Chương 1 Xuyên Sách Rồi
Khi mở mắt ra, Tần Thanh Nguyệt phát hiện mình đang quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân đau nhức, trước mặt là một đám đệ tử Thiên Huyền Tông đang khinh miệt nhìn nàng.
"Tần Thanh Nguyệt, ngươi thật to gan! Dám tranh đoạt linh dược với Thanh Tuyết sư muội?"
Chết tiệt! Không phải cô vừa mới ăn miếng bánh ngọt lúc tăng ca sao? Sao chớp mắt đã xuyên sách rồi? Càng chết hơn là cô nhớ ra đây chính là Thiên Huyền Truyện, bộ tiểu thuyết tu tiên mà cô vừa đọc tuần trước!
Mà thân phận của cô… không phải nhân vật chính, cũng chẳng phải nữ phụ phản diện, mà chỉ là một pháo hôi bàn đạp xuất hiện vài chương rồi bị giết!
Thân thể này là Tần Thanh Nguyệt, một đệ tử ngoại môn bị cả tông môn ghét bỏ. Vì vô tình nhặt được linh dược quý, nàng bị vu oan là tranh đoạt đồ của nữ chính Lâm Thanh Tuyết. Sau đó, nàng bị tông môn ép phải hiến linh căn của mình cho nữ chính, trở thành phế nhân rồi chết thảm.
Chuyện cười à? Từ khi nào mà nữ chính cần cướp linh căn của nữ phụ để mạnh hơn?
Cô không cam tâm!
"Này, sao không nói gì? Bị dọa đến ngu luôn rồi hả?"
Một nữ đệ tử hống hách đứng trước mặt cô, cười nhạo. Đám đông xung quanh cũng xì xào, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Tần Thanh Nguyệt ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên một nụ cười khó lường.
"Ta cần gì phải tranh đoạt linh dược với nàng ta? Đồ của ta, ta cầm, các ngươi có tư cách gì mà đòi?"
Cô hất tay, đánh bay nữ đệ tử kia xuống đất, ánh mắt sắc bén khiến cả đám đông xung quanh sững sờ. Đây… còn là Tần Thanh Nguyệt yếu đuối ngày trước sao?
Tần Thanh Nguyệt lập tức kiểm tra linh căn của mình.
Lôi hệ trung phẩm linh căn. Trong thế giới tu tiên, trung phẩm linh căn không tính là thiên phú, nhưng vẫn mạnh hơn so với phàm nhân.
Không do dự nữa! Trước khi bị ép hiến linh căn, cô phải rời khỏi Thiên Huyền Tông!
Trong nguyên tác, Tần Thanh Nguyệt bị trấn áp bởi trận pháp của tông môn, không thể phản kháng. Nhưng cô có hiểu biết về phù chú và trận pháp, sao có thể để chuyện đó xảy ra lần nữa?
Tận dụng lúc ban đêm, cô dùng bùa ẩn thân, lặng lẽ trốn khỏi tông môn, cắt đứt toàn bộ liên hệ với Thiên Huyền Tông.
Sau khi chạy ra khỏi Thiên Huyền Tông, Tần Thanh Nguyệt vừa đói vừa mệt, lê lết trong rừng suốt một ngày.
Đúng lúc này, một bóng người từ trên cây nhảy xuống chắn trước mặt cô.
"A ha! Cô nương xinh đẹp, nửa đêm lang thang trong rừng thế này, không sợ có kẻ xấu sao?"
Người vừa xuất hiện là một thiếu niên khoảng 18-19 tuổi, đôi mắt sáng rực như chứa hàng ngàn trò đùa.
Hắn mặc y phục kiếm tu màu lam nhạt, lưng đeo trường kiếm nhưng lại có khí chất phá phách hơn là uy nghiêm.
"Ngươi là ai?".Cô cảnh giác lùi lại.
"Lạc Kinh Vũ, đệ tử Vô Cực Tông, đệ tử thân truyền. Cô nương, ta thấy cô hình như… đang chạy trốn?"
Tần Thanh Nguyệt nhìn hắn một lúc, rồi nheo mắt.
Vô Cực Tông. Một trong Ngũ Đại Tông Môn, mạnh nhất về kiếm tu, nổi danh vì chỉ thu nhận thiên tài. Nếu có thể gia nhập nơi đó…
"Ta muốn gia nhập Vô Cực Tông." Cô nói thẳng.
Lạc Kinh Vũ ngớ người, sau đó cười lớn.
"Hả? Cô nương, ngươi nói cứ như thể ai cũng có thể gia nhập Vô Cực Tông vậy?"
"Thế ngươi có dám đưa ta về không?" Cô nhướng mày.
Lạc Kinh Vũ híp mắt, cảm thấy cô gái trước mặt có gì đó rất thú vị.
"Được! Ta thích người có gan lớn! Đi theo ta, ta đảm bảo ngươi có thể vào cửa."
Tần Thanh Nguyệt thành công thoát khỏi Thiên Huyền Tông, gặp được tứ sư huynh Lạc Kinh Vũ của Vô Cực Tông, và quyết định lợi dụng cơ hội này để gia nhập tông môn mạnh nhất về kiếm tu.
Lạc Kinh Vũ cảm thấy nữ tử này rất thú vị, nhưng hắn chưa biết rằng người mà hắn vừa dẫn về sẽ trở thành tiểu sư muội quậy phá nhất tông môn!
.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro