Chương 4: Đêm đầy sao
Tác Giả: HayaYurri
Ngày đăng tải: 27/10/2024
Thể loại: Phiêu lưu, Khoa học viễn tưởng, anime
———————————————————
Sau ánh chiều tà, Jack Houman rời đi, căn nhà nhỏ của Nio lại chìm vào sự yên tĩnh. Lò sưởi ấm áp tỏa ra ánh sáng cam vàng nhẹ nhàng, tạo nên bầu không khí thư thái. Nio và Amily ngồi bên nhau, không còn tiếng trò chuyện rôm rả như ban sáng, chỉ có tiếng củi nổ lép bép trong ngọn lửa. Amily xích lại gần Nio, ánh mắt thoáng chút buồn khi nhớ về gia đình nơi quê hương.
"Ahh, người cậu ấm thật," Amily thì thầm, nở nụ cười ngọt ngào. Cô tựa đầu lên vai Nio, cảm nhận sự thoải mái mà cô đã đánh mất từ lâu.
"Tớ cảm giác như đã có cảnh này nhiều lần," cô nói thêm, giọng nhẹ bẫng. "Nó ấm cúng và dễ chịu lắm."
Nio nhìn Amily, nhận ra nỗi nhớ nhà vẫn luôn âm ỉ trong lòng cô bạn mới. Không nói gì, Nio nhẹ nhàng tựa đầu lên mái tóc tím huyền của Amily, như cách một người mẹ dịu dàng an ủi con mình. Sau đó, Nio mở bảng điều khiển trên cổ tay, ánh sáng mờ xanh phát ra từ màn hình lơ lửng trong không khí.
"Nè, Amily," Nio cất giọng. "Tớ sẽ đưa cho cậu nửa số thạch tinh hệ mà chúng ta kiếm được hôm nay. Cậu cần có tiền để mua đồ ăn, quần áo, hoặc ít nhất là chiếc đồng hồ mà cậu muốn."
Cô bấm vài nút, và một lát sau, các mảnh thạch tinh hệ xuất hiện, lơ lửng trước mặt như những viên ngọc lấp lánh. Biểu cảm của Amily thoáng chốc thay đổi: vừa kinh ngạc vừa có chút sợ hãi. Những viên đá này gợi lại ký ức không mấy dễ chịu của cô—viên đá từng đưa cô đến thế giới xa lạ này.
"Đây là... tiền tệ ở đây sao?" Amily khẽ hỏi, ánh mắt chăm chú quan sát.
Nio gật đầu, cầm một mảnh nhỏ lên và đặt vào tay Amily. Những mảnh đá lạnh lẽo nhưng nặng trĩu, khác hoàn toàn với tiền giấy hay đồng xu mà Amily từng quen thuộc. Nio lấy một chiếc vỏ đựng từ trên bàn và đưa cho Amily để cô cất đi.
"Thật nặng," Amily lẩm bẩm, cảm nhận sức nặng cả về vật chất lẫn ý nghĩa.
Một hồi lâu, cả hai tiếp tục ngồi bên lò sưởi, tâm sự những câu chuyện nhỏ nhặt đến khi màn đêm buông dần xuống. Đột nhiên, Nio lên tiếng, đôi mắt lóe lên vẻ háo hức:
"Aizz, chán quá. Hay chúng ta ra ngoài ngắm sao đi? Tớ nghĩ hôm nay trời sẽ rất đẹp."
Amily mỉm cười, đôi mắt sáng lên trước ý tưởng đó. "Được đó! Lâu rồi tớ chưa được ngắm sao trên trời, ở Trái Đất toàn bận học với làm bài."
Khi cả hai vừa định mở cửa bước ra, Amily chợt dừng lại. "Khoan!" Cô nhìn Nio, ánh mắt thoáng chút ngờ vực. "Nio, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Nio ngước lên nhìn đồng hồ treo trên tường. "Ờ... hiện tại là 7 giờ. Chính xác hơn thì 6 giờ 47 phút," cô đáp.
"Giờ này mà ngắm sao á?" Amily hỏi, có chút nghi hoặc. "Trời chưa tối hẳn mà."
Nio bật cười khúc khích. "Ra ngoài đi, rồi cậu sẽ hiểu."
Nio nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ, để lộ khung cảnh màn đêm bao phủ, nơi ánh sáng lấp lánh trên bầu trời như một bức tranh kỳ ảo.
Amily ngước lên, ngẩn ngơ trước khung cảnh mà cô chưa từng thấy bao giờ. Một bầu trời đêm ngập tràn ánh sao, đẹp đến khó tin. Những dải ngân hà xa xôi rực rỡ với ánh sáng trắng, nâu, xanh, và cả sắc tím mộng mơ kéo dài bất tận trên đầu hai người. Không chỉ là những vì sao lấp lánh trên nền trời đen thẳm, mà còn là sự hòa quyện của những sắc màu huyền bí, tạo nên một khung cảnh mà bất cứ ai cũng phải đắm chìm.
"Waah... đây là... mơ sao?" Amily thốt lên, đôi mắt mở to như muốn ghi khắc từng chi tiết của bức tranh trên bầu trời vào tâm trí mình.
Hành tinh mới này như muốn chiếm trọn trái tim Amily trong khoảnh khắc ấy. Không một đám mây nào che khuất, không chút ô nhiễm ánh sáng, mọi thứ phô bày sự trọn vẹn của một bức tranh thiên nhiên kỳ diệu. Nhưng giữa sự hùng vĩ đó, cô nhận ra một điều kỳ lạ: những đường nét mờ nhạt của một "mạng lưới" hình tam giác trải dài trên bầu trời, ánh lên màu tím mờ ảo.
"Cái đó là gì vậy? Một mạng lưới... hay thứ công nghệ gì kỳ quái của hành tinh này?" Amily lẩm bẩm, sự tò mò dâng lên trong ánh mắt.
Để chắc chắn những gì mình nhìn thấy là thật, cô quay sang Nio, giọng đầy ngỡ ngàng:
"Tớ... tớ thật sự mê khung cảnh này rồi, mà sao lại đẹp đến vậy? Nhưng... cái lưới dây màu tím trên trời kia là gì vậy? Mờ quá, tớ không rõ lắm."
Nio cũng ngước nhìn lên bầu trời đêm, như mọi ngày, nhưng hôm nay, cô không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp rực rỡ lạ thường ấy. Sau một thoáng im lặng, cô nhẹ nhàng giải thích cho Amily về những đường lưới tím nối liền trên bầu trời.
"Cái lưới? À, ý cậu là mạng lưới Ozone đấy. Nó giống như tầng Ozone trên Trái Đất."
"Nhưng nó có chức năng khác." Nio tiếp tục, giọng bình thản như thể cô đang kể một câu chuyện cũ. "Lực hấp dẫn ở hành tinh này lớn hơn rất nhiều. Nếu mạng lưới đó biến mất hoặc bị thủng, mọi thứ sẽ bị nghiền nát dưới sức nặng của chính hành tinh này."
Amily sững sờ, ánh mắt dồn chặt vào những mảnh lưới tím. "Mấy sợi dây tím nối nhau ấy... là gì vậy? Chúng trông vừa quen, vừa kỳ lạ."
"Mạng lưới ấy bao bọc toàn bộ hành tinh này. Công nghệ của họ sử dụng nó để tạo ra khí hậu giống như trên Trái Đất, thậm chí còn có cả ánh bình minh và hoàng hôn. Nhưng..." Nio khẽ ngừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng đầy tò mò của Amily. "Cảnh buổi sáng mà cậu thấy thật ra là nhân tạo."
"Cái gì? Nhân tạo sao?" Amily há hốc miệng, giọng cô đầy bàng hoàng. Cô vẫn tin rằng vẻ đẹp đó là món quà của tự nhiên.
"Ừm, lúc đầu tớ cũng thấy khó tin." Nio gật đầu, mỉm cười trấn an. "Nhưng đừng quá buồn, Amily. Những vì sao và dải ngân hà cậu đang nhìn thấy kia chính là món quà thật sự mà vũ trụ ban tặng. Chúng hoàn toàn tự nhiên."
Amily vẫn nhìn lên bầu trời. Dù sự thật làm cô hụt hẫng, những ánh sao lấp lánh vẫn khiến trái tim cô dịu lại. Những ký ức đau buồn như sợi dây ràng buộc tâm hồn cô giờ đây có vẻ đang mờ dần đi, nhường chỗ cho ánh sáng của đêm nay.
Công nghệ của hành tinh này thật kỳ diệu. Từ chiếc đồng hồ thông minh hiển thị không trung, đến những đồ vật nhỏ trong ngôi nhà gỗ như tủ lạnh, máy giặt—mọi thứ đều ẩn chứa sự tiên tiến vượt bậc. Nhưng điều làm Amily choáng ngợp nhất chính là mạng lưới Ozone khổng lồ trên cao.
Mạng lưới này, giống như một chiếc lưới bao quanh hành tinh, không chỉ bảo vệ nó khỏi thiên thạch hay tác động từ bên ngoài mà còn tạo ra hệ thống khí hậu nhân tạo ngẫu nhiên. Một ngày nào đó có thể là nắng, ngày khác sẽ mưa. Nhưng vào ban đêm, từ 5 giờ tối đến 4 giờ sáng, hệ thống nhân tạo sẽ tắt, để lại bầu trời thật sự—đầy sao, dải ngân hà lung linh—cho người dân chiêm ngưỡng.
Amily nhìn sâu vào vẻ đẹp ấy, lòng cô dần thoát khỏi những ám ảnh của quá khứ. Cô tựa đầu lên vai Nio, bắt đầu kể về một ký ức tuổi thơ mà cô chưa từng chia sẻ.
"Tớ thấy, tuổi thơ của cậu thật đẹp," Nio khẽ nói, ánh mắt cô nhìn vào các vì sao trên trời, như đang hồi tưởng về chính quá khứ của mình.
Nio, bị đưa đến hành tinh này khi chỉ mới 7 tuổi, đã được một cặp vợ chồng già nhận nuôi. Trong ba năm ngắn ngủi, họ đã dạy cô cách tự lập, cách sinh tồn. Khi Nio lên 10, họ rời đi, để lại cô với căn nhà gỗ nhỏ và những kinh nghiệm sống. Từ đó, cô tự mình làm mọi thứ—chăm sóc gà vịt, thu hoạch lúa, và sống lặp đi lặp lại trong sự cô đơn kéo dài.
Họ không chỉ dạy cô cách tự lập mà còn chu đáo từng chút một, từ những công việc bên ngoài như trồng trọt, chăm sóc vật nuôi, cho đến những kỹ năng tinh tế như may áo, làm thuốc, và nấu ăn. Những bài học ấy luôn khiến Nio nhớ đến ba mẹ ruột của mình—dù ký ức về họ đã nhạt nhòa như sương mờ sau biến cố đưa cô đến đây.
Mỗi tháng, họ lại dẫn cô đến thành phố, mua những món ăn cô thích, những bộ quần áo cô muốn mặc. Nụ cười của Nio khi ấy là niềm vui lớn nhất của họ, và chính trong một lần đi chơi như vậy, họ đã mua cho cô chiếc vòng cổ nhỏ. Chiếc vòng giờ đây là hiện vật cuối cùng mà Nio còn giữ lại từ họ, một kỷ vật không gì thay thế được.
Nhưng khi Nio vừa tròn 10 tuổi, họ rời đi, để lại cô một mình trong căn nhà gỗ nhỏ. Dù vậy, những ký ức về họ không bao giờ phai nhạt. Từng lời dạy bảo, từng cử chỉ yêu thương vẫn như ánh lửa nhỏ sưởi ấm trái tim cô trong những năm tháng cô độc.
"Nhưng tớ không hẳn cô đơn." Nio mỉm cười, nhớ lại những lần Jack Houman—một người đàn ông giản dị nhưng bí ẩn—ghé thăm mỗi tháng để thu gom lúa từ các nông dân. Dù chỉ gặp vài lần một tháng, sự hiện diện của ông là nguồn động viên lớn với cô.
Jack Houman, người đàn ông từ Canada, đã có một hoàn cảnh tương tự như cô. Việc không đủ sức khỏe để nuôi dạy hai đứa con của mình, buộc phải để cho cha mẹ ruột chăm sóc, có lẽ là nỗi buồn lớn mà ông phải gánh chịu suốt cả cuộc đời. Đó cũng chính là lý do ông quyết định dưỡng lão sớm, sống cô độc trong một căn nhà gỗ hoang sơ bên bờ hồ, giữa cảnh sắc thơ mộng của vùng đất yên tĩnh. Một cựu chiến binh, nhà thám hiểm, và là hậu cần quân sự trong chiến tranh, Jack đã trải qua những trang đời đầy sóng gió. Giờ đây, ông đang tiến gần đến trang cuối cùng của cuốn sách cuộc đời mình.
Ở tuổi 52, Jack tưởng rằng cuộc đời sẽ cứ thế trôi đi trong những ngày bình lặng. Nhưng một đêm, khi ông đang ngồi đọc báo bên bờ hồ, một viên đá bất ngờ lao xuống mặt hồ, và cũng chính từ đó, ở hành tinh này, Jack lại một lần nữa lên ngựa, chuẩn bị phiêu lưu ở vùng đất mới.
Rồi Amily đến, như một làn gió mới. Nio quyết định rời bỏ công việc nông dân để đến thành phố tìm kiếm một cuộc sống khác. Sự hiện diện của Amily đã thắp lên tia sáng hy vọng trong trái tim Nio—thứ mà cô tưởng đã lụi tàn.
"Ngày mai, tớ sẽ dẫn cậu lên thành phố," Nio nói, đôi mắt lóe lên sự háo hức hiếm hoi. "Với cả Jack nữa. Ba chúng ta sẽ đi cùng nhau."
Lần đầu tiên, Nio sẽ bước đi trên những con phố ngập ánh sáng, không một mình. Và lần đầu tiên, cô có thể bỏ chiếc mũ trùm đầu quen thuộc để vui vẻ hòa mình vào thế giới xung quanh, bên những người bạn cô tin tưởng nhất.
Cả Amily và Nio mỉm cười, tựa vào nhau dưới bầu trời đầy sao, trong khoảnh khắc mà sự cô đơn dường như tan biến. Những ánh sao lung linh như muốn vùi lấp đi quá khứ đầy sai lầm của cả hai. Người từng ôm hối hận, đau đớn vì những ký ức không thể quay lại, người lại không còn gì ngoài những mảnh vỡ kí ức gia đình và sự bất lực khi buộc phải tiếp tục sống một cách máy móc. Nhưng giờ đây, họ đã ở bên nhau, trái tim họ tìm thấy ánh sáng mới, để mở ra một chương mới trên hành tinh xa xôi này.
Nio chậm rãi mở bảng điều khiển, lấy ra chiếc máy nghe nhạc nhỏ nhắn cùng đôi tai nghe. Cô đeo một bên tai nghe cho mình, một bên cho Amily. Giai điệu êm đềm vang lên, nhịp nhàng như tiếng thì thầm của vũ trụ, bao phủ hai cô gái trong bầu không khí yên bình.
"Cậu có nghe không? Âm nhạc này..." Nio khẽ nói, giọng nhẹ tựa gió. "Nó giống như nhịp đập trái tim của chúng ta, đang dần hòa nhịp lại."
Amily gật đầu, đôi mắt tím dịu dàng nhìn lên bầu trời. "Đêm nay, mọi thứ dường như thật khác. Nhưng chính những ngôi sao này... chúng nhắc tớ rằng mình vẫn đang sống, rằng tớ có thể bắt đầu lại."
Cả hai chìm vào giai điệu, nhưng tâm trí Nio bất giác bị kéo về quá khứ.
"7 giờ 30? Có vẻ như ngày đầu tiên cùng cậu đang sắp đến," cô thầm nghĩ, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.
Nhưng ký ức về đêm mưa năm ấy bất ngờ ùa về. Đó là một buổi tối ẩm ướt, khi những giọt mưa rơi nặng nề như trút hết mọi nỗi niềm. Trong căn nhà gỗ nhỏ, Nio ngồi bên cửa sổ, ánh đèn leo lắt trên chiếc bàn gỗ cũ. Cô cúi đầu, viết những dòng cuối cùng lên trang giấy trắng, giọng nói trong đầu như thì thầm thúc giục cô buông bỏ.
"Gửi Jack Houman kính mến,
Cháu là Nio, người nông dân ông thường gặp mỗi tháng. Hôm nay là ngày 28 tháng 4, một đêm mưa tầm tã, và cháu ngồi đây viết những lời cuối cùng trước khi rời khỏi nơi này.
Ba năm qua, cháu đã cố gắng kiên nhẫn, tiếp tục công việc mà ông luôn khích lệ. Nhưng cuộc sống lặp đi lặp lại đã bào mòn cháu. Cháu mệt mỏi và thấy mình cần phải ra đi, tìm kiếm một con đường mới.
Ngôi nhà gỗ này, nơi từng là di sản của đôi vợ chồng già đã nhận nuôi cháu, cháu hy vọng ông sẽ giữ nó như cách ông từng giữ cháu vững vàng. Chiếc vòng cổ này – vật duy nhất còn lại từ họ – cháu gửi lại cho ông.
Cháu xin lỗi vì đã không thể tiếp tục. Nhưng một ngày nào đó, nếu cháu đủ can đảm, cháu sẽ trở về thăm ông.
Jack Houman kính mến, cảm ơn ông vì tất cả.
Tạm biệt và hẹn gặp lại.
Nio
Nio đặt bút xuống, đôi mắt cô trống rỗng, dường như ánh sáng trong tâm hồn đã lụi tắt. Nhưng khi cô đứng dậy, định bước ra cửa để thực hiện chuyến đi, định mệnh đã thay đổi tất cả.
Giữa cơn mưa tầm tã, Nio phát hiện một bóng người nhỏ bé nằm bất động ngay trước hiên nhà. Đó là Amily. Cô gái với mái tóc tím ướt sũng, run rẩy trong giá lạnh. Không chút do dự, Nio vội lao ra, nâng cô gái lên và dìu vào nhà. Hơi thở yếu ớt của Amily dường như đánh thức một điều gì đó trong lòng Nio—một hy vọng nhỏ bé, một tia sáng le lói trong đêm đen cô độc.
Khi Amily tỉnh dậy, họ không nói nhiều, chỉ trao nhau ánh mắt. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều biết: họ đã tìm thấy một người bạn, một sự kết nối mà bấy lâu nay đều thiếu vắng.
Đêm đó, lá thư vẫn nằm trên bàn, chưa kịp gửi đi. Và cuộc đời Nio đã rẽ sang một hướng khác từ giây phút ấy.
8 giờ tối ngày 29 tháng 4, chỉ vài phút nữa là tròn một ngày từ khi Amily và Nio gặp nhau. Amily tựa đầu vào vai Nio, thỉnh thoảng ngáp dài, đôi mắt mơ màng như chống chọi với cơn buồn ngủ. Nio mỉm cười, đôi tai vẫn lắng nghe giai điệu quen thuộc từ chiếc máy phát nhạc. Cô biết rõ, âm nhạc dịu dàng ấy luôn có cách ru Amily vào giấc ngủ – từng nhịp điệu nhẹ nhàng như dòng suối róc rách xoa dịu cô bạn mình.
Những ngày sống ở đây dường như đã lấy đi sức lực của Amily nhiều hơn cô tưởng. Còn với Nio, buổi tối này chỉ là một phần nhỏ trong chuỗi ngày bình thường, đơn điệu của cô. Nhưng ngược lại, với Amily, có lẽ nó đã vượt qua ngưỡng sức chịu đựng. Cô gái ấy, vốn thường hay thức khuya với đôi mắt đầy tỉnh táo, nay lại dễ dàng chìm vào giấc ngủ khi ngả đầu trên vai bạn mình.
Nio quay sang nhìn mái tóc tím mềm mại của Amily, lòng khẽ trào dâng một cảm giác lạ lẫm. Cô muốn đưa tay chạm vào nó, nhưng sự rụt rè khiến cô do dự. Đôi mắt Nio chăm chú dõi theo từng đường cong dịu dàng của khuôn mặt bạn mình – thanh tú và yên bình đến lạ.
"Cậu ấy dễ thương thật..." Nio nghĩ thầm, đôi má ửng đỏ khi ý nghĩ ấy thoáng qua. Nhưng không cưỡng lại được, cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mái tóc tím. Đầu ngón tay của cô khẽ vuốt ve từng sợi tóc, cảm giác mượt mà và ấm áp khiến trái tim cô lạc nhịp. Lúc này, Amily đã ngủ say.
"Cậu vất vả rồi hôm nay," Nio thì thầm, dù biết lời động viên ấy không đến được tai Amily.
Sau một thoáng ngập ngừng, Nio tháo tai nghe, tắt nhạc, rồi cẩn thận bế Amily lên. Cô bước đi thật nhẹ nhàng, mỗi bước chân đều được tính toán kỹ lưỡng để không làm cô bạn tỉnh giấc. Đặt Amily lên giường, Nio chỉnh lại chăn cho cô, ánh mắt thoáng chút buồn nhưng cũng ngập tràn sự dịu dàng.
Bước ra khỏi phòng, Nio đi vào nhà tắm, để dòng nước mát xoa dịu sự mệt mỏi còn sót lại của ngày dài. Đứng trước gương, cô nhìn vào chính mình, đôi mắt thoáng một nỗi cô đơn khó gọi tên. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô nở một nụ cười thật tươi.
Ngày hôm nay, có lẽ là một khởi đầu mới, không chỉ với Amily, mà còn với chính cô.
Nio vội lau khô tóc, đôi chân trần nhẹ nhàng bước lên phòng mình. Cánh cửa vẫn còn sáng đèn, trong không gian nhỏ bé ấy, Amily đang nằm trên giường, hơi thở đều đặn vang lên giữa sự tĩnh lặng của đêm. Nio treo khăn lên móc, đưa tay tắt đèn ngủ, nhưng ánh sáng mờ nhạt từ bầu trời sao ngoài cửa sổ vẫn chiếu rọi vào phòng, tạo nên một khung cảnh mơ màng, ấm áp.
Định bước lên giường, cô bỗng khựng lại khi nhớ đến điều gì đó. Nio chậm rãi kéo ngăn tủ khóa của chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Lá thư, mảnh giấy cô từng viết trong một đêm mưa tầm tã ba năm trước, vẫn còn nằm nguyên ở đó. Cô mở tấm thiếp ra, ánh mắt thoáng buồn khi lướt qua từng dòng chữ, những con chữ chất chứa sự đau khổ và kiệt quệ của cô thời điểm ấy.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác.
"Hôm nay thay đổi rồi," Nio thì thầm với chính mình. Đôi tay nhẹ nhàng xé tấm thư thành từng mảnh nhỏ, những mảnh vụn như mang theo tất cả nỗi buồn, sự hối tiếc đã giam cầm cô suốt bao năm qua. Cô ném những mảnh giấy vào thùng rác, hít một hơi thật sâu và khẽ mỉm cười.
Quay lại giường, Nio nhìn Amily đang say ngủ, khuôn mặt cô bạn trông thật thanh thản và đáng yêu dưới ánh trăng nhè nhẹ. Nio cúi xuống, đầu ngón tay lại không thể cưỡng lại việc khẽ lướt trên mái tóc tím mềm mại ấy. Cô xoa nhẹ đầu Amily, cảm giác thân thuộc ấy lần nữa làm trái tim cô dịu lại.
"Ngủ ngon, Amily," Nio thì thầm, giọng nói như hòa vào không gian tĩnh lặng.
Bất giác, cô cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má của Amily. Khoảnh khắc ấy, Nio cảm thấy tim mình lỡ một nhịp, nhưng cô không hối tiếc. Kéo chăn lên đắp cho cả hai, Nio nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy Amily, cảm giác ấm áp từ cơ thể bạn mình khiến cô thấy yên lòng hơn bao giờ hết.
Dưới bầu trời đầy sao, cả hai chìm vào giấc ngủ, bỏ lại những đau buồn và tổn thương của ngày cũ, hướng tới một ngày mai mới đầy hy vọng.
Đêm sao tỏa sáng, ánh đèn trở nên thừa thãi.
Tích tắc... 8 giờ 30.
———————————————————
Kết Thúc Chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro