11. Phân ly
11. Phân ly 🔞🔞🔞
Nếu còn đủ tỉnh táo để nghĩ, chắc chắn Tiêu Chiến sẽ cảm thấy, rõ ràng là mình uống xuân dược, tại sao Vương Nhất Bác lại là người tràn trề tinh lực thế? Quả thực, tuổi trẻ khí thịnh, Tiêu Chiến không theo kịp.
Đổi tư thế không biết đến lần thứ bao nhiêu, hai người xuống khỏi nệm, Tiêu Chiến chống tay trên thành giường, mông thịt cong mềm vểnh lên, lộ rõ nhưng vết ngón tay in đỏ trên da. Vương Nhất Bác ở phía sau, không ngừng thúc vào tiểu huyệt của y, tay đè trên lưng y. Tiếng da thịt va chạm ngày càng lớn, Tiêu Chiến cảm giác nửa thân dưới tê rần như không còn là của chính mình nữa.
Gương mặt y ngập nước, vừa khóc vừa rên rỉ.
"Ư... ư... đừng, Vương Nhất Bác, đệ... ư..."
Vương Nhất Bác không hề để tâm đến y, biên độ luật động chẳng nhưng không giảm mà còn tăng lên. Hơi thở đậm mùi vị sắc dục, không khí lẫn cả mùi mồ hôi, mùi nước mắt, và mùi hương toả ra từ thân thể hai người. Hắn cảm nhận được thân thể y run rẩy kịch liệt theo từng đợt đâm vào.
"Không được, ta... Nhất Bác, phu quân, tha cho ta...ư... ư..."
"Là huynh tự chuốc lấy, huynh không nhớ nữa sao?" Vương Nhất Bác hé môi cười, phía dưới đâm sâu hết mức. Nếu là lúc nãy, Tiêu Chiến khóc đến mềm nhũn như thế sao hắn có thể không mềm lòng. Nhưng không kịp nữa rồi. Vương Nhất Bác lúc này chỉ cảm thấy tiếng y rên rỉ xin tha càng thêm kích thích hắn, càng khiến đầu óc hắn rối loạn.
Chân y đã sớm mềm nhũn, cảm giác thoả mãn như điện giật chạy khắp cơ thể, nếu không phải Vương Nhất Bác một mực bắt y đứng dậy, chỉ sợ y đã sớm gục xuống rồi. Tiêu Chiến theo phản xạ muốn chạy trốn, hoàn toàn không nhớ ra lúc nãy chính mình làm nũng mời gọi hắn thế nào. Nhưng trốn không nổi, ngoại trừ cánh tay miễn cưỡng bám vào thành giường, toàn bộ thân thể y đều dựa vào Vương Nhất Bác.
Hông Vương Nhất Bác không ngừng chuyển động, tính khí tàn phá xâm nhập bên trong huyệt động. Cả người Tiêu Chiến đầy những dấu hôn đỏ hồng ám muội, thậm chí vẫn còn bạch trọc dính trên eo, lẫn với mồ hồi, cảm giác ẩm ướt ngứa ngáy vô cùng.
"Chiến ca, sướng không?" Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên khoé miệng y. Y cũng liền nghiêng đầu đáp lại. Môi lưỡi va chạm cuốn lấy nhau, nuốt xuống cả tiếng rên rỉ nức nở trong miệng y. Vương Nhất Bác hôn lên khoé mắt đẫm nước của y, phía trên trêu đùa, phía dưới lại đánh xuống mông mềm sẵn chắc, khiến y bủn rủn chân tay, tiểu huyệt cũng siết lại giữ chặt tính khí của hắn.
"Được... ư... được rồi... mau bắn..." Tiêu Chiến cạn kiệt sức lực rên rỉ.
"Huynh gọi mấy tiếng phu quân nữa xem nào." Vương Nhất Bác cũng thở đốc, giọng nói trầm đục đáp lại.
"A... ưm, phu quân, phu...quân, bắn vào trong ta, ư...đi mà~"
Hai chữ cuối cùng vừa nũng nịu vừa khiêu gợi, Vương Nhất Bác nghe xong cũng mềm lòng theo, liền bắn vào trong y. Hai người đồng loạt thỏa mãn thở ra một tiếng. Vương Nhất Bác cũng bất giác buông lỏng tay, Tiêu Chiến liền nhũn chân ngã xuống đất.
Quả thực, y có chút mơ hồ thiếp đi ngay lập tức.
Giày vò nhau cả đêm, Vương Nhất Bác cũng không đành lòng nhân lúc này làm gì y nữa. Liền bế y lên trên giường, giống như mọi lần tẩy rửa sạch sẽ cho y.
Chỉ có điều, Tiêu Chiến ngủ không yên, Vương Nhất Bác xử lí xong xuôi mọi thứ, trở lại nằm bên cạnh y đã thấy y nhíu mày không buông, mê man nói gì đó. Tiêu Chiến thiếp đi nhiều lắm cũng chỉ được một canh giờ, lại mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Vương Nhất Bác lo cho y, cũng không ngủ sâu, y vừa động đậy liền tỉnh dậy theo.
"Làm sao thế?" Hắn hỏi.
Tiêu Chiến vừa tỉnh, đầu óc có chút hỗn loạn, nhất thời không nhớ ra nổi đây là tình cảnh gì. Chỉ là nửa thân dưới tràn đầy cảm giác tê dại đau đớn đã gợi nhớ lại kí ức lúc nãy cho y, khiến y đột nhiên lại đỏ mặt, người cũng nóng hầm hập.
Vương Nhất Bác vươn tay lên sờ trán y, lo lắng nói: "Nóng, huynh có phải là sốt rồi không?"
"Sốt con mẹ nó Vương Nhất Bác." Ngủ một giấc, dược hiệu cũng qua hết, Tiêu Chiến lập tức nhập vào trạng thái Tiêu tướng quân cục súc. Y đạp một cái vào giữa hai chân Vương Nhất Bác, tức tối nói: "Con mẹ nó đồ vô lương tâm."
Vương Nhất Bác vội che tiểu đệ nhà mình lại, dở khóc dở cười.
"Huynh mới vô lương tâm, huynh vô lương tâm chết đi được!"
Tiêu Chiến cau mày, không thèm để ý đến y.
Không khí giữa hai người rơi vào trầm lặng, không ai nói gì, nhưng rõ ràng cũng không ai ngủ nổi. Lặng im giống như một con quái vật cắn nuốt lý trí của con người, chỉ để lại những cảm xúc mơ hồ triền miên bất tận.
"Chiến ca." Vương Nhất Bác gọi một tiếng. Nhưng lại không lập tức nói tiếp, chờ đợi Tiêu Chiến quay đầu sang. Hình như lần nào hắn cũng làm thế, gọi một tiếng, đợi đến khi y nhìn hắn mới tiếp tục.
Tiêu Chiến do dự cắn môi, xoay đầu lại nhìn hắn.
Vương Nhất Bác chậm rãi mỉm cười.
"Mười năm, ta muốn huynh cho ta mười năm."
"Mười năm?"
"Phải, mười năm để dẹp yên tất cả những hỗn loạn này, để làm tất cả những việc ta phải làm, để giành được hoàn toàn lòng tin và sự ỷ lại của huynh."
Tiêu Chiến không đáp.
"Đợi Toả nhi tròn mười sáu, ta sẽ thoái vị, nhường ngôi cho nó."
"Đệ chỉ vừa mới đăng cơ đã nghĩ đến thoái vị sao?" Tiêu Chiến cúi đầu, chân mày nhíu lại.
"Chiến ca, ta hận hoàng vị này, ta chưa bao giờ muốn làm Hoàng đế. Huynh biết mà, huynh là người biết rõ nhất. Đế vị đã cướp đi thứ gì từ ta." Vương Nhất Bác vươn tay về phía y, nâng cằm y lên, để y nhìn thấy mình, nhìn thấy bóng dáng y phản chiếu trong mắt mình. "Ta không thể đánh mất cả huynh nữa."
Tiêu Chiến ôm lấy tay hắn, đáp:
"Ta cũng không thể để mất đệ được."
Hắn lại mỉm cười. Y không thích nhìn thấy nụ cười ấy. Vương Nhất Bác mà y biết, đáng lý ra là một người, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, hắn chưa bao giờ phải miễn cưỡng chính mình như thế.
"Huynh nói rồi, tình yêu của bậc đế vương, không nhận."
Trái tim Tiêu Chiến dường như đập hụt một nhịp. Y xích lại gần hắn, giọng nói trầm ấm khiến người ta an tâm:
"Đúng, nhưng tình yêu của Vương Nhất Bác, đệ có chịu cho ta không?" Vương Nhất Bác như sửng sốt. "Vương Nhất Bác là Vương Nhất Bác, đối với ta, đệ chỉ là đệ thôi. Hoàng tử cũng được, Đế vương cũng được. Chẳng lẽ ta lại vì một ngai vị mà chán ghét đệ? Ta còn chẳng có đủ thời gian để yêu thương đệ cơ mà?"
Tiêu Chiến cũng nhoẻn miệng cười, vuốt ve gương mặt hắn.
"Chiến ca, ta yêu huynh."
"Yêu huynh đến phát điên."
Vương Nhất Bác ôm chầm lấy Tiêu Chiến, như đứa trẻ sợ hãi bấu víu vào sợi dây sinh mệnh. Giọng nói của hắn trở nên nghẹn ngào: "Chiến ca. Huynh nói rồi, hết mùa xuân mới đi cơ mà..."
Tiêu Chiến xoa đầu hắn, an ủi.
"Nhất Bác, Nhất Bác. Ta yêu đệ."
Giọng nói tựa hồ như khát khao, như nâng niu.
"Mùa xuân của Yên kinh không chào đón ta. Là Chiến ca không tốt, khổ cho đệ rồi..."
Vương Nhất Bác, thật xin lỗi, xin lỗi đệ vì đã yêu đệ.
Kì hạn năm ngày ngắn ngủi rồi cũng đến. Kể từ lúc hoà hợp trở lại, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác dường như một khắc cũng không hề rời xa nhau, cũng nhau xem tấu chương, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạy dỗ Toả nhi. Một nhà ba người vẫn vui vẻ như thể không hề có chuyện gì xảy ra, như thể, y sẽ không phải rời đi chỉ trong chớp mắt.
Có rất nhiều lời muốn nói, đến cửa miệng lại nói không ra. Có rất nhiều chuyện vẫn chưa giải thích, nhưng đối phương lại vẫn có thể hiểu được. Còn nợ đối phương rất nhiều lời cảm ơn, xin lỗi, lời nói "ta yêu người". Nhưng cuối cùng, chỉ có thể nói "tạm biệt".
Tiêu tướng quân rời khỏi kinh thành, mang theo Trường Lan quận chúa, Thành Cẩm phó tướng, còn có, y phục, lương thực, tiền tài, cái gì cần có, đều được chuẩn bị đầy đủ. Người ngoài nhìn vào, chẳng qua chỉ cảm thấy, thiếu một vị họ Tiêu, kinh thành cũng nhạt nhẽo đi nhiều, bớt đi một đề tài nói chuyện phiếm. Nhưng họ lại không biết, trái tim của Đế vương, cũng bị người đó lấy mang đi mất rồi.
Mang đi rất xa, đến tận nơi biên cương hẻo lánh, nguy hiểm trùng trùng.
Vương Nhất Bác đứng trên thành lâu, dõi theo bóng đoàn người ngày một cách xa, ngày một mơ hồ. Gió tháng ba thổi xuống, rót vào lòng người những bi thương vô hạn. Đợi người ấy quay lại, hắn cũng sẽ đứng ở đây, nhìn bóng dáng ấy rõ dần trên con đường dẫn vào kinh. Đợi người ấy quay lại, hắn sẽ ôm lấy y, sẽ trói chặt y, không để ai mang y đi nữa.
Một lần xa cách, ngăn chở giữa ngàn dặm non nước, liệu hắn sẽ đợi được y, hay sẽ bị cuốn vào những hỗn loạn phân tranh của thế gian này?
Giống như con diều đứt dây, lạc mất đường về nhà. Chỉ mong rằng nhà của hắn sẽ tìm thấy hắn.
Chỉ mong rằng, người có tình trong thiên hạ, sẽ đều được ở bên cạnh nhau.
.
.
.
Chưa end đâu :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro