những thớ gỗ cổ đại kêu gào trong cái lạnh, như một lão già trở mình trong giấc ngủ, những bức tường lặng thinh, và nhịp thở của ngôi nhà treo lơ lửng nặng nhọc, tù túng như không khí trong một hang ổ bệnh dịch nơi những kẻ xấu số mắc phải bên trong chờ cái chết đến.
Mọi giác quan đều mách bảo Nyam rằng dinh thự này đã bị bỏ hoang, một lâu đài bị nguyền rủa, đóng băng giữa dòng thời gian...
Nhưng mà...
Một tiếng kêu khẽ như hàng ngàn giọng nói thì thầm đồng loại cất lên, một cảm giác ngờ ngợ rằng có gì đó đang di chuyển khắp xung quanh hắn. Một cảm giác ớn lạnh bò dọc theo cột sống, và hắn kìm lại một cơn rùng mình, tự nhủ với bản thân rằng đó chỉ là những ngón tay của ngọn gió bắc.
Hắn quét mắt dọc gian phòng, không để tầm nhìn của mình cố định vào bất kỳ điểm nào, cho phép phần rìa tầm nhìn của hắn bắt được bất cứ chuyển động nào. Hắn chẳng thì gì, ngoài cuộn xoáy những bông tuyết và những mảnh vải nhỏ xíu xác xơ phấp phới.
Nhưng cảm giác rằng có gì đó cũng ở quanh đây chẳng hề dịu đi.
Bức thư lệnh được soạn một cách xúc tích: đột nhập vào dinh thự Zaavan, tìm kiếm thư phòng, và đánh cắp một cổ vật được chỉ định. Trong hướng dẫn đó mô tả đại thư phòng ở hướng đông của dinh thự, một căn phòng có lối vào là một cánh cửa làm từ gỗ mun đen, nằm trong một gác lửng ngay bên trên đại sảnh bát giác.
Nyam đứng dậy và di chuyển về chỗ những bức tường, nơi sàn gỗ sẽ đỡ kêu hơn với mỗi bước chân của hắn, và men theo chúng đến một cánh cửa lớn ở phía cuối căn phòng. Nó chỉ khép hờ, và những ngọn gió nhẹ cứ thế lùa vào trong.
Hắn luồng cơ thể mảnh mai của mình qua khe cửa, và thấy mình đang ở trong một phòng ăn dài.
Một chiếc bàn ăn trải dọc theo chiều dài của nó, đã sẵn được sắp đặt cho một buổi tối thịnh soạn, với những chiếc dĩa gốm sơn và dao nĩa bạc lấp lánh được bày sẵn, như thể chờ đợi những vị khách mãi không bao giờ đến.
Những dĩa gỗ được chồng cao lên, chứa trên đó là đống hoa quả đã đóng băng và những mẩu thịt lạnh tanh. Bụng Nyam kêu lên, nhắc hắn rằng đã vài tiếng rồi hắn chẳng ăn uống gì. Liệu đống thịt này còn ăn được không, với cái lạnh cắt da này bảo quản chúng?
Nyam cũng chẳng định thử và tìm câu trả lời.
Ở giữa chiếc bàn là một cái lồng bàn làm từ bạc được đặt úp, và sự tò mò bất chợt khiến hắn muốn xem có gì ở bên dưới.
Nyam vươn tay ra và nhấc nó lên.
Và một đám sinh vật lổm ngổm túa ra từ một mẩu thịt bò đã nổi mốc, nhanh nhẹn và đen đặc—một đàn nhện hàng trăm con chạy trốn khỏi ánh sáng. Không con nào to quá một móng tay cái của hắn, và Nyam giật mình lùi về trong sự kinh hoàng khi chúng tràn ngập rìa chiếc bàn như một làn sóng đen khịt.
Chiếc lồng bàn rơi xuống sàn từ tay hắn.
Trong sự thinh lặng của dinh thự, tiếng kim loại va chạm thật chói tai.
Hắn co rúm lại, bàn tay đặt hờ lên thanh kiếm sau lưng. Tự rủa sự ngu ngốc của mình, Nyam di chuyển một cách nhanh nhẹn đến một khung cửa sổ có rèm, lẩn khuất vào trong và hòa làm một với bóng tối.
Sự tĩnh lặng là đồng minh của hắn, và hắn đứng yên một cách tuyệt đối, chờ đợi xem liệu có bất kì dấu hiệu nào chỉ ra rằng sai lầm ngu ngốc của hắn đã bị nghe thấy. Hắn lắng tai nghe bất kì tiếng động bất thường nào—một người lính tuần, hoặc thậm chí là chủ nhân của ngôi nhà.
Nhưng căn nhà dường như chỉ im lặng hơn, như thể có một ai đó ẩn hình đang ở ngay bên cạnh hắn, theo dõi và chờ đợi hắn.
Đôi mắt hắn đảo khắp căn phòng, từ sàn nhà cho đến gờ tường.
Chẳng có gì cả.
Giây kéo dài thành phút, và rốt cuộc, Nyam cũng nhẹ nhõm thở dài. Dinh thự này hoàn toàn trống không và bị bỏ hoang, nó từng là một thứ gì đó huy hoàng, nhưng giờ chỉ còn là một phế tích.
"Chết queo như một lăng mộ sa mạc," hắn lên tiếng.
Elise bò từ hầm trú của nàng lên tầng trệt ngôi nhà, di chuyển một cách nhanh nhẹn dọc theo các bức tường và gờ rãnh về phía gác lửng, từng cặp chân đều di chuyển đồng đều một cách hoàn hảo. Lũ nhện con đang theo bước nàng, sẵn sàng lao đến trước và xâu xé kẻ xâm phạm này, nhưng giờ thì nàng vẫn kìm chúng lại.
Chúng rít lên bởi sự kìm hãm của nàng như một đám trẻ ngỗ ngược, oán giận vì bị từ chối bữa tiệc thịnh soạn.
Màu đen trên dạng nhện của nàng đen đặc như màn đêm, nó chia thành từng đốt, và đầy vẻ chết chóc, với một lằn đỏ như máu dọc theo phần bụng. Những cặp chân thanh mảnh và sắc như dao di chuyển một cách nhẹ nhàng, chẳng tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Nàng bò đi với một sự uyển chuyển tuyệt đối dọc theo sàn nhà họa tiết ca rô của gác lửng, về phía phòng ăn.
Tiếng kim loại vang lên từ bên trong khi nàng vừa mới đặt chân đến ngưỡng cửa. Nàng khựng lại, và đám nhện con cũng thế, khẽ đung đưa trên đám chân của chúng.
Tiếng động kia gợi lại ký ức từ cuộc đời cũ của nàng...
... của nỗi đau, sự tủi hổ, và sự trả thù máu.
Một gã đàn ông hèn hạ và đố kỵ đã suýt nữa kết thúc cuộc đời nàng trong căn phòng kia.
Nàng nhớ thứ độc dược của gã chồng bội bạc chảy dọc huyết quản mình, đốt cháy da thịt nàng từ trong ra ngoài, và nhấn chìm nàng trong đau đớn.
Cơn thịnh nộ bộc phát, và nhát dao...
Đôi mắt tham lam ấy đã mở to trong sợ hãi...
Và máu loang khắp sàn khi nàng vặn lưỡi dao vào tim hắn.
Elise cố đẩy những ký ức đó đi. Ngay cả ở hiện tại, hàng thế kỷ sau đó, nỗi đau trong cái đêm định mệnh ấy vẫn còn vương. Dù đã uống thuốc giải độc, nàng đã trải qua cơn thập tử nhất sinh trong vài tuần liền sau sự phản bội ấy. Dù những tuần ấy mang đầy đau đớn, chúng đã báo hiệu cho một sự tái sinh trong nàng.
Khi là người phàm, nàng là một cô gái đẹp. Giờ đây, nàng thật lộng lẫy.
Elise dừng lại, nhấm nháp sự căng thẳng đang gia tăng bên trong tên trộm—nhưng bên trong đó, nàng nếm được một nỗi sợ đã chôn kín từ lâu, và một ý chí sống sót qua những nỗi đọa đầy, những thứ phần nào khiến nàng cảm thấy đồng điệu.
Phấn khích, nàng hạ những móng vuốt của mình xuống khi nghe thấy bước chân tên trộm tiến lại gần.
Elise ngoảnh đi từ chỗ phòng ăn, và nhanh chóng băng qua căn gác để đến trước một hàng cửa cao màu đen.
Nyam khẽ hé mở cánh cửa phòng ăn, nhăn mặt bởi tiếng cót két mà nó phát ra.
Nhưng nếu chẳng ai nghe thấy tiếng hắn đánh rơi chiếc lồng bàn kim loại, thì có lẽ họ cũng chẳng mảy may gì đến cái này đâu.
Cánh cửa mở ra một đại sảnh với trần nhà cao vút, tám cạnh và bên trên là một mái vòm làm từ kính màu. Căn gác lửng chạy vòng theo góc cạnh của tiền sảnh, dù cho những vụn gỗ đã rơi đổ ở một số nơi, và chiếc cầu thang xoắn dẫn xuống tiền sảnh còn tàn tạ hơn thế. Những mảnh kính màu vụn vỡ vương vãi trên sàn tiền sảnh, và Nyam hé mắt nhìn qua bóng tối để nhận ra rằng phần lỗ thủng trên mái vòm đã được vá lại bằng những sợi nhựa cây hoặc chất nhầy gì đó có màu trắng nhợt
Những mảng mạng nhện trải dài khắp trần đại sảnh, và Nyam nhận thấy những chiếc kén nằm ngay giữa chúng, bên trong là những chuyển động kinh tởm.
Bọc trứng? Lũ chim bị sa lưới? Hay là một ổ nhện?
Dù chúng là gì đi nữa, hắn cũng không phải quan tâm. Không lâu sau, hắn sẽ phắn khỏi chỗ này với phần thưởng, và cùng với cái túi dày cộm, hắn đến một nhà tắm sạch sẽ, và tận hưởng một bữa ăn ngon lành.
Ngay phía trước phòng ăn là một cánh cửa đôi bằng mun đen, bóng loáng và phản chiếu như những tấm gương tối màu.
"Thư phòng kia rồi," hắn thầm thì. "Y như trong bức thư viết."
Nyan lẻn đi dọc theo căn gác, cẩn thận kiểm tra sự chắc chắn của sàn nhà trong từng bước chân trước khi đặt trọng lượng của mình lên. Những thanh gỗ kêu cọt kẹt, nhưng vẫn đứng vững.
Hắn đã đến được chỗ cánh cửa và cầm thử vào tay nắm của nó, rồi đột ngột nhăn nhó rút ra khi tay hắn phủ đầy một thứ gì đó nhầy nhụa màu trắng ngà.
"Lạy hồn," hắn lẩm bẩm, dụi bàn vào lưng quần mình.
Cánh cửa hé mở, và Nyam quên béng đi cảm giác kinh tởm khi hắn nghe thấy một âm thanh khe khẽ, như cát chảy trên mặt đá. Hắn chẳng thể đoán được đó là tiếng gì—lũ chuột trong hốc tường ư, có lẽ vậy?
Chuột là một loài vật khá phổ biến ở Noxus. Ở một cái chốn đất chật người đông thế này thì kiểu gì chúng lại chẳng có mặt trong mọi ngóc ngách. Nhưng đó không phải tiếng lũ chuột.
Đẩy cánh cửa mở toang, Nyam bước vào thư phòng.
Nó có vẻ từng là một nơi đẹp đẽ.
Những kệ sách cao vút, được đóng từ gỗ nhợt, đẹp và đều, bằng sự tỉ mẩn và tình yêu thương. Mỗi chiếc kệ đều trống rỗng một cách tàn bạo—những di thư bằng da, những cuộn da, và những xấp giấy bị vứt bừa bãi trên sàn, những cuốn sách có thể đáng giá một gia tài nhỏ nằm chỏng chơ giữa những cuộn da cổ đã bị xé toạc như đống giấy tờ quân ngũ bị hủy bỏ. Những bảo vật kỳ lạ và được thiết kế một cách lạ lùng đã bị đập tan thành từng mảnh, và một bức tượng làm từ hắc thạch và ngọc thạch cũng đã vỡ vụn. Một chiếc đèn chùm đen lắc lư trên trần nhà lạnh lẽo ngay giữa gian phòng.
Và ở kia, nơi phía cuối căn phòng, là một chiếc tủ làm từ gỗ tối màu và sắt lạnh, nơi phát ra một thứ ánh sáng nhợt nhạt lập lòe.
"Ở kia," Nyam nói, tìm đường đi đến chỗ chiếc tủ, băng qua những quyển sách nằm vương vãi.
Hắn tự hỏi rằng vì sao một ai đó lại phá hủy một kho tàng tuyệt mỹ về học thuật và sáng tạo như thế. Sự hỗn loạn này có lẽ là kết quả từ hành động của một ai đó trong cơn giận dữ mù quáng. Dựa trên lớp bụi bám trên bề mặt và phần gờ sau mạ vàng của những bìa sách, cơn giận đó có lẽ đã diễn ra cách đây rất lâu.
Hắn cúi xuống để nhặt một quyển sách từ sàn nhà, những trang giấy đã giòn mục vì thời gian. Một phần bìa sách bằng da thuộc cũng phủ một thứ sáp lấp lánh như trên tay nắm cửa. Hắn mở nó ra, và thấy trong đó là những nét chữ Noxus cổ cững nhắc, góc cạnh, một thứ ngôn ngữ chỉ những gia tộc quyền uy mới có thể sử dụng. Nyam chẳng thể đọc được nó, vả lại việc theo dấu những nét mực viết tay trong ánh sáng mờ dục khiến mắt hắn nhức nhối.
Đặt quyển sách lại trên sàn nhà, Nyam bước tiếp, và tiếng động khẽ kia lại một lần nữa cất lên. Hắn dừng lại, cố định vị nguồn âm, nhưng dường như nó ở khắp nơi xung quanh hắn.
Đó là thứ gì?
Cuối cùng, hắn cũng đã đến cạnh chiếc tủ, chất gỗ mun của nó lấp lánh một cách kỳ lạ với những đường vân ẩm mốc có vẻ như bắt nguồn ra từ bên trong, như thể có thứ chất lỏng gì đó ở trong đang rỉ ra. Cẩn thận không chạm vào chúng, hắn cúi xuống và ngửi thử.
Muối và gỗ mục, rong biển thối rữa, và... máu cũ?
"Nước biển bẩn," hắn phỏng đoán.
Hắn khụy xuống để xem xét chiếc tủ từ dưới lên, cẩn thận dò tìm bất kỳ cơ chế bẫy sập nào, bàn tay trần của hắn lướt trên mặt gỗ ướt để tìm kiếm những chiếc móc, công tắc, hay đòn bẩy. Sự cảnh giác với xung quanh của hắn dần ít đi, và tất cả sự tập trung của hắn đều dồn cho chiếc tủ và bất cứ thứ bất ngờ chết chóc nào mà nó chứa đựng bên trong. Dường như hai cánh cửa tủ chỉ được khóa lại bởi một thứ móc khóa giản đơn nhất.
"Chắc hẳn là một thứ gì đó quý giá đến vậy phải được bảo vệ bằng nhiều hơn một ổ khóa đơn giản." Hắn thầm thì trong sự khó tin. "Như thể nó muốn được trôm đi vậy."
Nyam lướt những ngón tay quanh tay cầm chiếc khóa, và rồi lấy ra một tấm gương từ túi mình để xem cơ chế bên trong. Không lò xo bắn kim, không có đạn khí độc, cũng chẳng có bất kì lời nguyền hay cạm bẫy ma thuật nào lộ ra cả.
Cho rằng đây chỉ đơn thuần là một chiếc ổ khóa, hắn lấy ra một cây kim ngà dài từ một cái khuyên trên da đầu mình. Hắn chọc nó vào bên trong chiếc ổ khóa và nhẹ nhàng đẩy những mấu khóa về đúng lỗ của nó.
Khi mấu khóa cuối cùng về đúng chỗ, Nyam xiên cây kim trở lại da đầu mình và thả lỏng ngón tay.
Bụng hắn chợt kêu lên bởi cơn đói.
Hắn chợt cảm thấy cồn cào, như thể sẵn sàng xé thịt đến tận xương và uống cả vạc bia. Cơn thèm ăn lúc ở phòng khác của hắn quay trở lại gấp nhiều lần, và trong một phút chốc, hắn đã nghĩ đến việc quay trở lại để cắn một miếng thịt trên bàn.
Hắn đẩy lùi cảm giác đó, choáng váng vì sự ghê tởm trong suy nghĩ đó.
Nyam mở cửa tủ, và bụng dạ hắn lại một lần nữa thắt lại với một cơn cồn cào của cái đói nữa.
Bên trong là một chiếc đồng hồ cát pha lê được phủ bởi một lớp đồng thau tinh tế. Nó cao tầm hai gang tay, và những đám khói xanh huyên náo cứ cuộn xoắn bên trong, không ngừng di chuyển lên xuống, từ đỉnh đến đáy. Những giọt nước đỏ dường như rỉ ra từ bên trong mặt kính, tạo nên một vũng chất lỏng đỏ, nguồn cơn của những đường vân ẩm bên ngoài cánh cửa tủ.
Nyam lưỡng lự khi phải chạm vào vật dụng kia, biết rằng nó đã bị ếm bởi những thứ ma thuật đen tối nhất.
Hắn đeo găng tay trở lại và cẩn thận nhấc chiếc đồng hồ cát lên. Nó vẫn ấm, như thể một miếng thịt nướng vừa lấy ra từ một chiếc lò đất, và hắn nhắm mắt lại khi tâm trí hắn bắt đầu tràn ngập những thứ kinh hoàng đẫm máu...
Một con dao đồ tể cắt đôi mảnh xương...
Những cái xác được treo trên móc sắt cho rỉ hết máu...
Một hàm răng sắc nhọn, chất chứa bên trong một cơn đói vô độ...
Ánh sáng linh hồn bị xé toạc khỏi cơ thể những kẻ sống lẫn kẻ chết...
NGAY CẢ KHI CHẾT, TA VẪN ĐÓI!
Nyam đặt ngay chiếc đồng hồ xuống, choáng váng trước cảnh tượng kinh hoàng mà mình vừa chứng kiến, và ghê tởm trước sự thèm muốn tột độ của bản thân.
"Tao không biết mày là thứ gì, nhưng có vẻ như tao nên thoát khỏi đây và tránh xa mày càng sớm càng tốt."
Hắn nới lỏng phần thắt lưng của chiếc áo choàng và cởi nó ra, trước khi nhanh chóng gói chiếc đồng hồ vào bên trong.
Nyam đóng chiếc tủ lại và quay mặt rời đi.
Nhưng cảnh tượng sau lưng khiến hắn há hốc mồm vì sốc
Mọi bề mặt của thư phòng đều bị phủ một lớp mạng nhện lấp lánh, kéo dài từ những kệ sách cho đến sàn nhà. Những cửa sổ khép hờ giờ đã bị đống mạng nhện phong tỏa hoàn toàn, trong khi những quyển sách và cuộn da dưới sàng cũng ngập ngụa trong một lớp tơ trắng.
Tiếng động như cát chảy dần lớn lên, và Nyam rút lưỡi kiếm hắc thạch của mình ra ngay khi hắn thấy một đàn nhện hàng ngàn con phần thân đỏ sẫm pha đen đặc.
Nhiều nhện hơn đang bò dần về phía hắn, như một dòng thủy triều đen, chúng ép cơ thể mập mạp của chúng qua những lỗ hổng trên tường và sàn nhà, con này chồng lên con kia hướng về phía hắn.
"Rammus phù hộ con," Nyam lẩm bẩm. "Xin hãy bảo vệ đứa con của Shurima này..."
Một chuyển động lớn hơn phía chiếc đèn trần thu hút ánh nhìn của hắn.
Một cơ thể phân đốt khổng lồ mở bung ra từ điểm giữa, hé lộ một con nhện kinh tởm với phần thân đen đặc pha lẫn những đường vân đỏ thẫm như máu. Những cặp mắt nó hướng về phía Nyam khi nó hạ xuống từ trần nhà.
Ngay khi nó hạ xuống bởi một sợi tơ, cơ thể nó dường như đang gấp lại, biến đổi và chuyển hóa thành một thể khác như dung nham đang trào ra từ lớp vỏ của nó. Những cặp chân phía của con nhện thu lại sau lưng, trong khi hai chân sau của nó vặn xoắn và kéo dài để trở thành một cặp chân người.
Cơ thể nó kéo dài thành hình dạng của một người phụ nữ khiêu gợi trong trang phục màu đỏ và nâu, mượt như lụa. Làn da nàng nhạt dần từ sắc đen của màn đêm thành một màu tím của ánh hoàng hôn kỳ dị, và đường vân đỏ thẫm phía sau bụng con nhện trở thành mái tóc đỏ suông dài của nàng.
Nhưng đôi mắt nàng, như hai hồ nước huyết ngọc được bao bọc bởi một chiếc vương miện giáp xác, mới là thứ khiến Nyam chết trân.
Đôi chân thon dài của nàng chạm xuống mặt sàn, và nàng bước về phía hắn như một vũ công múa lụa bước xuống sân khấu sau một màn trình diễn tuyệt mỹ trên không trung.
"Cái đó không thuộc về ngươi nhỉ," nàng lên tiếng.
Nyam cố lên tiếng, nhưng lưỡi hắn như da thuộc cứng đờ, những ngón tay siết chặt vào thanh kiếm. Vẻ đep của nàng thật kỳ quái và mời gọi, nó vừa khiếp hãi lại vừa khiêu gợi đến khó cưỡng.
Hắn muốn được đón nhận vòng tay thanh mảnh đó, ngay cả khi hắn hiểu rõ rằng việc chạm vào cơ thể ghê tởm đó đồng nghĩa với cái chết. Hắn bước một bước về phía nàng, cố dập tắt nỗi sợ dâng tràn bên trong trái tim loạn nhịp của mình.
Nàng mỉm cười, để lộ ra những chiếc răng lởm chởm đầy nọc độc.
Sẽ ra sao nếu chúng găm sâu vào cánh tay mình, để cảm nhận được nọc độc của nàng chảy dọc huyết quản mình?
Nyam lắc đầu, ngưng nhìn trực diện vào mắt, không khí tràn vào phổi hắn khi hắn nhận ra mình vừa nhịn thở một lúc lâu, sự hấp dẫn và gợi dục của nàng dần bị xóa nhòa.
"Ta cũng không nghĩ nó là của cô," hắn cuối cùng cũng có thể lên tiếng.
"Đúng, nhưng ta cũng tốn không ít công để lấy nó về đây, nên cũng có thể nói nó là của ta"
"Người trả tiền cho ta cực kì quyền lực," Nyam lên tiếng.
"Và người mà món đồ đó thuộc về cũng chẳng kém đâu," nàng đáp lời.
Nyam bắt đầu lượn vòng quanh nàng, men về hướng cánh cửa đen. Nàng bước đến gần hơn, đám nhện con tẻ ra trước mắt. Những cặp chân nhện sắc nhọn sau lưng bắt đầu chuyển động khi nàng lắc vai.
"Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể toàn mạng thoát ra khỏi đây sao?" nàng lên tiếng hỏi.
"Thế cô nghĩ cô ngăn được ta sao?" Hắn nói, khua thanh kiếm đã từng thuộc về một vị thần đã chết. "Ta đã chẻ đôi đầu của nhiều kẻ dám ngáng đường ta trốn thoát."
"Hẳn rồi. Nhưng cái chết của ngươi đối với ta sẽ chẳng có gì hệ trọng đâu. Ta là Quý Cô Elise, và ngươi chỉ là con ruồi gần đây nhất rơi vào lưới nhện của ta."
Nyam bỏ chạy, lao về phía cánh cửa thư phòng.
Hắn có thể cảm thấy những xác nhện bẹp dí dưới giày mình, tiếng nứt giòn từ lớp vỏ cứng của chúng, và ngửi thấy thứ mùi hăng từ dịch thể phun ra. Hắn hi vọng sẽ giành được lợi thế với tốc độ bất chợt, nhưng giờ hắn đã hiểu mình đã đánh giáp thấp nàng đến nhường nào.
Nàng nhào lộn về phía cánh cửa, nhảy bật một cách thuần thục từ bức tường theo một vòng cung. Một đám tơ nhện phóng về phía chiếc đồng hồ cát mà đang gói trong tay Nyam.
Hắn cố tránh né, nhưng lớp tơ nhện dính bám vào phần rìa của tấm áo, và kéo lại...
Nyam gầm lên giận dữ khi chiếc đồng hồ bị tước đi khỏi tay hắn. Nó bay lên không trung, và đập mạnh vào mặt gỗ của chiếc tủ, khiến phần vỏ đồng thau bên ngoài bục ra. Món cổ vật hạ cánh trên một tấm lưới nhện mềm phủ trên mặt sàn, và lăn qua một bên.
"Kẻ ngu ngốc!" Elise gào lên, trong khi một làn khói xanh cuộn xoáy ra khỏi chiếc đồng hồ. "Ngươi đã làm gì thế này?"
Nhiều khói hơn bắt đầu tỏa ra—chúng dày đặc, đen tối, và sặc mùi của máu cũ và sự sợ hãi. Nó cuộn xoáy trong những tia sét màu đỏ, một cơn bão từ ánh sáng lạnh lẽo và cơn đói vô độ.
Một hình hài kinh tởm bắt đầu xuất hiện, to lớn và phì nộn, một bóng dáng khổng lồ bên trong một bộ giáp kim loại ruỗng mục, han gỉ. Một hộp sọ với cặp sừng hiện lên, cùng một bộ hàm lởm chởm mở rộng với một cơn đói tởm lợm.
"Cái quái gì thế?" Nyam thốt lên, sự kinh hoàng thấm tận xương tủy hắn, và khiến hắn chôn chân ngay tại chỗ.
"Một kẻ nuốt hồn," Elise nói. "Một thực thể với cơn đói vô độ sẽ ngấu nghiến linh hồn ngươi trong suốt nhiều thời đại. Một thứ từ Quần Đảo Bóng Đêm..."
Nyam để tay thành Ấn Ký Thái Dương trước ngực mình, khi những hình hài khác bắt đầu cuộn quanh con quái vật—những linh hồn mục rữa, không lành lặn, mất tay chân, mất hàm, lồng ngực mở toang, và hộp sọ trống rỗng. Những sợi dây liên kết đỏ thẫm như máu trói buộc chúng với thực thể khổng lồ đang vừa ngấu nghiến, vừa nô lệ chúng.
Hắn cảm thấy nỗi đau, sự kinh hoàng khi họ dần dần bị nuốt chửng. Nhưng tệ hơn, hắn cảm thấy nỗi khao khát được thoát ra khỏi nỗi đọa đày của họ.
"Tiệc xác người," kẻ nuốt hồn gầm lên, giọng nó như một lưỡi cưa cùn cắt qua xương.
"Này trộm!" Elise kêu lên, hy vọng sẽ phá vỡ được lời nguyền kinh hoàng mà con quái vật đã ểm lên hắn. "Trộm!"
Hắn không hồi đáp, bị tê liệt bởi cảnh tượng của hồn ma phi tự nhiên kia, một thứ quá đỗi tởm lợm đến mức tâm trí phàm nhân của hắn không thể chấp nhận được sự tồn tại của nó.
Nàng cảm nhận được sự nguyên thủy trong cơn đói của linh hồn kia, một nhu cầu ăn uống đơn thuần chứ không tinh túy như khẩu vị của nàng.
Điều đó khiến nàng ghê tởm.
Elise đặt tay lên vai tên trộm, và hắn chợt bừng tỉnh.
"Chuẩn bị kiếm và chiến đấu đi, hoặc là cả hai ta sẽ chết hết," nàng lên tiếng khi con quái vật bắt đầu bước đến, nó nở một nụ cười ghê tởm chẻ đôi khuôn mặt đồ tể của nó. "Ngay!"
Giọng nói của nàng không cho phép hắn chối từ, và tên trộm quờ quạng nhấc thanh kiếm lên.
Kẻ nuốt hồn giơ cánh tay mập ú của nó lên, và đám thây ma nô lệ lao về phía họ.
Những đôi chân phía sau lưng Elise chém ra như những lưỡi hái, và tên trộm cũng vung lưỡi kiếm của hắn. Đám linh hồn bị đẩy lui, gào lên đau đớn khi những món vũ khí cắt xuyên qua chúng.
Elise không bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi đó.
"Chạy đi!" nàng la lớn, quay đi và lao về phía cánh cửa. Tên trộm chạy theo, ngay sau gót nàng, nhưng đám thủ hạ của tên nuốt hồn nhanh hơn nhiều so với nàng tưởng.
Móng tay chúng cào cấu vào da thịt, và tên trộm kêu lên khi một linh hồn cắt vào vai và hông hắn. Thứ ánh sáng lạnh tanh tràn vào da thịt, và hắn vấp ngã khi những linh hồn khác nữa tràn về phía họ, chực xé xác họ bằng những móng vuốt lạnh băng khi họ cùng nhau lùi về phía cánh cửa thư phòng. Elise nghiến răng trước mỗi cơn tê dại phát ra từ mỗi vết thương, chảy dọc cơ thể nàng như một thứ độc dược gây tê.
"Đứng dậy!" Elise kêu lên, kéo hắn về phía trước. "Di chuyển đi!"
Họ lộn nhào qua cánh cửa, và nàng ném hắn xuống sàn trước khi quay về phía thư phòng. Hàng ngàn con nhện khác tràn về phía căn gác từ những tầng bên dưới, tràn ngập khắp những bức tường, và lấp đầy những khe hở trên sàn nhà.
Elise đóng sầm cánh cửa lại và kêu lớn, "Phong ấn cánh cửa, con ta."
Đám nhện con tràn vào trong bức tường, điên cuồng phóng tơ trên đường đi. Những mảng tơ nhớp nháp bịt kín khoảng trống hẹp giữa hai cánh cửa, bịt kín cả ổ khóa, và niêm phong tất cả. Thứ ánh sáng xanh đã lập lòe nơi rìa cánh cửa.
Những sợi tơ nhện là đủ để kìm hãm chúng trong lúc này, nhưng chúng đã bắt đầu sờn đi, và tan chảy như sáp ong. Màn sương ma mị khẽ len qua các khe hở, cùng với những bàn tay quỷ ám và những khuôn mặt than khóc. Tơ của chính Elise sẽ tạo nên một rào chắn vững chắc hơn, nhưng việc tạo ra chúng sẽ tốn nhiều thời gian và năng lượng, những thứ mà nàng không có đủ.
Nàng cúi xuống, và một đám nhện bò lên bàn tay đang vươn ra của nàng. Trong khi để chúng trước mặt, nàng hình dung những gì nàng cần, và chúng nhảy xổ đi từ tay nàng, biến mất vào trong những khe tường
"Cảm ơn," tên trộm nói ấp úng vì nỗi sợ. "Cô đã cứu ta—"
"Ta không làm nó vì ngươi." Elise cắt lời hắn và đứng thẳng dậy.
"Vậy thì vì điều gì?"
"Vì khi kẻ nuốt hồn ăn, nó sẽ trở nên mạnh hơn," nàng nói, sải bước về phía chỗ phòng ăn "Giờ thì đứng dậy đi. Đám tơ nhện đó không giữ được lâu đâu."
Elise mở toang cánh cửa phòng ăn, di chuyển vượt qua chiếc bàn ăn dài một cách nhanh nhẹn, chính nơi đây chồng nàng đã phản bội nàng. Kể từ đó, nàng chưa từng đặt chân đến đây thêm một lần nào nữa.
Tên trộm đang khập khiễng một cách tệ hại, thứ ánh sáng mờ ảo, chết chóc lan khắp cơ thể hắn, nơi móng vuốt của lũ thây ma cào xuyên qua da thịt. Hắn có thể không hay biết, nhưng mạng hắn đã sắp tận.
Thật lòng mà nói, mạng hắn đã tận từ cái khoảnh khắc hắn lựa chọn đánh cắp tại dinh thự của nàng.
"Tôi nhớ mặt trời," hắn nói, mắt nheo lại. "Sa mạc..."
"Ngươi sẽ không bao giờ được nhìn thấy chúng nữa đâu," Elise lên tiếng. "Trừ khi chúng đợi ngươi ở bên kia."
"Bên kia?"
"Khi ngươi chết," Elise nói thẳng.
"Không, tôi chỉ kiệt sức thôi. Bị thương..." hắn khăng khăng, nhưng giọng nói đang yếu dần đi. "Và lạnh... tôi đã bị thương nặng hơn thế này nhiều mà vẫn sống sót rời đi."
Elise lắc đầu, và một cái chân trên vai nàng cắm phập vào cổ hắn.
Một luồng nọc độc được bơm vào tên trộm, và hắn bật ngược lại bởi cái nóng bất chợt mà nó mang đến. Hắn lăn lộn và nhấc thanh kiếm lên. Thanh kiếm lập lòe trong lòng bàn tay yếu ớt của hắn, khiến Elise cảm nhận được hơi nóng của ma thuật chất chứa bên trong thứ kim loại cổ đại của nó.
"Cô làm gì vậy?" hắn gắng gượng.
p>"Ta cho ngươi một chút nọc độc, nó sẽ giúp ngươi sống lâu hơn một chút."
"Cô đang nói về cái gì vậy?"
"Cái chạm của Quần Đảo Bóng Đêm là tử thần," Elise nói. "Mỗi giây giống loài của ngươi hiện diện ở cái chốn đáng nguyền rủa ấy đều sẽ hút cạn linh hồn, như máu trào ra từ một vết thương không bao giờ lành. Cái chạm đó giờ đã ở trong cơ thể ngươi, và nó sẽ không ngừng hút đi sinh lực ngươi cho đến hơi thở cuối cùng."
Hắn gượng dậy trên chiếc bàn, và Elise nhận thấy những đường vân đen tối đã lan khắp khuôn mặt hắn.
"Không," hắn nói. "Cô cũng bị đám linh hồn chạm đến mà."
"Cơ thể ta là một tạo vật ma thuật," nàng nói, "được dệt nên từ nọc độc của một vị thần cổ đại."
"Cô bất tử sao?"
Mặc cho mọi thứ, Elise chỉ nở một nụ cười cay đắng.
"Không, nhưng một tên nuốt hồn thì không đủ để giết ta đâu," nàng lên tiếng, trước khi thầm thì, "Ta hy vọng thế..."
Nyam theo bước Elise đến căn phòng nơi hắn đột nhập vào dinh thự lần đầu tiên. Mỗi bước chân nặng như chì, mỗi hơi thở là một cuộc chiến. Hắn chỉ có thể cố bước chân này lên trên chân kia.
Buốt giá...
Hắn va phải một chiếc ghế được phủ vải, và đôi mắt mờ đục của hắn giờ đã đủ tỏ để hắn nhìn thấy sợi dây treo mà hắn đã dùng để xuống đây.
Liệu mình còn đủ sức để leo lên nó?
Elise đứng bên dưới cái lỗ trên trần nhà, tắm trong ánh trăng và trở lại lộng lẫy một lần nữa. Làn da nàng tự phát ra ánh sáng lấp lánh, rực rỡ và lung linh, đôi mắt rực cháy với mục tiêu.
"Đẹp... quá," hắn nói, giọng như thể vọng lại từ một nơi rất xa. Nàng ngoảnh lại nhìn hắn, và nhịp tim của hắn dường như nhanh hơn.
"Họ gọi ngươi là gì?" nàng hỏi.
"Nyam," hắn nói, tâm trí hồi tưởng về cuộc đời ngoài kia. "Nyam Vô Diện..."
Nàng khẽ nghiêng đầu sang bên. "Vô Diện ư? Vì sao họ lại gọi ngươi như thế?"
Hắn kéo môi lên để cho nàng thấy phần lợi tách ra của mình, và vết khâu cẩu thả. Nàng gật đầu, và vươn tay ra, để những đầu ngón tay lướt trên cằm và gò má hắn.
"Chúng ta đều có những vết sẹo, Nyam," nàng nói, và hắn cảm thấy một hơi ấm kỳ lạ, khoan khoái lướt qua bản thân. "Đó là một thanh kiếm rất tốt. Ngươi sẽ cần nó đấy."
Hắn ngoảnh lại vừa đúng lúc cánh cửa bật mở bởi đám thây ma của kẻ nuốt hồn. Chúng lao đến như một cơn ác một bầy nhầy, cất lên những tiếng kêu điên cuồng ai oán.
Trái tim của Nyam bừng lên sức sống như một lò lửa vừa được tiếp củi, và hắn gầm lên khi vung kiếm. Thanh kiếm cắt sâu vào bên trong hình hài ma quái của lũ ma, và tiếng thét của chúng nghe vừa đau đớn, vừa có chút nhẹ nhõm của sự giải thoát. Nỗi đau của riêng hắn đã bị lãng quên từ lâu, khi băng giá trong huyết quản bị nung chảy bởi thứ chất độc của Elise. Hắn, một lần nữa, là chiến binh của mặt trời, kẻ sẽ sẵn sàng chiến đấu và chết đi như một anh hùng.
Khi chiến đấu, hắn vẫn dõi theo Elise nhảy múa và lao vào trong đám linh hồn, tốc độ và sự thanh thoát của nàng thật khó tin. Tầm nhìn của hắn dần trở nên mờ đi, mất dần màu sắc, nhưng nhân dạng của nàng dường như biến chuyển sau mỗi cái chớp mắt, từ một sắc đẹp ma mị tuyệt trần của một người phụ nữ, và sự thanh thoát đến chết chóc của một con nhện độc.
Nyam chiến đấu dũng mãnh hơn, hy vọng nàng thấy được sự dũng cảm trong hắn, và khiến nàng hài lòng.
Nhưng ngọn lửa trong máu hắn không tồn tại được quá lâu, và mỗi đòn đánh, mỗi lần chạm của cái chết lại khiến hắn chậm đi. Nyam cố hét to thách thức, nhưng cổ họng hắn dường như bị chặn lại bởi tuyết giá. Thanh kiếm trĩu nặng trên tay, nhưng hắn sẽ không đánh rơi nó.
Hắn khụy xuống, cảm giác lạnh lẽo hơn tất cả những gì hắn nhớ.
Đám ma sương vây quanh hắn, nhưng chúng không cố giết hắn. Hắn cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo kéo hắn đi. Hắn chứng kiến chúng bao vây Elise, những cánh tay ma quái của chúng kéo nàng xuống bằng số đông. Nàng rít lên và phun độc về phía chúng, nhưng vô hiệu.
Nyam đào sâu, cố tìm kiếm ngọn lửa mà nàng đã ban cho hắn, nhưng nó đã tắt ngóm.
"Elise..." hắn thầm thì.
Nọc độc nóng điên cuồng chảy trong cơ thể Elise, khi đám thây ma kéo nàng và tên trộm đến trước tên nuốt hồn. Ngọn lửa bên trong nó khiến nàng đẩy lùi đám thây ma, nhưng nàng sẽ không giữ được quá lâu.
Trong thư phòng, Nyam Vô Diện giờ đây quỳ trước đám linh hồn, vẫn sống sót, nhưng chỉ là thể xác, linh hồn hắn đã bị rút cạn. Dù vậy, tay hắn vẫn nắm chặt thanh kiếm, như thể hắn có thể bằng cách nào đó tung ra một đòn cuối cùng.
Con quỷ chúa đứng sừng sững trước Elise, hình hài tởm lợm của nó vặn vẹo vì cơn đói kinh hoàng. Nó biết nàng đặc biệt, nó biết rằng nàng không phải một người phàm bình thường, và nó đang thong dong, tận hưởng khoảnh khắc này trước khi hút trọn sự sống của nàng
Quả là một tên ngốc...
"Linh hồn rực rỡ," tên nuốt hồn nói. "Tiệc ngon!"
"Tiếc là mày không nếm được," Elise nói.
Kẻ nuốt hồn bật cười, một tiếng gầm gừ chói tai. "Mày sẽ câm lặng khi ở trong bụng tao."
Elise giơ một ngón tay quở trách. "Mày có từng nghe rằng một kẻ với đầu óc trên mây thường không nhận ra con bọ cạp ngay dưới chân hắn sao? Chưa hả? Ừm, tao nghĩ rằng câu này sẽ tuyệt hơn nếu mày thay bọ cạp bằng nhện đấy...
Nó nhìn nàng bằng sự lẫn lộn, và rồi cúi xuống nhấc bổng nàng lên về phía bộ hàm kinh tởm của nó.
Nhưng bàn tay nó đã dừng lại trước khi nó kịp chạm đến nàng.
Kẻ nuốt hồn ngoảnh lại và nhận ra chiếc đồng hồ cát vỡ đã được nhấc khỏi mặt sàn bằng một sợi tơ, kéo thẳng lên trên bởi một đám nhện con. Thứ ánh sáng bệnh hoạn vẫn phát ra từ những khe nứt trên mặt kính, nhưng với mỗi giây trôi qua, nó lại càng tắt dần khi hàng trăm con nhện con bắn tơ về phía nó, như những người thợ dệt trong bóng tối.
"Cảm ơn, con ta," Elise nói, cảm thấy được sức mạnh của tên nuốt hồn đang trở nên yếu đi, và nỗi sợ dâng tràn khiến nó chẳng còn nghĩ đến việc ăn nữa.
"Lên đi, Nyam!" nàng gào lên. "Đánh đi!"
Tên trộm ngẩng đầu lên, và với chút sức tàn cuối cùng, hắn cắm sâu thanh kiếm vào bụng kẻ nuốt hồn.
Con quái vật gầm lên chói tai, một tiếng động có thể khiến tường nhà rung chuyển bởi cơn thịnh nộ. Một vài chiếc cửa sổ vỡ tung, những mảnh kính sắc như dao, lấp lánh vương vãi khắp sàn nhà.
"Tao không quay trở lại đó đâu!" nó gầm lên.
"Suỵt, im nào, sẽ sớm kết thúc thôi," Elise nói.
Tên nuốt hồn vươn đến nàng bằng bộ móng ma quái của nó, nhưng cánh cửa nhà ngục của nó đã đóng kín. Hình hài của nó kéo dãn ra, vặn xoắn trong không khí khi nó bị kéo ngược lại chỗ chiếc đồng hồ cát, cùng đám nô lệ của nó. Những dòng ánh sáng lạnh lẽo cuộn xoáy quanh tên ác ma khi những linh hồn khác kêu gào trong kinh hãi, biết rằng chúng sẽ lãnh đủ cơn thịnh nộ của nó bên trong nhà ngục kia. Sách và cuộn giấy cũng xoay trong một vòng xoáy khi tên nuốt hồn cố chống lại điều bất khả kháng, nhưng vô hiệu.
Khi khe nứt cuối cùng trên chiếc đồng hồ cát bị bịt kín bởi tơ nhện, song sắt cuối cùng trong nhà ngục của nó cũng đã được ghép lại hoàn chỉnh.
Tiếng gầm của con quái vật đột ngột dừng lại, và sự thinh lặng trống rỗng tràn ngập thư phòng. Elise thở dài.
Thanh kiếm của Nyam rơi xuống từ trên tay, khi hắn ngồi xổm xuống. Hắn thở hấp hối, mắt mở to không tin được rằng họ đã sống sót.
Elise bước đến chỗ những quyển sách vương vãi, nơi chiếc đồng hồ cát vẫn được treo trên những sợi tơ, và cảm thấy cơn đói vô độ nó chứa bên trong—sự kinh hãi của những linh hồn bị mắc kẹt, và thứ sức mạnh hoang dại đè nặng lên mặt kính. Áp lực là khổng lồ, và tơ của đám nhện con sẽ không giữ được quá lâu.
"Ta sẽ cần một vật chứa vững chắc hơn cái này," Elise nói.
Hang động bên dưới những tòa tháp thật lạnh lẽo, đầy mạng nhện, và những bức tường ẩm thấp. Elise không muốn đi sâu như thế này xuống lòng đất, nhưng bóng tối là tiêu chuẩn cho những cuộc gặp giữa nàng và người phụ nữ nhợt nhạt mà nàng đến đây để gặp, và nó phải được duy trì.
Như thường khi, cuộc hội họp giữa họ là bí mật, và họ chỉ giao tiếp với nhau bằng những ký hiệu thần bí dẫn Elise vào sâu trong một mê cung đường hầm.
Với bản chất công việc của ả ta, thì nàng cũng chẳng bất ngờ gì với sự cẩn trong này.
Nguyên Soái Noxus là một kẻ thù hằn và thất thường, kẻ mà từng âm mưu này đến âm mưu nọ của ả vẫn chưa thể xuyên thủng. Tốt hơn hết là làm mọi thứ trong bí mật, và tin rằng gã ta có tai mắt ở khắp nơi.
"Đã có chưa?" một giọng nói vang lên từ bóng tối.
Không một giác quan săn mồi nào của Elise có thể bắt được tín hiệu cho đến khi tiếng thì thầm phát ra, nhưng nàng cố không tỏ ra ngạc nhiên chút nào.
"Xong rồi," nàng nói, tay giơ ra một chiếc túi tơ nhện.
Đôi bàn tay vươn ra từ trong bóng tối để đón nhận nó, làn da gần như trong suốt, với những mạch máu xanh trườn bò bên trong như lũ giun, ngay dưới bề mặt.
"Thù lao như thường khi sẽ được chuyển đến dinh thự của nàng," ả phụ nữ nói, một chất giọng cổ và thanh nhã, một giọng nói của một thời đại khác. "Chúng sẽ non nớt và bồng bột—ngu muội và hăng hái, hệt như nàng muốn."
Elise nhận ra cảm giác đói cồn cào hòa lẫn với một chút ghê tởm bản thân như thường khi, nhưng nàng gạt nó sang bên.
"Tốt lắm," nàng nói. "Tôi sẽ được trẻ ra một chút nữa."
"Nàng luôn đẹp, từ trước đến giờ," ả phụ nữ lên tiếng, tay luồn vào bên trong chiếc túi tơ và lấy ra nhà ngục phát sáng của tên nuốt hồn.
Một hộp sọ mới được tẩy trắng, bị bịt kín bằng đám tơ nhện cứng của chính Elise.
Hoàn hảo trên mọi phương diện, trừ khe hở hàm ếch ở xương hàm trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro