Chap 1: Quay trở lại
Đã 2 năm kể từ khi Echizen sống thực vật, thật là trước khi bắt đầu giải quốc gia chính tuyển hơi mất tinh thần. Nhưng rồi họ cũng lấy được giải quốc gia mà thiếu đi em út của họ
Hai năm gần đây, Rin đã định cư ở nước ngoài đồng thời đem cậu theo để tiện chăm sóc. Lâu lâu cô hay hỏi thăm tình hình huấn luyện viên Ryuzaki, còn về Sakuno thì vẫn bình thường chỉ là ả ta bị giám sát rất nghiêm ngặt khi ở trường. Vì trong lòng của cô ta luôn nghĩ rằng Ryoma chính là kẻ giết người nên lúc nào cô ta cũng theo dõi cậu và lựa thời cơ thích hợp để trả thù nhưng không thành
-Alo_Tiếng nói phát ra từ đầu bên kia điện thoại
-Đội trưởng, ngày mai anh có rảnh không_Cô vui vẻ
-Có, sao thế?
-Mai em về nước rồi, có gì anh nhớ đón em nha
-Ừm được rồi
Tezuka cúp máy rồi ngồi suy nghĩ, bây giờ cô chỉ có một mình không ai nương tựa. Dự là sẽ thuê một căn nhà gần trường để anh có thể tiện hỏi thăm, dù gì mới từ nước ngoài về mà
Sáng hôm sau
-Đội trưởng! Anh dẫn bọn em ra đây đón ai vậy_Momoshiro dáo dác nhìn khắp sân bay
-Chút nữa em sẽ biết
Một lúc sau
-Đội trưởng!!!_Cô nhào tới ôm anh
-Rin, hôm nay em được về nước hả?_Oishi hỏi thăm
-Vâng, lần này em sẽ chuyển về đây sống mấy tháng cái đã
-Em qua đây có công việc hả?_Tezuka
-Cũng có thể nói là công việc nhưng lần này em đã chuẩn bị một bất ngờ nhỏ cho các anh_Cô mỉm cười
-Bất ngờ à, ở đâu thế?_Kikumaru
-Ở nhà em đó, các anh qua trước đi
-Nhà em...là nhà cũ đó hả?
-Đúng rồi Kawamura-senpai, bất ngờ ở đó đấy
Mọi người bỗng trầm mặc, 2 năm rồi họ không ghé bên đó. Giờ chỉ còn một mình người chị Nanako sống ở đấy nhưng rồi cũng dọn đi, nhà thì không bán mà để lại như một căn nhà hoang không ai ở
Bọn họ đi tới căn nhà đó, nơi mà cậu nhóc từng sống. Nhưng họ cảm thấy hơi kì lạ, vốn dĩ đồ ở đây đã dọn đi hết rồi thế mà vẫn còn một vài vật dụng ở ngoài sân. Bước vào nhà thì lại vô cùng lạnh lẽo, đèn thì mở sẵn. Chẳng lẽ ăn trộm vô đây ở hả trời, nghi nghi lắm đấy
-Tezuka...có khi nào..._Fuji
-Ừm...tớ nghĩ có người đã sống ở đây một khoảng thời gian rồi
-Máu...máu kìa_Kikumaru sợ hãi nhìn máu dính ở trên sàn gỗ
-Chẳng lẽ...có kẻ giết người sao_Momoshiro nói thêm
-Mày...mày đừng có nói bừa, có khi...đây là sốt cà chua sao_Kaidoh lấy tay quệt vết máu
-Máu thiệt đấy Kaidoh, không phải giả đâu_Inui
"Bụp"
Đèn bị tắt
-Này...này ai tắt đèn thế_Oishi hỏi
-Hình như...ai đó đang tới_Kikumaru cảm nhận
-Đau...đau quá...ai cắn vào cổ em thế_Momo
"Bụp"
Đèn sáng trở lại
Mọi người lo lắng nhìn về Momoshiro, trên cổ anh có một vết cắn nhỏ, máu thì đã khô lại nên không có chảy máu nhiều
-Có chuyện gì mà mọi người tập trung ở cửa vậy?_Rin bước vào
-Có...có ma rồng...trong nhà_Oishi lắp bắp
-Ma cà rồng...tự nhiên anh nói vậy là sao
-Hồi nãy Momoshiro bị vậy nè, chỉ có ma cà rồng mới để lại dấu vậy thôi_Oishi đưa bằng chứng
-Haizzz! Em biết thủ phạm là ai rồi, các anh đi theo em
Cô dẫn các anh đến một căn phòng, bước vào thì cảm thấy vô cùng ớn lạnh
-Nii-chan, anh ra đây đi
-Rin, em về rồi_Một cậu nhóc chạy ra tới ôm lấy cô
-Echizen...em...em phải không?_Fuji ngơ người
-Fuji-senpai, lâu rồi không gặp_Cậu tươi cười
-Ochibi...anh tưởng em...sẽ...sẽ...
-Em không có sống thực vật suốt đời đâu, em vẫn còn nhiều thứ chưa nói với các anh mà_Cậu xoa đầu Kikumaru
-Đây là bất ngờ...mà em nói hả Rin
-Vâng Inui-senpai, lúc đầu em định sẽ làm hoành tráng lắm kìa nhưng nii-chan lại phá đám rồi
-Anh đâu có phá đám...chỉ là anh thấy hơi đói thôi..._Cậu nũng nịu nắm lấy áo cô
-Giờ thì cái trò đó không có tác dụng với em đâu, em nhớ là đã đưa cho anh mấy bịch máu ở bệnh viện rồi mà
-Này, đừng nói là..._Kaidoh
-Đây...đây là thủ phạm hả?_Momoshiro nhìn cậu
-Ảnh chính là người hút máu anh đấy
Cô tươi cười nói. Cả bọn đều sốc trước đứa em út của họ, tự nhiên lại khả năng hút máu của ma rồng. Thậm chí vẻ bề ngoài của Ryoma cũng giống ma cà rồng nữa chứ. Dù đã được 2 năm nhưng chiều cao cậu lại không có gì thay đổi cả, da thì trắng bệch và mắt màu trà. Nhìn Rin với Ryoma thì tưởng cô là chị không luôn, mà nói đến cô thì không hiểu sao chiều cao phát triển vượt trội hơn 2 năm trước. Hiện tại thì cô cao 1m6 hơn cậu tận 9cm
-Thế Echizen thoát khỏi "ngủ thực vật" lúc nào vậy?_Fuji hỏi
-Anh ấy...đột nhiên tỉnh dậy vào khoảng 1 năm trước, lúc đó em đang trực ca đêm thì anh ấy tự nhiên bật người dậy...và việc đầu tiên Nii-chan làm là hút máu em
-Lúc đó...em mới biết...nhưng chưa tin nên đã kiểm chứng lại và anh ấy hoàn toàn mang nửa dòng máu ma cà rồng
-Nếu...tiếp xúc với ánh sáng mặt trời quá lâu thì dễ bị thiêu rụi
Mọi người đều im lặng hẳn, chẳng lẽ cậu không thể nào chơi tennis cùng các anh được sao
-À...mọi người yên tâm đi, em đã nghiên cứu ra một loại thuốc để làm giảm khả năng này rồi. Có điều thì chỉ được tác dụng có một ngày thôi
-Anh không cần thuốc đâu, dù gì lâu rồi anh cũng đâu chơi tennis
-Tennis đối với anh như sinh mạng, nó không thể thiếu được. Mà bản thân anh không phải là một ma cà rồng thuần chủng đâu nên ít khả năng lắm, có thể là một người bình thường được mà
-Thế thì anh đỡ lo được một phần rồi, nhưng em với Echizen định đi học lại ở Seishun hả? Lỡ...
-Đừng lo Đội trưởng, lần này nii-chan anh ấy có thể tự vệ được rồi nên không sao đâu
-Ừm...tùy em, anh lại sợ sự việc đó lại xảy ra một lần nữa
-Không xảy ra thêm lần nào đâu, chính em sẽ giải quyết việc này_Ryoma
This is phần hai của mảnh kí ức nha, lần này Ryo-chan của chúng ta sẽ bị dìm một chút xíu nhưng vẫn ngầu lòi trong dòng máu lai ma cà rồng nè. Định không có phần hai đâu nhưng thấy dàn Harem Ryoma đau khổ quá nên...vậy đó:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro