Chương 2: Tình Cảm Mới
Tác Giả: HayaYurri
Ngày đăng tải: 22/11/2024
Thể loại: Phiêu lưu, Khoa học viễn tưởng, anime
-------------------
Sau cơn mưa đêm, bầu không khí buổi sáng mang đến cho Amily một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, gợi nhớ đến những ngày còn ở Trái Đất. Tiếng chuông báo thức bíp bíp bíp vang lên bên cạnh bàn làm cô khẽ giật mình tỉnh dậy. Amily dụi mắt, kéo người ra khỏi cơn mơ màng, nhưng ngay lập tức cảm thấy điều gì đó không đúng. Thân thể cô... có gì đó lạ lẫm và mềm mại hơn thường ngày.
Cô chạm tay vào tấm mền đang đắp trên người, một cảm giác ấm áp nhưng đồng thời... trống trải. Ngồi thẳng dậy, cô mở miệng ngáp dài:
"Ahh... (ngáp)... Ủa, gì vậy ta...? H-H-Hả?"
Cơn buồn ngủ bay biến ngay lập tức khi cô nhận ra mình... không mặc quần áo! Cảm giác xấu hổ ập đến, hai má cô nóng bừng như bị lửa thiêu. Amily ôm chặt lấy chăn, đôi mắt đảo quanh, hoảng hốt tìm kiếm bộ đồ đã mặc tối qua.
"Không thể nào! Rõ ràng tối qua mình vẫn mặc mà! Sao bây giờ lại...?" Cô nghĩ, lòng đầy nghi ngờ. Đôi tay lật tung lớp chăn xung quanh, mắt căng ra tìm kiếm, nhưng không có dấu hiệu nào của quần áo.
Amily bặm môi, lấy hết can đảm định bỏ tấm chăn ra để tìm tiếp, nhưng khi nhìn xuống, cô lập tức đỏ mặt tía tai hơn nữa.
"Iyaaaaa!!! Mình... mình hoàn toàn không mặc gì cả!!!"
Cô hét lên, cảm giác xấu hổ dâng lên mãnh liệt. Nhanh chóng kéo chăn lại, cô trùm kín người, tim đập thình thịch, hoảng loạn nghĩ về chuyện gì đã xảy ra trong đêm qua. Những ký ức rời rạc hiện lên trong đầu, nhưng không có gì bất thường... ngoại trừ cảm giác lạ lẫm khi lần đầu đặt chân đến hành tinh này.
Tiếng cửa mở nhanh, một cái "Bùm!" vang lên. Amily giật mình, và ngay lập tức nhìn thấy Nio đứng ở cửa với gương mặt bình thản, miệng ngậm kẹo mút. Hai ánh mắt chạm nhau, Amily càng thêm bất ngờ và xấu hổ, còn Nio chỉ đỏ mặt nhẹ.
Amily phồng má, mặt nhăn nhó, cứ như thể sắp "cào mặt" Nio tới nơi.
"C-c-cô... đồ tôi đâu rồi?" Amily run rẫy hỏi, cảm thấy như một con thỏ mắc bẫy.
"À, quần áo của cô hả? Tôi đem đi giặt hết rồi, đừng lo."
Amily ngơ ngác, cô cố gắng nghĩ ra lý do hợp lý. Tại sao Nio lại có thể giặt đồ của cô khi cô ngủ say như thế? Không lẽ cô ấy cho Amily uống thuốc mê? Hay là Nio đã đánh ngất cô? Những suy nghĩ tiêu cực nối tiếp nhau trong đầu cô.
"Hả? Sao cô có thể ....giặt đồ của tôi khi tôi không hề biết gì?" Amily hỏi lại, miệng không ngừng run lên.
Nio nhún vai, nhai kẹo mút một cách thản nhiên. "Chớp thời cơ cô ngủ say, 2 giờ sáng tôi không ngủ được vì mùi hôi của bộ đồ cô mà cô đã nằm gần 5 phút bên ngoài tối qua, nên tôi tỉnh dậy, lột hết đồ của cô rồi đem đi giặt, hôi lắm ai chịu nổi."
Amily không biết nói gì, vừa xấu hổ, vừa cảm thấy một chút tức giận. "Hứ, ít ra cô cũng để lại đồ lót chứ!!"
Nio cười nhẹ, lắc đầu. "À, cái đó thì phải chờ thôi. Quần chíp của cô sẽ khô sớm mà, tôi sẽ đưa cho cô ngay khi có thể."
Amily chẳng biết phải làm sao, chỉ biết đứng trân trối, mặt đỏ bừng bừng. Nio chỉ về phía tủ đồ của cô và nói, "Nè, cái tủ đó là của tôi đấy. Cô thích cái nào thì mặc, còn quần chíp của cô sẽ sớm khô thôi."
Nio nhanh chóng đóng cửa lại, ra ngoài lấy đồ giúp Amily. Amily vẫn còn nằm đó, không biết nên làm gì, rồi cuối cùng bỏ chăn ra, từ từ đi đến tủ quần áo trong căn phòng . Cô mở cửa tủ, ngó nghiêng và thử các bộ đồ của Nio, cảm giác thật lạ lẫm nhưng cũng có chút hài hước.
Một lát sau, sau khi Amily đã chọn xong bộ quần áo, cả cô và Nio cùng xuống lầu để ăn sáng. Amily trong phòng tắm vẫn đang đánh răng và rửa mặt. Khuôn mặt cô vẫn còn đỏ ửng, một phần vì những suy nghĩ không thôi quẩn quanh trong đầu. Cô không thể ngừng tưởng tượng về những gì có thể đã xảy ra đêm qua. "Liệu Nio có cho mình uống thuốc mê không? Hay là... cô ấy làm gì đó với mình...?" Những suy nghĩ tiêu cực cứ xoay vòng trong đầu Amily.
Cô tự mắng mình, nghĩ rằng đã quá "overthinking" từ khi đến hành tinh này, khi phải đối mặt với quá nhiều thứ xa lạ. Cảm giác như bản năng chị cả trong cô dần mất đi, thay vào đó chỉ còn lại những suy nghĩ đen tối, những ý nghĩ không mấy trong sáng. Amily thậm chí không dám nhìn vào gương, chỉ sợ sẽ thấy sự thay đổi rõ rệt trên khuôn mặt mình.
Nhưng rồi cô lại nhớ ra điều gì đó và bất giác liếc nhìn vào gương. Ánh mắt cô lướt qua mái tóc mình - một màu tím huyền bí hiện ra dưới ánh sáng yếu ớt trong phòng tắm. Amily khựng lại, bàng hoàng trong giây lát. "Tóc mình... đã đổi màu?"
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thầm đoán rằng điều này hẳn là do tác động từ viên đá hay môi trường kỳ lạ của hành tinh này. Cô cũng nhớ rằng tóc của Nio có cùng màu tím như vậy. "Phải rồi, chắc không phải chỉ mình mình đâu. Mình đã thấy Nio cũng như thế..." Suy nghĩ này phần nào khiến cô nhẹ nhõm hơn, nhưng cảm giác lạ lẫm vẫn không rời đi.
Khuôn mặt ấy, thân thể ấy vẫn như xưa, nhưng màu tóc mới này như một lời nhắc nhở rằng cô không còn thuộc về thế giới cũ nữa. Amily nhìn vào gương thêm một lúc, rồi thở dài, cố gắng gạt đi những cảm xúc không cần thiết.
"Ba mẹ, con sẽ trở về sớm thôi" cô thầm nghĩ trong đầu, rồi quay người đi vội vàng, quyết định không nghĩ thêm về những điều không rõ ràng ấy nữa.
Amily nhanh chóng đánh răng, rửa mặt và quyết tâm ra ngoài để hỏi Nio về những trải nghiệm của cô ấy ở hành tinh này. Khi ra khỏi phòng tắm, mùi thơm của trứng lan tỏa trong không khí. Amily bước gần đến bếp và nhìn thấy Nio đang chăm chú nấu ăn.
Mùi trứng, những món ăn mà cô từng nấu cho ba mẹ khiến Amily bỗng dưng nhớ lại những khoảnh khắc đó, nhớ lại những lần được khen ngợi về bữa ăn của mình. Đó là những ký ức ấm áp nhất, giờ lại khiến cô thấy một nỗi nhớ da diết.
"Tắm xong rồi hả? Sao, thoải mái chứ?" Nio hỏi, vẫn là giọng điệu bình thản như mọi khi.
"Ừ, tôi ổn rồi. Cảm ơn vì bộ đồ."
"Không có gì đâu. Nếu thích mặc gì thì cứ tự nhiên nhé. Giờ ngồi vào bàn đi, đồ ăn sắp xong rồi," Nio nói, tiếp tục đảo trứng trong chảo.
Amily vừa lau tóc vừa đi ra bàn ăn, ngồi xuống và đợi món ăn. Cô cảm thấy có chút yên bình lạ thường, như thể những gì xảy ra đêm qua đã bị khoảnh khắc bình dị này xóa tan. Nhưng trong lòng, vẫn còn những mảnh vỡ của sự mất mát và những suy nghĩ chưa được giải đáp.
"Mời khách thưởng thức những món trứng ngon lành!" Nio mời Amily thưởng thức bữa sáng đầu tiên trên hành tinh này. Amily không khỏi tự hỏi liệu vị của món ăn có giống như ở Trái Đất không. Tuy nhiên, mới nhìn thôi, cô đã phát ngán vì... tất cả đều là trứng.
"Aha, nhìn... cũng ngon đó, nhưng sao toàn trứng vậy?" Amily hỏi, mắt nhìn đầy vẻ ngạc nhiên.
"À, đây là ngày cuối cùng nên toàn trứng thôi. Hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài hái lúa lấy gạo," Nio đáp, vẻ mặt bình thản.
"Ngày cuối cùng?"
Nio chỉ mỉm cười nhẹ, rồi bảo: " Tôi sẽ giải thích sau bữa ăn."
Amily nhìn vào đĩa trứng đã được bày ra, mặc dù có nhiều món nhưng cô không thể phủ nhận rằng ăn quá nhiều trứng sẽ hơi ngán. Món trứng chiên cà chua, món đầu tiên cô để mắt tới, khiến cô bâng khuâng vì đã từng nấu món này rất nhiều lần cho ba mẹ. "Ăn cái này liệu có ổn không nhỉ?" Cô gắp một miếng trứng lên rồi hỏi.
"Có chết đâu mà lo!" Nio đáp, giọng không chút lo lắng.
Amily khe khẽ rít một hơi, rồi từ từ đưa miếng trứng vào miệng. Vừa chạm vào lưỡi, cô đã cảm nhận ngay hương vị thơm ngon của món trứng lan tỏa, khiến cô không thể kìm được cảm giác thích thú. Cô liền cắn thêm một miếng, rồi bất giác kêu lên: "Ngon quá!"
Cô cắn tiếp, liên tục thử thêm các món trứng khác. Nio nhìn cô, ngậm ngón tay trên môi, khẽ mỉm cười như thể có gì đó đắc ý.
"Có lẽ món khai vị của tôi đã làm cô say đắm rồi, hư hư," Nio trêu.
"Mới khai vị thôi sao?" Amily cười, cảm giác như mấy món trứng này đã khiến cô quên đi hết mọi lo âu.
"Đùa thôi, đây là món chính đó. Ăn đi!" Nio cười đáp lại.
Nio ngồi xuống bàn ăn chung với Amily. Hai người họ trò chuyện vui vẻ như thể đã quen biết từ lâu, mặc dù họ mới gặp nhau chưa đầy một ngày. Trong lúc chớp thời cơ, Amily quyết định hỏi Nio vài câu về cuộc sống của cô ấy.
"Này, Nio, tôi cũng mới đến đây, cô có thể cho tôi biết một vài điều về cô được không?" Amily hỏi, tò mò.
"À thì, bắt đầu sao nhỉ... Cô đã biết tên tôi rồi, đúng không? Nio là tên của tôi, hiện tại tôi 13 tuổi và làm nông dân ở đây. Thật sự... (nhai)... làm nghề này nhàn lắm." Nio vừa ăn vừa nói.
"13 tuổi, vậy chúng ta gọi nhau cậu tớ được rồi, tớ cũng 13 tuổi nè." Amily đáp lại, cảm giác gần gũi hơn với Nio.
Nio bỗng dưng rất phấn khích khi gặp được người cùng tuổi và tưởng tượng đến một tương lai cùng đồng hành với nhau.
"13 tuổi sao, vậy thì tuyệt quá! Tớ cứ tưởng cậu lớn tuổi hơn tớ cơ. Công nhận, với thân hình của cậu ở tuổi này, tớ cũng nhầm lẫn thật đó." Nio nói, giọng đầy thích thú.
Amily ngại ngùng nhưng cũng không giấu nổi niềm vui. "Ừ thì, đừng nói thế, tớ ngại. Cậu cũng đâu có khác gì tớ đâu," cô trả lời, mặt vẫn còn đỏ.
"Ha ha, tớ chưa bằng cậu đâu. Còn hỏi gì nữa không?" Nio cười vui vẻ.
Amily tiếp tục ăn, rồi hỏi: "Thế Nio, lần đầu đến đây, cô cảm thấy thế nào?"
"Ừm, lần đầu tớ đến đây, tớ cũng rất hoang mang và sợ vãi, và thứ tớ tuyệt vọng nhất là sự dại dột của mình. Cái sự hối hận lúc đó đã khiến tớ mất nhận thức, tự làm hại bản thân. Nhưng rồi tớ nhận ra rằng... sau cơn mưa là cầu vồng. Mọi thứ tớ nhìn thấy chỉ là cơn mưa trong đêm tối, nó cô đơn và lạnh lẽo, nên tớ chỉ dám trú dưới mái hiên của một căn nhà gỗ. Rồi một cánh cửa mở ra, hai vợ chồng già phát hiện ra tớ. Lúc đó tớ có chút hoảng sợ, nhưng họ rất chu đáo, lo cho tớ. Họ đã cho tớ vào nhà, may áo, làm thuốc cho tớ để có thêm sức khỏe. Cũng từ đó, khi đến tuổi thứ 10, họ đã rời đi và cho tớ căn nhà đó. Và bây giờ chính là căn nhà mà tớ và cậu đang ở. Những gì họ làm, tớ luôn noi gương theo. Tớ ban đầu không phải là nông dân, nhưng sống với họ lâu nên tớ đã đi theo con đường này. Bây giờ tớ chăm sóc cậu như cách họ đã làm với tớ."
Nio kể lại quá khứ của mình khi lần đầu đặt chân đến hành tinh này.
"Hối hận? Không lẽ cô cũng giống như tôi sao?" Amily ngạc nhiên.
"Hả? Không lẽ cậu cũng..." Nio hơi ngập ngừng, rồi cô tiếp tục, giọng có chút trầm tư.
"Thật ra, từ khi 7 tuổi, tớ đã từng đi lạc vào rừng sâu mà không để ý. Tớ cứ chạy nhảy vui vẻ, nhưng mãi sau tớ mới nhận ra mình đã lạc. Tớ dừng lại, đi chậm, và cảm thấy sợ. Bỗng có một tia sáng lóe lên từ trên trời, tớ chạy đến và phát hiện viên đá đó. Viên đá mà cậu cũng đã thấy. Cùng chung một suy nghĩ, cùng chung một hoàn cảnh. Cũng chính sự tò mò đã đưa tớ đến đây. Nhưng viên đá đó không mang đến sự tự do hay sự thoải mái, mà chỉ là sự hối hận. Những người từng bị thôi miên bởi nó đều khiến cuộc sống của mình thêm đau đớn."
Amily thấu hiểu điều đó, và cảm nhận được sự đồng cảm sâu sắc. Cô ôm lấy Nio, an ủi cô bạn: "Tớ hiểu mà. Tớ cũng giống như cậu. Rồi chúng ta sẽ thoát ra khỏi hành tinh này ."
Nio cũng kể rằng có những người bất hạnh từ Trái Đất đến đây, họ cũng rất vui mừng khi được đến hành tinh này. Cũng có những người đau khổ, sống trong sự tuyệt vọng. Viên đá không phải là thứ được gửi đến ai đó, mà là một sự ngẫu nhiên, một tình cờ không ai muốn nhưng lại phải đối diện. Nó được tìm thấy chỉ vì sự tò mò, và sự tò mò ấy không phải lúc nào cũng mang lại điều tốt đẹp.
"Nghe lời kể từ những người từng đến đây, có vài người rất đau khổ khi bị đưa đến đây, vì cuộc sống ở Trái Đất của họ đang tươi đẹp. Nhưng cũng có người lại thấy vui mừng, vì ở Trái Đất, cuộc sống của họ đầy đen tối, gần như muốn kết liễu bản thân."
Những lời kể của Nio khiến Amily suy nghĩ sâu hơn về "thạch tinh hệ," viên đá bí ẩn mà cô đã bắt gặp. Có vẻ viên đá không tự tìm đến cô mà chính cô đã vô tình tìm đến nó. Cô thầm tự hỏi: Nó là gì? Một công cụ để tăng cường số người lao động ở đây? Hay là một món quà cứu rỗi cho những tâm hồn tuyệt vọng, đưa họ đến một "thiên đường" mới?
"Tớ nghĩ, mục đích ban đầu của viên đá này là giúp những người tuyệt vọng có cơ hội sống một cuộc đời mới. Nhưng vì sự ngẫu nhiên và tò mò, nó cũng kéo theo cả những người không cần đến đây."
Những lời này như mũi dao đâm vào lòng Amily. Cô hoàn toàn hối hận. Cái sự tò mò ngớ ngẩn của cô đã khiến cô mất đi gia đình yêu thương mà cô từng có. Bữa sáng bên bố mẹ cô giờ chỉ còn là ký ức xa vời. Amily cắn chặt môi, nước mắt chực trào nhưng cô cố kìm lại.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Cô ngẩng lên hỏi:
"Nio, cậu đã ở đây hơn 2 năm rồi, sao cậu không về Trái Đất?"
Nio, đang cúi đầu ăn, chậm rãi đáp:
"À thì... một phần là tớ chưa đủ tuổi để lấy tàu bay. Và... có lẽ tớ chưa sẵn sàng."
"Chưa sẵn sàng là sao?"
Nio ngập ngừng:
"Tớ đã từng tìm hiểu cách rời khỏi đây. Nhưng ở đây không có mạng, không có sóng hay bất kỳ phương tiện nào để liên lạc. Những người đi trước kể rằng phải đủ tuổi mới được phép rời đi. Nhưng...Tớ cũng nghe nói có vài người bằng hoặc dưới tuổi chúng ta đã rời đi rồi. Có vẻ... luật này không còn áp dụng nữa."
Amily nhai miếng trứng cuối cùng, hỏi tiếp:
"Vậy cậu định bao giờ rời đi?"
Nio cười nhạt:
"Thật ra... tối qua tớ định rời khỏi căn nhà gỗ này để tìm cách thoát khỏi hành tinh này. Nhưng cậu bị đẩy đến đây ngay trước nhà tớ, nên tớ phải ở lại để cứu cậu."
"Tớ đã từng cứu vài người khác cũng bị đẩy đến đây. Nhưng ngay sau khi họ tỉnh dậy, họ đều bỏ đi mà không nói lời nào. Có người còn lăng mạ tớ." Nio cúi đầu, giọng cô trầm xuống. "Cậu là người ở lại lâu nhất với tớ. Thật sự... tớ đã nghĩ cậu cũng sẽ bỏ đi ngay sau khi tỉnh lại. Nhưng cậu vẫn ở đây. Cảm ơn cậu..."
"Tớ đã ở đây quá lâu. Công việc lặp đi lặp lại mỗi ngày. Không ai bên cạnh. Không ai ngủ cùng. Tớ thật sự rất cô đơn..."
Giọng Nio nghẹn lại, cô nói tiếp, nước mắt bắt đầu rơi xuống món trứng trên đĩa. Amily lặng đi, trái tim như thắt lại. Rồi Nio thú nhận, giọng lí nhí:
"Tớ xin lỗi vì đã lấy hết đồ của cậu tối qua. Thật ra... tớ làm vậy không phải vì mùi hôi, mà vì tớ không muốn cậu rời đi. Tớ sợ. Tớ chỉ muốn giữ cậu ở lại lâu hơn một chút. Tớ muốn có ai đó bên mình..."
Lời thú nhận của Nio khiến Amily chết lặng. Những suy nghĩ tiêu cực, đen tối mà cô từng tưởng tượng giờ chỉ khiến cô cảm thấy hối hận và xấu hổ. Sự thật lại quá đau lòng.
Amily từ từ đặt đũa xuống, đứng dậy. Cô bước tới gần Nio và ôm chặt cô ấy. Một cái ôm đầy sự cảm thông và an ủi. Cô thì thầm:
"Tớ sẽ không đi đâu cả. Tớ sẽ ở lại với cậu. Chúng ta sẽ cùng tìm cách, cùng bước tiếp, Nio à."
Lời nói ấy như ánh sáng xoa dịu trái tim Nio. Cô khẽ gật đầu, tựa nhẹ vào Amily, để mặc những giọt nước mắt còn vương trên má.
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai như tìm thấy chút bình yên giữa những đau khổ, tuyệt vọng mà hành tinh này đã mang lại.
Sau bữa ăn sáng, Amily và Nio cùng nhau dọn dẹp. Những chiếc đĩa, bát được rửa sạch dưới dòng nước trong mát, hai cô gái trò chuyện vui vẻ trong lúc làm việc. Sau đó, họ chuẩn bị một bữa nhẹ với táo và chuối, để nạp năng lượng bắt đầu ngày mới. Amily, với tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp, nhìn quanh căn nhà gỗ đơn sơ nhưng ấm áp. Cô tự hỏi: "Sau cánh cửa này, thế giới bên ngoài trông sẽ thế nào? Có giống Trái Đất không? Hay là một nơi xa lạ, kỳ bí với bầu trời đen mịt?"
Nio, đang ngậm một cây kẹo que nhỏ, nhìn Amily và bật cười trước vẻ mặt tò mò của cô bạn.
"Đừng lo! Tớ thấy bên ngoài cửa sổ trời rất sáng, chắc là một ngày đẹp trời. Không khí trong lành và ánh nắng ban mai sẽ chào đón chúng ta thôi," Nio nói, giọng lạc quan.
"Cậu nên chuẩn bị tinh thần cho công việc của một người nông dân nhé! À mà... cái 'Ngày Cuối Cùng' tớ nói khi nãy, tớ sẽ giải thích sau khi ra ngoài."
Amily không giấu được sự tò mò nhưng tạm gác lại câu hỏi, cô nhìn quanh căn nhà một lần nữa rồi chuẩn bị bước ra cửa.
Bíp... Bíp... Bíp...
Một âm thanh bất ngờ vang lên khiến Amily giật mình. Cô quay ngoắt lại, mắt mở to.
"Áh! Tiếng gì vậy?!"
Nio bật cười lớn, chỉ vào góc nhà nơi chiếc máy giặt đang phát ra âm thanh.
"Máy giặt thôi mà, cậu làm gì hoảng thế? Nó giặt xong rồi đấy! Lấy cái thao kế bên mà phơi đồ đi."
Amily vẫn còn ngơ ngác, lẩm bẩm:
"Máy giặt gì mà... chẳng nghe thấy tiếng khi nó hoạt động luôn. Sao mà im lặng thế?"
"Đó là công nghệ ở đây. Nghe bảo nó đi trước Trái Đất cả trăm năm lận!" Nio nói với vẻ tự hào.
Amily lắc đầu cười, không hỏi thêm. Cô lấy thao đồ từ máy giặt và đem toàn bộ quần áo ra phơi. Trong khi đó, Nio mở cánh cửa chính, cả hai bước ra ngoài với tâm trạng phấn khởi.
Ngay khi bước ra ngoài, Amily sững người. Một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp mở ra trước mắt cô. Không khí trong lành tràn ngập phổi, ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng sớm như nhuộm vàng cả cánh đồng lúa chín. Những bông lúa lay động nhẹ trong gió, óng ánh như những dải lụa vàng.
Amily ôm chặt cái thao trong tay, hít một hơi thật sâu. Cô quay sang nhìn Nio, ánh mắt rạng rỡ:
"Đẹp quá... Thật sự đẹp quá..."
Nio mỉm cười, giọng vui vẻ:
"Đó chỉ mới là khởi đầu thôi. Nhanh phơi đồ đi rồi tớ dẫn cậu đi tham quan. Cậu sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa!"
Sau khi phơi xong quần áo, Nio dẫn Amily đi một vòng quanh khu vực.
"Dưới kia là cánh đồng lúa của tớ," Nio chỉ tay về hướng những thửa ruộng trải dài. "Hái hết lúa ở đó mất khoảng hai tiếng, nhưng nhìn thế thôi, công việc này cũng vui lắm!"
"Hai tiếng hái hết chỗ đó? Cậu siêng ghê!" Amily ngạc nhiên thốt lên.
"Ở phía xa, sau khu ruộng là một dòng sông nhỏ," Nio tiếp tục. "Cậu có thể rửa mặt, tắm mát, hoặc chỉ đơn giản là ngồi ngắm dòng nước chảy. Cảnh ở đó cũng đẹp lắm!"
Amily gật đầu, mắt sáng lên vì háo hức. Cả hai tiếp tục đi về phía sau nhà, nơi Nio giới thiệu cho cô khu chuồng nuôi gia cầm.
"Đây là khu chuồng gà và vịt của tớ," Nio nói, chỉ vào một khu vực nhỏ nhắn, sạch sẽ với hai ngăn chuồng được phân cách. Một bên dành cho gà, bên kia dành cho vịt. Bên cạnh chuồng là một hồ nước nhỏ xinh để chúng uống nước và tắm mát.
Nio chỉ vào một con vịt trắng mập mạp, nở nụ cười tự hào:
"Đây là Ducky. Nó là con vịt cưng của tớ, tớ chăm nó từ nhỏ đến lớn. Còn con gà kia, tớ gọi là Thuyền Trưởng. Nó sống lâu nhất và là 'đầu tàu' của cả bầy gà."
Amily cười khúc khích, ánh mắt dừng lại ở một con vịt nhỏ xíu, lông trắng muốt, đang nép mình bên cạnh Ducky.
"Nhưng con này dễ thương hơn nhiều! Nhìn nó nhỏ bé, đáng yêu quá!"
"À, đó là con của Ducky đấy," Nio giải thích.
Amily cảm thấy rất thích thú, cô ngồi xuống gần con vịt con và vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
"Nio, tớ muốn đặt tên cho bé này, được không?"
Nio cười lớn:
"Được chứ, đặt gì cũng được!"
Amily suy nghĩ một lúc, rồi mỉm cười:
"Tớ sẽ gọi nó là Dory."
"Dory à? Cái tên hay đó!" Nio gật gù. "Từ giờ nó là Dory nhé."
Cả hai cùng cho đàn gà và vịt ăn, trong lòng tràn ngập niềm vui. Giữa khung cảnh yên bình này, Amily cảm nhận được một chút ấm áp, gần gũi như ở nhà. Cô thầm nghĩ, dù hành tinh này xa lạ, nhưng nó cũng mang lại những khoảnh khắc đẹp và những người bạn đáng quý như Nio.
-------------------
Kết Thúc Chương 2
Cố gắng hơn từng ngày, hẹn ngày chương 3.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro