Aphelios - Song nguyệt chiến binh
"Đức tin của chúng ta lại càng tiến gần với định mệnh mỗi lần chúng ta cố chối bỏ nó."
~ Alune
---
Bước ra từ ánh trăng, vũ khí sẵn sàng, Aphelios tiêu diệt kẻ địch của đức tin trong im lặng—chỉ lên tiếng thông qua sự chính xác của mỗi phát súng. Dù sức mạnh của anh đến từ chính thứ chất độc khiến anh bị câm, anh vẫn được dẫn dắt bởi người chị Alune từ thánh điện xa xôi, người cung cấp cho anh một kho vũ khí bằng đá mặt trăng. Chừng nào ánh trăng còn soi tỏ, chừng đó Aphelios còn không đơn độc.
Khu vực: Targon
---
Tiểu sử tướng:
Ánh trăng soi rọi trên những sườn núi Targon hiểm trở, thật xa cách, nhưng cũng thật gần gũi.
Được sinh ra trong một ngày thiên thực hiếm hoi, khi mặt trăng ở thế giới thực trùng với hình ảnh phản chiếu của nó nơi thế giới linh hồn, Aphelios và người chị song sinh của mình, Alune, được tôn thờ là những đứa trẻ được chọn bởi định mệnh, theo tôn giáo của người Lunari ở Targon.
Như hiện tượng vũ trụ đánh dấu ngày sinh của họ, hai đứa trẻ nhận ra rằng định mệnh đã thực sự chọn họ - Aphelios được ban tặng cho khả năng thể chất siêu phàm đại diện cho mặt trăng thực, trong khi Alune sở hữu tiềm năng phép thuật như ánh trăng phản chiếu. Với lòng trung thành tuyệt đối, họ được nuôi lớn bởi một đức tin đối với sự bí ẩn, phản chiếu, khám phá, và chấp nhận bóng tối như thể đó là thứ duy nhất có thể bảo bọc họ.
Solari, giáo hội thống trị Targon, cho rằng Lunari là những kẻ dị giáo, buộc họ phải lẩn trốn đến mức mà hầu hết đều dần lãng quên sự tồn tại của họ. Hội Lunari bị bỏ lại trong bóng tối, trong những điện thờ, những hang động khuất xa khỏi tầm mắt của những tín đồ Solari.
Trách nhiệm làm gương đè nặng lên vai Aphelios. Anh tập luyện không ngừng nghỉ với những chiếc gươm ánh trăng thần bí, chấp nhận đổ máu của bản thân trong tập luyện, để khiến kẻ khác đổ máu trên chiến trường, để bảo vệ đức tin của mình. Nóng nảy và nhiều sơ hở, anh chỉ có duy nhất một mối liên kết bền chặt với người chị của mình, trên tất cả những tình bạn nào khác.
Khi Aphelios được cử đi làm những nhiệm vụ ngày càng nguy hiểm hơn để bảo vệ hội Lunari, Alune được huấn luyện riêng biệt để trở thành một nhà tiên tri, sử dụng quyền năng soi rọi của mình để hé lộ những con đường ẩn giấu, và những sự thật được cất giấu bên trong ánh trăng. Và rồi, nhiệm vụ của cô đòi hỏi cô phải rời khỏi ngôi đền nơi họ lớn lên.
Không còn Alune, đức tin của Aphelios dần lung lay.
Tuyệt vọng kiếm tìm một mục tiêu, anh thực hiện một chuyến hành hương vào trong bóng tối, một chốn sâu thẳm được cho là nơi mà hội Lunari đã tìm ra chân đạo của họ - quỹ đạo của mặt trăng. Anh lần theo ánh trăng dẫn đến một hồ nước, nơi những đóa dạ nguyệt hiếm hoi bung nở bên dưới mặt nước. Dù mang kịch độc, nhưng những bông hoa này có thể được chưng cất để chiết xuất ra một dung dịch sẽ đem đến cho anh sức mạnh của màn đêm.
Uống thứ tinh hoa của những đóa dạ nguyệt, cơn đau khủng khiếp khiến mọi thứ xung quanh mờ đục trước mắt Aphelios.
Không lâu sau, một điện thờ cổ đại, Marus Omegnum, bắt đầu chuyển trạng thái về thế giới linh hồn, lần đầu tiên trong suốt nhiều thế kỷ. Giáo hội Lunari khắp xung quanh vùng núi tụ họp lại, rời khỏi nơi trốn để chứng kiến sự biến chuyển của cán cân sức mạnh khi chu kỳ vũ trụ nơi thiên giới bắt đầu chuyển đổi.
Điện thờ chỉ chấp nhận một người trú ngụ duy nhất, kẻ có quyền năng thiên bẩm về ma thuật, mỗi lần nó xuất hiện. Lần này người được chọn là Alune, và quỹ đạo của cô đã dẫn cô đến ngôi đền. Aphelios, một người thường chẳng bao giờ đòi hỏi gì, lại yêu cầu được tham dự buổi lễ.
Nhưng khi điện thờ vừa chớm vượt qua bức màn ma thuật, một thứ hào quang còn chói lọi hơn tràn ngập trong bóng đêm. Bằng một cách nào đó, hội Lunari vẫn bị phát hiện dù chu kỳ vũ trụ đang chuyển biến theo hướng của họ.
Từ trên sườn núi, một đội quân Solari lao xuống phía họ. Mọi thứ dường như đã kết thúc, khi người Solari bắt đầu thanh trừng những kẻ họ cho là dị giáo bằng thép và lửa. Ngay cả Aphelios cũng bị đánh bại, lưỡi gươm ánh trăng của anh gãy vụn trên mặt đất, máu ứa ra từ hai bờ môi khi anh cố vươn tay đến đóa dạ nguyệt...
Nhưng khi trận chiến nổ ra cũng là lúc Alune tiến sâu hơn vào trong ngôi đền - và khi cô đặt chân đến nơi trung tâm của ngôi đền, toàn bộ tiềm năng của cô đã được mở khóa. Thông qua bông hoa, Aphelios cảm thấy sức mạnh của Alune đang bao bọc anh... và anh có thể nghe thấy giọng nói của chị mình. Chỉ với một lời thì thầm, cô truyền sức mạnh ma thuật vào trong lòng bàn tay anh - kết tinh lại thành
Như mặt trăng thực và phản ảnh linh hồn của nó, kĩ năng của Aphelios và ma thuật của Alune hòa quyện trong nhau.
Những người Solari đó không bao giờ mở được mắt để nhìn ngắm bình minh một lần nữa.
Trong sức mạnh rực cháy, Alune đẩy điện thờ, và bản thân cô ở bên trong, về thế giới linh hồn nơi nó sẽ được an toàn khỏi hội Solari. Từ bên trong, được cường hóa bởi khả năng tập trung năng lượng từ ngôi đền, Alune có thể giải phóng ma thuật của mình đi bất cứ nơi đâu, miễn là nó tìm được một cực điểm để tập trung - như thứ độc chất đang chảy trong huyết quản Aphelios.
Chỉ giờ đây, họ mới có thể hiểu được hoàn toàn định mệnh của bản thân mình. Aphelios sẽ luôn phải chịu đau đớn, nhưng là người sở hữu sức mạnh của ánh trăng. Còn Alune phải sống một cuộc đời đơn độc, tự cô lập mình bên trong điện thờ, nhưng cô sẽ là người dẫn lối cho em trai mình khi nhìn thế giới ngoài kia thông qua đôi mắt của nó.
Cùng nhau, họ chính là món vũ khí mà hội Lunari cần, được kết nối bởi nỗi đau và sự hi sinh. Chỉ có tách nhau ra mới khiến họ thực sự hòa lại làm một - hai linh hồn phản chiếu nhau nhau qua bức màn, thật xa cách nhưng cũng thật gần gũi, hội tụ thành một thứ mà ngay cả họ cũng không thể hiểu hết.
Để bảo vệ những người sống sót sau trận chiến đã rút lui về bóng tối phía sau những ngọn núi, những bài huấn luyện sát thủ của Aphelios được cường hóa bởi ma thuật từ Alune - lưỡi kiếm của anh giờ đây đồng thời là một khẩu pháo với sức mạnh huyền bí, ngày càng hoàn hảo hơn khi bên Alune trải qua vô số nhiệm vụ cùng nhau.
Giờ đây khi cán cân quyền lực nơi ngọn núi Targon đang dần biến chuyển, và khi hội Solari đã biết rằng hội Lunari vẫn còn tồn tại, Aphelios và Alune lại càng được cần đến hơn bao giờ hết.
---
Truyện ngắn:
NGƯƠI CHÍNH LÀ VŨ KHÍTÁC GIẢ: DAVID SLAGLE
Cậu ta bắt đầu buổi tập bằng lấy hơi thật sâu. Hít vào, rồi thở ra.
Cậu có thể nghe thấy tiếng nước đang nhỏ giọt dọc theo những vết nứt trên trần hang, làm ẩm sàn đá cho đến khi nó trở nên lấp lánh trong bóng tối. Cậu nhận ra những bức vẽ được khắc lên mặt đá dưới sàn - định mệnh và chân đạo. Ngay cả khi nhắm mắt lại, cậu vẫn thấy được quỹ đạo hình cánh cung của mặt trăng.
Cậu thử vung vài nhát chém bằng lưỡi kiếm. Cảm giác rắn chắc của nguyệt thạch trong lòng bàn tay, nhưng vẫn có chút mơ hồ, như thể chẳng có gì ở đó. Đó là một món tàn tích ma thuật từ sự kiện thiên thực lần đầu tiên khi mặt trăng và hình ảnh phản chiếu của nó trong thế giới linh hồn chạm nhau qua bức màn nơi thiên giới, và những tảng nguyệt thạch đã rơi xuống thế giới này, như những giọt nước mắt, sau cú va chạm.
Đi theo quỹ đạo của riêng chúng, hai mặt trăng lại một lần nữa phải cách xa.
Đi theo quỹ đạo của riêng mình, Aphelios lại tiếp tục quá trình luyện tập.
Lưỡi kiếm giờ là hơi thở của cậu, những nhát kiếm ngày càng thanh thoát hơn. Những nhát chém theo hình vòng cung mà cậu đã luyện tập hàng năm trời, thậm chí ngay cả khi cậu đã đổ máu, tập luyện đến cực hạn của bản thân. Theo bước món vũ khí, cậu vặn người trong không trung. Cậu tấn công, né đòn - hết đòn này đến đòn khác như một dòng nước. Mắt cậu nhắm nghiền, bởi cậu không cần nhìn thấy nữa... để không phải nhớ lại tất cả những gì cậu đã đánh đổi để cầm món vũ khí này trong tay.
"Aphelios..." Em nhìn thấy chị chứ. Bờ môi tôi đang run lên, nhưng giọng nói vẫn giữ được sự rắn chắc .
"Aphelios." Phản chiếu trong đôi mắt chị, em sẽ thấy...
Aphelios chợt sẩy chân, lưỡi kiếm nguyệt thạch chớp đỏ và hình ảnh của một kẻ ngoại tộc vụt qua trước mặt cậu. Một ảo ảnh? Một ký ức? Cậu đã phải hạ sát bao nhiêu người để giờ đây cậu chẳng thể đếm xuể nữa? Lưỡi kiếm trượt khỏi tay cậu, và Aphelios cũng sớm theo nó - ngã sầm xuống mặt sàn, chẳng còn món vũ khí nào dẫn lối, chẳng còn giáo lý nào dẫn lối.
Chúng đã quay trở lại. Mọi thứ mà cậu cố che đậy. Mỗi nhát kiếm cậu cứa vào người kẻ thủ, còn cứa sâu hơn vào chính lòng cậu.
Alune... chị gái cậu. Cô ấy từ bên kia bức màn. Cô đã cho cậu thấy... nhưng giờ cô đã phải rời đi.
Aphelios nuốt vào trong cổ họng những câu chữ báng bổ mà cậu sẽ không bao giờ nói ra. Những ngón tay nắm chặt sẵn sàng đấm mạnh vào những thứ chân đạo và định mệnh đã được khắc dưới sàn, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Cậu lại buông lỏng... đôi bàn tay run rẩy.
Khi Aphelios đứng dậy và vuốt lại mái tóc, cậu nhận ra rằng trăng đã lên, ánh sáng của nó soi rọi đến một điện thờ nằm sâu bên trong ngôi đền. Nó vẫy gọi cậu, như nó đã làm mọi khi cậu cần đến.
Thời khắc đã điểm. Đức tin của cậu sẽ được tưởng thưởng.
Sức mạnh của hội Lunari đang ngày càng gia tăng, từ nơi bên kia bức màn thượng giới. Một thứ ma thuật linh hồn, những bí mật ẩn chứa bên trong - bất kể luyện tập thế nào, Aphelios cũng không thể tự mình thi triển ma thuật ánh trăng. Nhưng cậu cũng không cần phải làm thế.
Cậu cẩn thận chuẩn bị những đóa hoa dạ nguyệt được lấy từ hồ nước cạnh điện thờ, trích xuất ra tinh hoa của chúng thành một hỗn hợp độc dược - thứ chất lỏng đang lấp lánh bên trong một chiếc cối sứ.
Cậu đặt thanh kiếm tập của mình sang bên và nâng chiếc cối về phía ánh trăng.
Và rồi, chẳng chốc ngần ngại, cậu đặt chiếc cối lên bờ môi mình.
Cơn đau là không thể diễn tả được. Nó bao bọc quanh cổ họng cậu. Cậu không còn có thể nói ra bất kì điều gì nữa...
Mọi thứ đang rực cháy. Cậu co quắp trong đau đớn, cậu bắt đầu ho và nôn mửa khi chất độc cuộn chảy bên trong nó, dẫn lối cậu đến với sức mạnh của ánh trăng.
Đến với chị.
"Aphelios," chị đang thầm thì từ điện thờ của mình, linh hồn chị đang hòa cùng với linh hồn của em. Em có cảm thấy sự hiện diện của chị. Em giơ tay lên, biết rằng chị đang ở quá xa. Đây là cơn đau mà em phải bám víu lấy.
Đôi bàn tay em đang siết chặt lấy nó. Nó dần trở thành món vũ khí của em.
Chị sẽ gửi nó cho em...
Gravitum.
"Aphelios," chị thầm thì mỗi khi chị cảm thấy sự bám víu của em vào thứ chất độc đang lụi tàn. Chị biết vì sao em lại chấp nhận đánh đổi. Điều mà chị cần em phải hi sinh...
Sau lần lấy hơi cuối cùng, Aphelios bước ra từ ngôi đền trong hang đá, tiến vào trong màn đêm. Sắc mặt cậu đanh lại, cậu đang phải chống chọi với cơn đau quặn thắt, chấp nhận nó, và bỏ mọi thứ lại phía sau lưng.
Núi Targon đang che phủ cả bên trên lẫn bên dưới ngôi đền, nó trải dài theo cả hai hướng.
Những cơn gió gào thét, cuốn những ngọn đèn ma trơi đã đóng băng lấp lánh dần tàn lụi, nhảy múa trên khăn và áo choàng của Aphelios. Ánh trăng vẫn sáng rực. Nó sẽ dẫn lối cho cậu.
Đó là ánh sáng đến từ cô ấy, soi rọi qua mặt trăng trên kia.
Cô ấy sẽ cho cậu nhưng gì cậu cần.
Gravitum vượt xa so với một thanh kiếm nguyệt thạch. Trong tập luyện, cậu phải chém, đâm, tránh né. Để dùng món vũ khí này, cậu cũng sẽ phải làm như vậy - nhưng sức mạnh của cậu sẽ vượt xa hơn rất nhiều. Một nhát đâm đơn giản sẽ giải phóng sức mạnh từ nó, khi kĩ năng của cậu và ma thuật của chị mình hòa quyện cùng nhau.
Bắn quả cầu bóng tối từ khẩu pháo trọng trường về phía một hòn đá đang trôi dạt bởi ma thuật thiên giới của Targon, sức nặng của Gravitum dần kéo hòn đảo nổi đó xuống. Với một bước nhảy, Aphelios bắt đầu chạy trên hòn đảo, bước chân của cậu hất những mảng tuyết nhỏ rơi xuống phía dưới vực thẳm. Mỗi quả cầu mà cậu bắn ra lại kéo một hòn đá khác lại gần, và những tảng đá nổi ấy va chạm nhau ngay sau cậu, khi cậu nhảy sang một hòn đá khác, nhanh chóng leo lên một đỉnh núi sẽ khiến những người khác mất ít nhất vài ngày để chinh phục... nếu họ có ý định chinh phục nó.
Canh giữ nơi đây chỉ có hội Solari, và những kẻ tìm kiếm sức mạnh.
Cậu vượt qua những tiền đồn bên dưới của họ, từng cái một dưới màn đêm đen đặc, tĩnh mịch. Trong nhiều năm, cậu đã tự hỏi vì sao những kẻ cuồng tín Solari lại chối bỏ sự tồn tại của đức tin của bản thân, họ đi theo hướng mặt trời, sợ hãi với thứ bóng tối mà chỉ người Lunari mới dám đối mặt. Nhưng định mệnh của cậu thì đã rõ.
Đám cuồng tín đó sẽ phải lộ diện trước ánh trăng.
Aphelios đặt chân lên tảng đá cuối cùng, và dừng lại trước một khoảng tuyết trắng nơi một đám người Solari đang tụ tập lại, với những món vũ khí sáng loáng. Những Kẻ Thiêu Rụi, người Lunari gọi họ như vậy. Trong đêm tối, họ thiêu rụi những kẻ tà giáo thờ phụng ánh trăng. Ban ngày, những giáo sĩ của họ từ chối bất kì thứ gì khác ngoài mặt trời. Bên dưới tấm áo choàng đen, khuôn mặt họ ẩn giấu bởi ngọn lửa, vô cảm như chính phán quyết của họ vậy. Họ đang bao vây lấy một người man tộc, máu và sắt thép đang bao phủ hắn ta.
Đó là kẻ ngoại tộc mà cậu đã thoáng thấy trong ảo ảnh.
Ánh trăng bị chặn đứng lại trước khoảng đất thưa, nó dừng lại ngay trước mũi giày tên man tộc.
"Aphelios," chị lại cất tiếng. Chị đang thầm thì với linh hồn của em và tích tụ ma thuật của bản thân mình, biết rằng đây là những lời duy nhất mà em muốn nghe.
"Chị ở đây với em..."
Aphelios nhảy xuống khỏi hòn đá trôi lơ lửng và lao vào chiến trận, những món vũ khí của Những Kẻ Thiêu Rụi sáng rực trên bức nền bóng tối của Gravitum đang lan tràn giữa họ. La hét báo động, đám người Solari quay lại để chiến đấu, nhưng chợt nhận ra rằng bản thân đã bị trói chặt bởi một quả cầu bóng tối. Aphelios hạ khẩu pháo xuống, và một món vũ khí mới xuất hiện trong tay cậu.
"Severum," chị thầm thì.
Đáp đất, không hề ghé nhìn vào khuôn mặt đang rực cháy của kẻ thù, Aphelios tung một nhát chém ra phía sau lưng bằng Severum, tia sáng của khẩu súng lục huyết tinh cắt xuyên qua hòn đảo nổi phía trên. Những Kẻ Thiêu Rụi chỉ biết đứng nhìn trong kinh hoàng khi hòn đá khổng lồ đâm sầm xuống họ, sau khi bị cắt rời bởi nguồn năng lượng đang dần tàn từ ánh trăng.
Những kẻ còn sống sót nhanh chóng trải dài khắp dải đất, tấn công Aphelios bằng những ngọn giáo rực cháy của chúng. Luồn lách giữa những đòn tấn công dồn dập, Aphelios tiếp tục tung ra những nhát cắt từ Severum và vươn bên tay ra còn lại để đón lấy một món vũ khí mới vừa được chuyển đến từ bên kia bức màn, như thể cậu biết rằng nó sẽ ở đó.
"Crescendum," chị thầm thì vào màn đêm.
Chỉ với một vòng cung, Crescendum rạch nát cổ họng của những kẻ Solari còn lại đang đứng trên dải đất - Aphelios chộp lấy chiếc thăng hoa luân làm từ nguyệt thạch ngay khi nó xoay vòng và trở lại tay cậu.
Mọi chuyện chấm dứt, chỉ trong vòng vài giây.
Tên man tộc đang đứng trước em. Hắn ngẩng mặt lên, tỏ vẻ biết ơn. Bên cạnh hắn là thứ mà Những Kẻ Thiêu Rụi đang kiếm tìm: một thanh gươm cong vút, như một vầng trăng lưỡi liềm.
Hắn định mở miệng cảm ơn, nhưng hắn đã nhận ra biến chuyển trên biểu cảm khuôn mặt em, dù em đang cố gắng che đậy. Em chống chọi lại sự sợ hãi, tay đấm liên tiếp vào phần vai nơi những ngọn giáo của Kẻ Thiêu Rụi cắt xuyên qua lớp áo choàng. Cố gắng nhớ lại nỗi đau. Bám víu vào nó.
Em không muốn giết hắn. Nhưng em phải làm điều đó
Mặt em đã cứng đờ và không thể cảm nhận thấy giọt nước mắt của mình nữa... thay vào đó, em cảm thấy giọt nước mắt của chị.
"Aphelios," chị nhắc lại một lần nữa, cố đẩy giọng nói của mình xuyên qua bức màn. Một cảm giác choáng váng khi quỹ đạo một lần nữa mang chúng ta lại gần nhau.
Qua đôi mắt của em, chị thấy được điều gì đang phản chiếu trong thanh gươm ấy. Vì sao nó lại bị bỏ lại nơi đây.
Cô ta đang lẩn trốn...
Chúng ta sẽ phải tìm ra cô ta.
Kẻ man tộc phủ mình trong máu đỏ, nằm gục cạnh những tên Solari khác.
Lấy hơi thật sâu, Aphelios khụy gối xuống mặt tuyết.
Cậu ngước nhìn mặt trăng trên kia, lắng nghe những lời thầm thì mà chỉ cậu có thể nghe thấy.
Mặt cậu một lần nữa danh lại. Không một lời, cậu nhặt thanh gươm lên và bước vào trong màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro