Chương 2 Vô Cực Tông
Lạc Kinh Vũ dắt Tần Thanh Nguyệt về Vô Cực Tông. Nhưng vừa đến cổng chính, hai đệ tử canh gác lập tức cản lại.
"Tứ sư huynh, người lại bắt một tiểu cô nương từ đâu về thế?"
"Không phải bắt, là nhặt được." Lạc Kinh Vũ nhún vai, sau đó chỉ tay vào Tần Thanh Nguyệt. "Muội ấy muốn gia nhập tông môn."
Hai đệ tử canh gác nhìn Tần Thanh Nguyệt từ trên xuống dưới.
Luyện Khí tầng 4.
Thực lực này… không tính là yếu, nhưng trong Vô Cực Tông, chỉ có thiên tài kiếm tu mới được thu nhận.
"Xin lỗi, nhưng tông môn không nhận đệ tử bên ngoài."
Tần Thanh Nguyệt không hề hoảng loạn, khóe môi khẽ cong.
"Ta đến đây để trở thành kiếm tu mạnh nhất."
Câu nói này khiến hai đệ tử khựng lại.
Một tiểu cô nương mới 14 tuổi, chỉ có Luyện Khí tầng 4, mà dám nói sẽ trở thành kiếm tu mạnh nhất?
Nhưng trước khi bọn họ kịp phản bác, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Để ta xem thử nàng có tư cách hay không."
Đại sư tỷ Lâm Tĩnh Nguyệt đã xuất hiện.
Tần Thanh Nguyệt vừa nhìn thấy Lâm Tĩnh Nguyệt đã hiểu ngay đây là một nhân vật đáng sợ.
Không chỉ là kỳ Hóa Thần, mà ánh mắt của nàng ấy cũng sắc bén như có thể nhìn thấu tâm can người khác.
"Ngươi muốn vào Vô Cực Tông?" Lâm Tĩnh Nguyệt hỏi.
"Đúng."
"Vậy chứng minh thực lực của ngươi đi."
Tần Thanh Nguyệt không do dự, rút ra một tấm bùa.
BÙM!
Một luồng sét tím giáng xuống ngay trước mặt đám đông, làm mặt đất nứt ra.
Mọi người đồng loạt sững sờ.
"Lôi bùa chú?"
Không ai trong Vô Cực Tông giỏi bùa chú đến vậy ngoài nhị sư huynh, vì họ chỉ tập trung vào kiếm tu. Nhưng một tiểu cô nương Luyện Khí tầng 4 lại có thể tạo ra bùa lôi mạnh như vậy?
Lâm Tĩnh Nguyệt hơi nhướng mày.
"Phù Tu?"
"Cũng gần như vậy."
"Hả, là sao?"
"Biết dùng kiếm và bùa nên ta là Lưỡng Song Tu." Tần Thanh Nguyệt nhún vai.
Đám đệ tử xung quanh bật cười, nhưng Lâm Tĩnh Nguyệt lại nhìn thẳng vào nàng một lúc, sau đó lạnh nhạt nói:
"Được. Ta đồng ý cho ngươi gia nhập."
Cả đám đông ồ lên kinh ngạc.
Tiểu sư muội chính thức trở thành đệ tử Vô Cực Tông!
Sau khi gia nhập, Tần Thanh Nguyệt nhanh chóng phát hiện tông môn này quá lương thiện.
Đệ tử trong tông môn rất hiền, không có ai chơi trò mưu mô.
Chấp pháp đường xử lý mọi chuyện quá công bằng, thậm chí bị các tông môn khác chèn ép cũng không phản kháng.
Ngoại môn đệ tử thì hiền như cừu non, chỉ biết tu luyện mà không hiểu sự tàn khốc của thế giới tu tiên.
Không lạ gì mà các tông môn khác đều chê cười Vô Cực Tông!
Nhưng không sao, từ bây giờ Tần Thanh Nguyệt sẽ thay đổi tất cả.
Ngày hôm sau, khi Lạc Kinh Vũ rủ nàng ra ngoài chơi, họ tình cờ gặp vài đệ tử của Thiên Huyền Tông.
"A? Tần Thanh Nguyệt? Không phải ngươi đã bị trục xuất khỏi tông môn sao?"
Nhóm đệ tử kia lập tức vây quanh nàng, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
Lạc Kinh Vũ còn chưa kịp nói gì, Tần Thanh Nguyệt đã nở một nụ cười nguy hiểm.
"Ồ, chẳng phải đây là đám đệ tử Thiên Huyền Tông chuyên làm việc xấu sao?"
"Ngươi nói gì?"
"Ta nói, ta biết bí mật của các ngươi. Còn nhớ lần trước các ngươi ăn cắp linh dược của trưởng lão không? Hay chuyện các ngươi dùng đan dược kém chất lượng để lừa người khác?"
Mấy tên kia biến sắc, vội vàng lùi lại.
"Ngươi… làm sao biết?"
Tần Thanh Nguyệt nhún vai đầy vô tội.
"Ta đoán thôi, nhưng xem ra ta đoán đúng rồi."
Nhóm đệ tử kia hoảng hốt, lập tức rời đi, không dám trêu chọc nàng nữa.
Lạc Kinh Vũ đứng bên cạnh, nhìn nàng bằng ánh mắt khó tin.
"Tiểu sư muội… Muội có phải yêu nghiệt không vậy?"
"Không, chỉ là muội biết cách dùng đầu óc." Nàng cười tủm tỉm.
Sau ngày hôm đó, tin đồn về tiểu sư muội quái vật của Vô Cực Tông bắt đầu lan rộng.
Người ta không dám trêu chọc nàng, vì không biết nàng có bao nhiêu bí mật.
Các tông môn khác bắt đầu dè chừng Vô Cực Tông.
Mọi người trong tông môn dần nhận ra… có một kẻ nguy hiểm vừa gia nhập.
Vô Cực Tông vốn bị xem là tông môn quá hiền, nhưng từ khi Tần Thanh Nguyệt xuất hiện, mọi chuyện đã thay đổi.
"Được rồi, các sư huynh sư tỷ, từ giờ cứ để muội lo phần tiểu nhân, còn các người cứ làm chính phái đi~"
.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro